Chương 1

Tuyết rơi dày đặc, Từ Thừa Chí giương cung bắn tên, một con hồ ly toàn thân đỏ như lửa nhảy vào bụi rậm rồi biến mất.

Từ Thừa Chí đuổi theo, cành cây và bông tuyết hắt lên mặt nhưng không hiểu sao lại khơi dậy ham muốn chiến thắng trong hắn.

Khi hắn đi đến một nơi, hồ ly đột nhiên biến mất, tùy tùng cố gắng khuyên can.

"Phía trước tuyết dày, thân thể quốc công quan trọng, không nên đi tiếp."

Từ Thừa Chí hừ một tiếng.

"Hôm nay không bắt được hồ ly núi tuyết này, ta thề không bỏ cuộc."

Trước mắt đột nhiên lóe lên một tia đỏ nhạt, Từ Thừa Chí lập tức đuổi theo, không nghe được câu nói tiếp theo của tùy tùng.

Đoàn người đuổi vào sâu trong núi rừng, nơi tuyết rơi dày đặc, hoa núi lần lượt nở rộ, dần dần mê loạn mắt người nhìn, hồ ly đỏ đứng giữa đám hoa núi, cúi đầu liếʍ láp lông trên người.

Từ Thừa Chí ra hiệu im lặng, ra lệnh đoàn tùy tùng bao vây từ phía sau, trên tay chuẩn bị sẵn cung tên, chỉ chờ thừa cơ mà bắn.

Không biết có ai vướng chân mà vừa có tiếng động, hồ ly đỏ quay đầu liếc nhìn, con người đỏ rực trong veo động lòng người, vẫy đuôi rồi biến mất trong rừng rậm.

Từ Thừa Chí vô cùng thất vọng, không muốn mất hứng nên cậy mạnh đuổi theo, giẫm nát hoa núi dưới chân, lúc này mới nhìn thấy mỹ nhân sau bụi hoa.

Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, ngẩng đầu lên nhìn người vừa rới.

Từ Thừa Chí nhất thời sững người.

Nhóm người phía sau trố mắt nhìn, có người thì thầm.

"Tiên, tiên nữ."

Anh Quốc Công đi săn trên núi Ninh Môn và mang về một con hồ ly tuyết.

Chuyện này chưa đến nửa ngày đã lan truyền ra khắp nơi, một đám bạn bè kéo nhau đến phủ Anh Quốc Công hóng chuyện.

Từ Thừa Chí nói vài ba câu đuổi bọn họ đi, sau yến tiệc, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, hai má đỏ bừng.

Từ Thừa Chí chếnh choáng đi vào biệt viện, nha hoàn yên lặng lui ra ngoài, hắn giữ lại một người, thấp giọng hỏi.

"Hôm nay thế nào rồi?"

Nha hoàn khó xử lắc đầu, Từ Thừa Chí ngước mắt nhìn cửa phòng, phất tay để nha hoàn lui xuống rồi một mình đi vào cửa.

Ngọn đèn dầu đong đưa, nhìn thoáng qua tấm bình phong, mỹ nhân trên giường xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen dài, làn da trắng nõn.

Từ Thừa Chí dựa vào đầu giường, giơ tay trêu chọc mái tóc đen che mặt của mỹ nhân, bỗng nhiên nàng mở mắt, nắm lấy cổ tay hắn và cắn một miếng như hồ ly.

Đau đớn ập đến, Từ Thừa Chí tức giận tát nàng một cái.

Đôi mắt đen láy của mỹ nhân nhìn Từ Thừa Chí chằm chằm với vẻ cảnh giác, tóc đen mượt mà tùy ý thả sau lưng, lộ ra vẻ vô tội quyến rũ.

Tức giận trong lòng Từ Thừa Chí tiêu tan, hắn mỉm cười tiến lại gần vài bước.

Mỹ nhân khẽ mở mắt ra nhìn, Từ Thừa Chí không rời đi mà cúi đầu nhìn nàng, cười nói.

"Bé ngoan, nói cho ta biết, nàng từ đâu đến, như vậy thì ta mới yên tâm thả nàng đi được, đúng không?"

Từ Thừa Chí kéo ống tay áo lên, cười nói.

"Đừng sợ ta, ta sẽ không làm hại nàng."

Mỹ nhân tức giận trừng mắt, Từ Thừa Chí hơi giật mình, sau đó bật cười.

"Vừa rồi là ngoài ý muốn, nàng không nghe lời, ta đương nhiên sẽ cáu kỉnh, nhưng bây giờ nàng ngoan ngoãn, làm sao ta nỡ lòng phạt nàng."

"Nói đi, nàng tên gì, từ đâu đến đây?"

Mỹ nhân dường như chìm vào hồi ức, trên mặt lộ ra vẻ bối rối, một lúc sau mới ấp a ấp úng trả lời.

"Diễn, A Diễn."

Dường như nàng chỉ nhớ mỗi chữ này và liên tục đọc nó, đến nỗi quên mất rằng một mãnh thú đang nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi.