Chương 1: Đông Hải Ma Quân

Vào tiết trời cuối thu mưa bay lả tả, không khí bắt đầu se lạnh, ngoài trời tuyết phủ đầy một màu trắng xóa. Trong lúc đó ở sâu trong thạch động, Đường Luân mở gói hành trang của Thiên Độc Nhất Phẩm, tìm được một lọ thuốc màu tím. Chàng cúi xuống khấn vái một hồi, vừa muốn trút lọ thuốc Hóa Thi đơn này xuống...

Thì một tiếng hú hào hùng bi thiết vang lên giữa đêm khuya. Pháp Nguyên thiền sư giựt mình, trong cặp mắt lờ đờ mệt nhọc của ông ta thoáng hiện lên vài tia mắt vui tươi đầy sinh khí.

Đường Luân mỉm cười, rắc lọ thuốc Hóa Thi đơn lên mình của Thiên Độc Nhất Phẩm.

Chàng cau mày nói :

- Xin thiền sư khoan vui đã, nếu để môn hạ của Thiên Độc môn người này đả thương thì thật là tai hại, vì rằng tăng chúng trong chùa Pháp Hoa này đã trúng độc của Thiên Độc Nhất Phẩm và không có thuốc giải như vậy thì công phu của thiền sư sẽ trôi theo dòng nước.

Từ bên ngoài, từng tiếng thê thảm vang lên não ruột, tiếng gươm, đao xé gió nghe vèo vèo.

Pháp Nguyên thiền sư lại biến sắc, lão đưa mắt ngơ ngác nhìn sinh đầy vẻ bí mật.

Thình lình một tiếng thét thanh tao trỗi dậy, một chiếc bóng từ bên ngoài bay vυ"t vào nhanh không thể tả. Trước mắt của Đường Luân vừa xuất hiện một người. Đường Luân ngắm người rồi tấm tắc khen thầm :

- Thật là một trang thư sinh anh tuấn!

Pháp Nguyên thiền sư buông ra một tiếng cười bi thảm, uể oải nhướng mắt lên, khàn khàn nói :

- Sư đệ đến trễ một bước, không những không có bổ ích, trái lại còn làm cho ba trăm hai mươi lăm vị đệ tử trong chùa Pháp Hoa này phải chết một cách bi thảm, thật là đau đớn.

Bất thình lình, lão hòa thượng buông ra một tiếng rống thật to, Đường Luân giựt mình vì thấy trong lỗ tai của Pháp Nguyên thiền sư có một dòng máu thắm rỉ ra. Pháp Nguyên hổn hển nói rằng :

- Già đây bất tài, không ngờ hai mươi năm sau vào ngày này lại thua thằng Thiên Độc Nhất Phẩm một cách thật thảm thiết, món bảo vật để trấn tự của chùa Pháp Hoa này là sinh mạng của ba trăm mấy mươi đệ tử tất thảy đều mất trong tay già này... Ta thật không còn mặt mũi nào mà thấy Pháp Hoa tổ sư và vong linh của mười một vị sư huynh đã xả thân mà giữ gìn bảo vật...

Ông ta nghỉ mệt một chút đoạn nói tiếp rằng :

- Già này sức đã cùng, lực đã kiệt, sự nghiệp của Pháp Hoa tông xin trao lại cho nhà ngươi.

Dứt lời, Pháp Nguyên thiền sư vươn tay tống vào thiên linh cái của mình một chưởng nhanh như chớp.

Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng thê thảm, vung tay ra biến chưởng thành trảo mà chồm tới...

Một tiếng “toạc” vang lên, nhiều tia máu bắn ra nhưng mà Nhất Tuyệt thư sinh đã chậm một bước. Pháp Nguyên thiền sư đã trúng chưởng của mình, vỡ sọ mà chết thảm thiết.

Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng não nùng, đưa nhanh trường kiếm gạch một đường trên mắt đất... Những đá hoa lót trên mắt đất bị trường kiếm gạch phải bắn ra tung tóe. Nhất Tuyệt thư sinh hỏi một câu :

- Dư huynh hà tất phải xử sự như vậy?

Rồi chàng khóc lên nức nỡ...

Thình lình chàng quay phắt đầu lại, trợn cặp mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, nắm chặt lấy chuôi gươm, Nhất Tuyệt thư sinh thét :

- Thằng già của Thiên Độc môn đâu?

Đường Luân đứt từng đoạn ruột, chàng dùng vỏ gươm lưỡi Hỏa Long thần kiếm chỉ vào thể xác của Thiên Độc Nhất Phẩm đang lần lần tan biến vì chất thuốc Hóa Thi đơn.

Nhất Tuyệt thư sinh Đồng Tấn lạnh nhạt nói rằng :

- Tên đại ma đầu này thật là tốt số, thoát chết dưới lưỡi kiếm của họ Đồng này. Hừ!

Mi nổi lòng tham, chỉ vì muốn được lòng một con yêu phụ mà làm cho Pháp Hoa tông của ta bị tiêu diệt.

Hắn ngẩng phắt đầu dậy thét hỏi Đường Luân :

- Mi là ai?

Đường Luân bình thản mân mê thanh Hỏa Long thần kiếm không trả lời. Đồng Tấn mắt lộ hung quang, nghiến răng kèn lẹt nói rằng :

- Thiên Độc mặc dầu xác đã tan ra tro bụi nhưng thằng họ Đồng này mà không gϊếŧ hết được lũ Thiên Độc môn thì không phải là Nhất Tuyệt thư sinh nữa. Thằng nhãi con kia, hãy trao thanh bảo kiếm cho ta!

Câu nói vừa dứt, hắn nạt lên một tiếng thanh tao, Đồng Tấn nhún mình bay tới, mở thế tấn công Đường Luân như vũ bão...

Đường Luân cau mày, tức tốc phản ứng. Chàng tràn mình né tránh nhanh như chớp, chờ cho lưỡi kiếm lướt nhẹ qua vai mình, Đường Luân mới trả một đòn ngang hông nhanh như điện.

Miếng đòn hung bạo này tức khắc phá vỡ miếng Chế Kiếm Chiêu Hồng của Nhất Tuyệt thư sinh. Đường kiếm vừa đi mãn thì Đường Luân đã nhập nội sát mình của Đồng Tấn rồi. Nhưng Đồng Tấn là một nhân vật phi thường, trong phút nguy nan, chàng loang gươm một vòng, thình lình biến thế sang nhanh qua tay trái để bàn tay hữu xử ngay một thế Chỉ Thiên Hoạch Địa.

Cùng một lúc, hắn thét lên một tiếng, vung gươm ra chém xả một đường Hoành Tảo Thiên Quân. Tiếng gươm xé gió vì vèo, khí thế phi thường mãnh liệt. Hắn muốn mượn thế võ lạ lùng này để chiếm lại phần chủ động.

Nhưng Đường Luân đã xử nhanh một thế Thiên Cơ Vạn Lý, dùng thanh Hỏa Long thần kiếm chặn phắt đòn của đối thủ, để cho bàn tay tả vươn ra năm ngón chộp lấy cánh tay của Nhất Tuyệt thư sinh...

Thình lình, Đường Luân vội thu sức mạnh trở về. Chính vì thế hai luồng sức mạnh vừa giáp mối vào nhau thì đã phải rũ ra như một cành liễu.

Đồng Tấn bàng hoàng kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao thế võ của đối phương thật là thần kỳ, huyền diệu mà nội lực lại yếu ớt như vậy?

Hắn buông ra một tiếng cười nhạt, thu tay trở về để rồi chém bồi thêm một nhát vào giữ đỉnh đầu của Đường Luân...

Bất thình lình, một chiếc bóng đen thoáng hiện, một tiếng cười đinh tai trỗi dậy, có một bàn tay đánh xéo ra một đường thần tốc, để kìm hãm cánh tay của hắn lại, đồng thời, có hai ngón tay khác, xé gió vèo vèo điểm một ngón nhanh không thể tả vào giữa ngực mình.

Đồng Tấn lúc bấy giờ mới ý thức rằng, còn một kẻ địch thủ lợi hại nữa. Hắn vội vàng xuống một cái Thiên cân tấn để tránh đòn. Một mặt, gác ngang lưỡi kiếm qua giữa ngực bảo vệ tiền tâm, trong khi bàn tay hữu dồn hết sức mạnh đẩy ra một chưởng chọi lại.

Nhìn kỹ, đó là một gã áo đen. Người mặc áo đen này “hự” lên một tiếng, xỉa năm ngón tay tấn công dữ dội, và một tiếng “cốp” khô khan vang lên, hai người thảy đều thở dài mà thối lui hai bước.

Người áo đen trợn mắt nhìn Đồng Tấn, nói rằng :

- Các hạ đây có phải là Nhất Tuyệt thư sinh, người muốn gϊếŧ sạch hết Thiên Độc môn? Không may cho nhà ngươi, ta chính là người của Thiên Độc môn, biệt hiệu là Độc thư sinh đây!

Nãy giờ Đường Luân đang giương mắt ngắm nhìn người áo đen, bây giờ nghe hắn trình bày tên họ nên bất giác giật mình.

Độc thư sinh mặc dù chỉ mặc một chiếc áo đen thật đơn sơ, nhưng mà phong độ thật hào hoa, tao nhã.

Đôi mắt của chàng sáng ngời, lóng lánh, chiếc miệng xinh tươi, đượm một vẻ cực kỳ ngạo mạn. Đôi chân mày của chàng hiên ngang dưới vầng trán rộng. Người này thật là một chàng trai đẹp hiếm có trên đời.

Nhất Tuyệt thư sinh cầm gươm chỉ thẳng vào mặt hắn thét :

- Hay cho Độc thư sinh, thằng họ Đồng này đang tìm mi đây. Thầy của mi là Thiên Độc Nhất Phẩm đã chết rồi, vậy thì mối huyết hải thâm thù của Pháp Hoa tông phải thanh toán với mi vậy.

Độc thư sinh lấy làm lạ hỏi :

- Sao? Lão già ấy đã chết rồi ư?

Nói dứt lời, hắn liếc mắt nhìn cái thể xác đang bị Hóa Thi đơn làm cho rả ra từng mảnh. Hắn quay sang nhìn Đường Luân. Đường Luân cố tình giơ cao chiếc hồ lô lên.

Độc thư sinh là Công Tôn Ngô thấy chiếc hồ lô đó mắt mày biến sắc.

Nhưng mà Nhất Tuyệt thư sinh thình lình công một thế Phụng Thê Ngô Đồng và thét rằng :

- Hai thằng nhãi con của Thiên Độc môn mau chuẩn bị ứng chiến, chậm trễ đừng trách ta kiếm hạ vô tình.

Đường Luân gằn giọng :

- Khoan!

Đồng Tấn thong thả chỉ mũi gươm xuống mặt đất, nói bằng giọng rất oai nghiêm :

- Có việc gì cần, cứ nói nhanh lên!

Đường Luân trả lời một cách bình thản :

- Hiện bây giờ trên ba trăm hòa thượng đang trúng độc, sẽ chết đi trước khi gà gáy sáng. Các hạ mang danh là đại hiệp sao nỡ ngồi mà nhìn người ta thọ nạn?

- Nhà ngươi đừng hòng dùng lời lẽ để bắt chẹt ta, ta không phải là người để cho mi điều khiển một cách dễ dàng.

Đường Luân vẫn một mặt lạnh lùng nói :

- Tin hay không là quyền của nhà ngươi. Ta cho ngươi biết những người trong Thiên Độc môn bị ngươi gϊếŧ chết là trong mình họ có thuốc giải độc. Các hạ có thể lấy ra mà cứu cấp, họa chăng còn kịp.

Đồng Tấn vẫn giữ sắc mặt hầm hừ như cũ, nhưng mũi gươm trong tay hắn lại trút xuống thêm ba tấc nữa. Giọng nói lạnh nhạt của Đường Luân lại vang lên :

- Chí ư môn bảo vật của Pháp Hoa Tông là Hỏa Long thần kiếm thì Thiên Độc môn xin tạm giữ, nếu các hạ có cao hứng thì xin chỉnh đốn Pháp Hoa Tông rồi tìm đến so tài với Thiên Độc môn, chừng ấy thanh báu kiếm này mới biết thuộc về ai.

Nhất Tuyệt thư sinh trầm ngâm lâu lắm mới thét rằng :

- Được!

Tiếng “được” vừa dứt, hắn lập tức tra gươm vào vỏ, gằn giọng nói rằng :

- Nhất Tuyệt thư sinh xin hỏi cao danh quí tánh của nhà ngươi?

Đường Luân cố ý liếc nhìn sang Độc thư sinh, lạnh nhạt trả lời :

- Nhà ngươi cứ tự tiện đi tìm đệ nhị Chưởng môn của Thiên Độc môn là được.

Nhất Tuyệt thư sinh buông ra một chuỗi cười hào hùng sảng khoái, thình lình xử một thế Yên Ảnh Lược Ba bay mình ra cửa sổ.

Trong giây phút đó, Độc thư sinh sắc mặt thay đổi liên hồi, lâu lắm mới lấy lại bình tĩnh và nhếch môi cười một cách nham hiểm.

Đường Luân lặng lẽ quay đầu nhìn lại, lãnh đạm hỏi rằng :

- Các hạ đây có phải là Công Tôn sư huynh chăng?

Công Tôn Ngô cười khẽ, liếc mắt trả lời :

- Vậy các hạ đây là sư đệ! Xin hỏi sư đệ khi tôn sư mệnh chung, có được bao nhiêu đệ tử đứng gần bên để lãnh lời giáo huấn.

Đường Luân cười trả lời :

- Chiếu theo thông lệ của Thiên Độc môn, thì khi Chưởng môn tạ thế, ai được chiếc hồ lô, thì người ấy đương nhiên lên ngôi Chưởng môn. Còn lời di chúc thì luôn luôn được giữ kín, điều này sư huynh ắt cũng rõ.

Công Tôn Ngô biết mình không thể dùng lời lẽ để nói cho người này, vội thay đổi thái độ, tươi cười nói rằng :

- Vậy thì sư đệ đã đương nhiên là Chưởng môn phái, ngu huynh là Công Tôn Ngô xin yết kiến Chưởng môn.

Sắc mặt của Công Tôn Ngô tươi cười vui vẻ kèm theo một đòn sấm sét, một luồng sức mạnh ập vào ngực Đường Luân.

Đường Luân chẳng phải tay vừa, chàng vẫn tươi tĩnh :

- Ngô huynh bất tất phải thi lễ...

Vừa nói, chàng vừa vận hơi sức từ trong người ra ngón tay, vừa định dùng hết toàn lực của mình để chọi lại sức mạnh của Công Tôn Ngô...

Nhưng đòn ra nửa chừng, Đường Luân thình lình thay đổi ý định, tức tốc thâu hồi nội lực của mình. Trong lúc đó thì sức mạnh của Độc thư sinh vẫn ào ào tràn tới...

Đường Luân gặp phải trở lực nặng nề, loạng choạng thối lui mấy bước, gắng gượng dùng thanh Hỏa Long thần kiếm chống vào mặt đất mới khỏi bị té.

Công Tôn Ngô giả vờ nhìn không thấy, ngửa cổ ha ha cả cười :

- Sư đệ có lẽ mới nhập môn chẳng bao lâu nên công lực còn yếu. Thằng họ Đồng đang lo cứu đồng bọn ở ngoài kia, chốc nữa e nó trở lại làm khó dễ, thừa lúc này ngu huynh xin Chưởng môn tạm thời rời khỏi nơi này.

Đường Luân trả lời :

- Được!

Công Tôn Ngô buông mấy tiếng cười quỷ quyệt :

- Xin Chưởng môn đi trước!

Đường Luân có một thái độ là thẳng thắng, bước thẳng ra ngoài cửa, đoạn trổ thuật phi hành phóng lên xe ngựa, sau lưng chàng gió dậy vì vèo.

Đường Luân mỉm một nụ cười trong bóng tối.

Con đường vắng lạnh, Đường Luân cố gắng đè nén tâm tư của mình. Tay chàng cầm chặt chuôi gươm Hỏa Long thần kiếm, đôi mắt vờ lim dim nhập định, làm như mình đang mệt mỏi lắm, nhưng thật ra chàng đang để hết tâm tư ý chí vào thính giác của mình để nghe ngóng động tĩnh của đối phương.

Có một điều làm cho Đường Luân lấy làm lạ là mặc dầu Độc thư sinh không phát hiện chàng giả vờ yếu thế mà hắn ta chỉ thoáng hiện một nụ cười quái gở trên môi mà chẳng ra tay.

Thật ra Công Tôn Ngô rất trông mong có cơ hội hạ gấp Đường Luân để đoạt bảo vật.

Nhưng cá tính của hắn ta thật là cao ngạo, khi chưa tìm ra danh chánh ngôn thuận, thì hắn không bao giờ xuống tay.

Công Tôn Ngô vỗ đùi :

- Có cách rồi!

Hắn buông ra một tiếng cười nham hiểm, tay cầm dây cương, bất thần tống ngược ra phía sau bắn vào Đường Luân.

Đường Luân ngáp lên một tiếng, khẽ lách đầu né cho ngọn chưởng của Độc thư sinh đánh trật vào không gian. Nhưng mà chưởng phong của Độc thư sinh cũng làm chàng loạng choạng giựt mình sực tỉnh, Đường Luân kinh ngạc :

- Ủa! Trời đã sáng rồi sao xe dừng lại vậy?

Công Tôn Ngô cười nhạt nói :

- Tôi ngỡ là Chưởng môn ngủ quên, nào ngờ đâu vẫn còn thức!

Đường Luân lạnh nhạt trả lời :

- Trên chỗ giang hồ đầy dẫy chông gai, cạm bẫy và những điều trái tai gai mắt, vì vậy mà ta nhắm mắt không muốn nhìn nữa.

Nói đến đây chàng quắc mắt nhìn Công Tôn Ngô :

- Đó là chỗ nhận xét của tôi, xin sư huynh chớ bận tâm.

Độc thư sinh hậm hực hỏi :

- Chưởng môn có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?

- Chắc có lẽ còn trong vòng địa hạt Đồng Sơn.

Công Tôn Ngô nói :

- Đúng thế, chúng ta hiện đang còn trong địa hạt Đồng Sơn, mà Đồng Sơn thì nằm trong vùng thế lực của Hải Ma.

Đường Luân lấy làm lạ nói :

- Hải Ma bất quá là một tên bá chủ trong võ lâm mà thôi, chẳng lẽ hắn dám tự cắt đất để tự lập hay sao?

Độc thư sinh gằn giọng trả lời :

- Võ công này chắc có lẽ Chưởng môn chưa rõ. Gần đây trên võ lâm có phát sinh ra một việc lớn. Nguyên là thằng Hải Ma thừa lúc các phái trong võ lâm tụ tập trên Hoa sơn, hắn ta thình lình xuất hiện và đưa ra một yêu sách lạ lùng là, hắn sẽ dùng võ công của mình để tỉ thí với các tông các phái, nếu hắn thắng thì sẽ vạch ra một vùng cấm địa dài hai nghìn dặm dọc theo bờ biển, không cho những người trong võ lâm Trung nguyên đặt chân đến đó. Nhược bằng hắn thua, thì hắn thề sẽ không bao giờ bước chân vào đất Trung nguyên nữa.

- Rốt cuộc ra sao?

- Rốt cuộc tên Hải Ma liên tiếp đánh bại cao thủ của các môn các phái, và hắn vạch ra hai nghìn dặm làm giang sơn một cõi của hắn.

Đường Luân cố ý hỏi rằng :

- Chẳng lẽ các đại môn phái ở Trung nguyên lại chịu bó tay mà xem hắn hoành hành?

Độc thư sinh liếc xéo Đường Luân, trả lời rằng :

- Nhưng mà... tên Hải Ma lại ra thêm một điều kiện rằng, nếu nội trong tám mươi một ngày mà có kẻ tìm ra căn nguyên võ học và lai lịch của hắn, thì hắn tự nguyện hủy bỏ lời giao kết...

Thình lình giọng nói của Công Tôn Ngô trở nên lạnh lùng đánh cá :

- Chưởng môn tự hỏi võ học của mình có thể ngang hàng với lớp người lót chữ Quảng của phái Thiếu Lâm và Hòa Hiệp Nhị đạo của phái Võ Đang chăng?

Đường Luân chép miệng thở dài nói :

Những người này công lực thảy đều cao thâm vô tận, còn tiểu đệ thì không biết được một đường võ để phòng thân thì làm sao mà địch với họ?

Công Tôn Ngô lạnh nhạt trả lời :

- Những người có võ học cao thâm vô tận này đều có mặt tại Đồng Sơn, nhưng chỉ thoáng hiện lên rồi mất.

Giọng nói của Độc thư sinh lại thay đổi một cách lạ lùng, hắn ta hỏi :

- Chưởng môn có biết một chuyện tình ân oán của lão Độc vật và Hải Ma chăng?

- Chỉ biết sơ qua mà thôi...

Độc thư sinh chớp nhanh cặp mắt liếc nhìn Đường Luân, nói thẳng một câu :

- Vậy thì ngu huynh xin hỏi thẳng với bản lĩnh thấp kém của Chưởng môn như vầy, vậy có thể cầm thanh Hỏa Long thần kiếm này mà trao trả đến tận tay của Nga Mi nữ hay chăng?

Độc thư sinh không chờ cho Đường Luân phản ứng, trờ tới trước một bước nói :

- Người mà thân cận nhất với lão Độc vật, có lẽ là thằng Độc thư sinh này. Nhưng ngày hôm nay, ngươi đã cầm được Tử hồ lô mà tự xưng là đệ nhị Chưởng môn của Thiên Độc môn. Vậy thằng Công Tôn Ngô này tạm thời nhìn nhận danh vị đó, nhưng mà đối với việc thi hành lời di chúc của lão Độc vật thì tôi xin có ý kiến...

Đường Luân cau mày hỏi :

- Theo ý của sư huynh thì...

Độc thư sinh cười đanh ác, ngạo nghễ nói rằng :

- Ta đề nghị hai ta đồng tranh đấu với nhau, võ công của ai thâm hậu, thì người ấy sẽ lãnh lấy trọng trách mang thanh bảo kiếm này, ngươi nghĩ sao?

Đường Luân mỉm cười trả lời :

- Tiểu đệ không tài không sức, chắc chắn phải là tay đối thủ của sư huynh, nếu sư huynh có ý này thì hãy nhận lấy trách nhiệm vậy!

Độc thư sinh cau mày, nói một cách khó chịu :

- Không được! Thằng Công Tôn Ngô này lúc nào cũng xử sự một cách công bằng, nhứt định không bao giờ ỷ thế hϊếp cô, hiền đệ là Chưởng môn của Thiên Độc môn, vậy thì ắt cũng truyền cho ngươi vài ngón, ngu huynh muốn thử chơi cho biết!

Nói rồi tung mình nhảy ra khỏi xe, đứng thẳng người chờ đợi Đường Luân. Gương mặt của hắn đằng đằng sát khí, hất hàm một cách ngạo mạn :

- Còn phần ngu huynh thì xuất thủ luôn luôn là cay độc, vậy xin Chưởng môn cẩn thận.

Đường Luân mỉm cười vừa định dùng một câu nói chua cay đối lại, thình lình cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí, chàng kinh ngạc vội hỏi :

- Công Tôn huynh, nhà ngươi chắc chắn nơi đây thuộc vùng thế lực của Hải Ma?

- Đừng nói lôi thôi, đỡ...

Độc thư sinh vừa nói vừa nở một nụ cười thật là khó hiểu. Còn Đường Luân thì cảm thấy trong không khí bấy giờ tỏa ra một mùi hương rất là quen thuộc, cánh tay của chàng vừa sờ đến cán đao bỗng rút trở lại.

Chàng ngang nhiên đứng giữa cơn gió lộng buổi bình minh. Trong lúc đó thì Độc thư sinh thình lình rút phắt trong ống tay áo của mình ra một ống tiêu, dùng một thế Phụng Điểm Đầu, bất thình lình tấn công Đường Luân.

Thân hình của hắn trờ tới, mới thoạt trông dường như tấn công phía tả, nào ngờ trong một cái chớp mắt, thân hình của hắn vụt quay sang tấn công phía hữu một cách rất ư thần tốc, năm ngón tay hắn xòe ra, chộp một cái dữ dội vào đầu của Đường Luân.

Ống sáo trong tay của hắn xé gió vèo vèo từ trên đánh sả xuống, rõ ràng Công Tôn Ngô muốn đè bẹp Đường Luân trong một thế võ đầu tiên, nên phải sử dụng đến miếng đòn độc này là Độc Giao Hưng Phong.

Trong lúc đó thì Độc thư sinh phát giác Đường Luân không tránh, không né, cũng không có ý muốn phá thế võ của mình, nên bật cười thầm nghĩ :

- Nó thật là muốn chết!

Chính vào lúc ống sáo và năm ngón tay của hắn vừa kê sát vào đỉnh đầu của đối phương thì một mùi hương tỏa ra bát ngát, và một tiếng thét yểu điệu vang lên :

- Công Tôn Ngô, dừng tay lại!

Đường Luân biết Độc thư sinh đang kiếm cớ để đưa mình vào con đường tử lộ.

Chàng thò tay sờ lưỡi dao găm Thủy Vân của mình đoạn cười nhạt rồi cũng nhảy ra khỏi xe, nói :

- Nếu sư huynh mà nằng nặc quyết một, thì tiểu đệ cũng xin hầu vài miếng xem sao.

Độc thư sinh ngạo nghễ nói :

- Thằng Công Tôn Ngô này đối chọi với ai, đều không giữ mực thước quy củ, vậy nhà ngươi có ngón nghề riêng chi thì xin mang hết ra đây sử dụng.

Cùng theo tiếng nói, có vô số hào quang lóe lên bay tới tua tủa.

Trong cơn nguy cấp, Độc thư sinh vội thủ thế trở về để giữ lấy sinh mạng của mình, vì bởi trong những đạo hào quang lóe ra đó, không biết bao nhiêu mũi kim châm có tẩm thuốc độc vù vù bay tới như mưa...

Độc thư sinh nạt lên một tiếng, nhún mình vọt lên cao mấy thước, cùng trong một lúc múa tiếp ống sáo ngọc trong tay kết thành một mảnh lưới vô cùng kín đáo, che phủ hết toàn thân.

Thân hình của Độc thư sinh lộn mèo một cái giữa không trung để lấy đà, đoạn là đà rơi xuống cách đó chừng hơn một trượng. Chàng giận đến tái xanh sắc mặt, ngẩng đầu nhìn lên bằng cặp mắt căm thù.

Một tiếng nạt thanh tao, yểu điệu lại vang lên, tiếng nạt này ngầm chứa rất nhiều ma lực làm cho người nghe phải bị lôi cuốn một cách dễ dàng.

Mùi hương lại tỏa ra ngào ngạt, trước mắt của Độc thư sinh vùng hiện ra một người thiếu nữ diện mạo phi phàm.

Đường Luân cũng giựt mình kinh hãi, thì ra đó là Bích Cơ, nhưng Bích Cơ hôm nay lại trang sức cực kỳ diễm lệ, so với hôm qua thật là một trời một vực.

Khắp mình nàng toàn là ngọc ngà châu báu, nàng mặc một bộ đồ vừa vặn càng làm nổi bật lên cái vẻ quốc sắc thiên hương của nàng, làm cho Đường Luân có cảm giác như nàng là một thiên tiên giáng thế.

Độc thư sinh cười ồ ồ, đút cây sáo ngọc vào trong tay áo của mình, mà cười rằng :

- Ngỡ là ai, té ra Cơ muội, cái ngón Thiên nữ tản hoa của Cơ muội thật là lợi hại, nếu ngu huynh mà chẳng nhanh chân thì đã táng mạng rồi...

Bích Cơ mồm mấp máy, nửa cười nửa giận.

Nàng cau mày gắt gỏng :

- Công Tôn Ngô, lần trước mi đeo theo ta, bị cha ta đánh đuổi, và bắt ngươi phải thề rằng không được phép được chân vào địa hạt của Hải Ma, nhưng cớ sao hôm nay mi lại dám vào địa hạt Đồng Sơn này mà hống hϊếp người cô thế?

Độc thư sinh thở dài, thong thả nói rằng :

- Tấm lòng của ngu huynh đối với Cơ muội chắc Cơ muội cũng biết vì việc này mà tôi đã xích mích với không biết bao nhiêu bè bạn trong võ lâm, gieo thù kết oán với biết bao người đẹp. Nhưng dầu cho có gặp phải muôn nghìn trở ngại, tan nát tấm thân này tôi cũng chả sợ. Tôi chỉ cầu xin được một điều là được Cơ muội...

Bích Cơ cười lạnh nhạt :

- Được rồi, mi đừng lải nhải dài dòng nữa, trên thế gian này thiếu chi người đẹp, mi hà tất phải đeo đuổi theo ta?

Công Tôn Ngô vội nói :

- Điều này thì ngu huynh đã nói không biết bao nhiêu lần. Cơ muội đây thông minh tuyệt đỉnh, có sắc khuynh quốc khuynh thành. Đem người khắp thiên hạ mà so thì có ai dám sánh.

Bích Cơ nạt :

- Thôi!

Độc thư sinh mặt mày biến sắc, vì thấy thái độ của nàng đối với mình thật là lạnh lùng, đanh đá, nhưng thỉnh thoảng lại trao đổi với Đường Luân những cái nhìn thật là đáng khả nghi.

Trên môi của Độc thư sinh bất giác thoáng hiện một nét cười nham hiểm. Bích Cơ đã thấy thái độ đó, nhưng nàng giả vờ như không biết, bay mình tới bên cỗ xe ngựa, kêu lên một tiếng kinh ngạc :

- Chà!... Thanh gươm thật đẹp!

Nói đoạn, nàng thò ngón tay búp măng ra mân mê lấy vỏ kiếm... Chính vào lúc đó thì Độc thư sinh bất thình lình dùng một thủ đoạn sấm sét chẳng nhìn kịp, vung tay bất thần đấm một quả thôi sơn vào giữa ngực của Đường Luân.

Đường Luân chớp nhanh cặp mắt, rú lên :

- Ngươi... ngươi.

Đường Luân đã quyết định từ trước, vì có mặt Bích Cơ tại đây nên bất cứ gặp phải trường hợp nào, chàng tuyệt đối không phản kháng để cho Bích Cơ giữ được ấn tượng cũ đối với chàng, cho chàng là một người không biết võ...

Tiếng rú của Đường Luân chưa dứt thì một đạo hào quang sáng chói đã bắn hẳn về phía Độc thư sinh.

Độc thư sinh cười nhạt, giơ hai ngón tay ra kẹp phắt lấy mũi kim của Bích Cơ vừa ném đến, trong khi đó thì bàn tay hữu của chàng vẫn trờ tới vuốt mạnh một cái vào huyệt tê trên vai của Đường Luân...

Thế là Đường Luân rũ người ngã ngửa ra, té nằm dài trên mặt đất.

Bích Cơ ngẩng đầu dậy nét mặt thất thần, hỏi :

- Công Tôn Ngô, mi hống hϊếp một gã thư sinh không biết chút võ công nào, sao gọi là tay anh hùng hảo hán?

Độc thư sinh lạnh nhạt trả lời :

- Thằng Công Tôn Ngô này ở đời không giữ đạo công bằng... Tôi sẽ lén thâm nhập vào địa hạt của Hải Ma là đã có lòng quyết tử, mà Cơ muội lại đang tâm bức bách, thật là đẩy tôi vào con đường liều chết đó.

Bích Cơ lại thét :

- Nhà ngươi ăn nói thật hồ đồ!

Độc thư sinh bước tới, xé vạt áo trước của Đường Luân, thò tay vào ngực của chàng móc quyển Thiên Độc quyết pháp đút vào trong tay áo của mình. Hắn quắc mắt nhìn Đường Luân và nói với Bích Cơ rằng :

- Cơ muội nói hắn không biết võ thì thật là chuyện buồn cười, mau nói rõ lai lịch của nó ra, bằng không thì đừng trách thằng Công Tôn Ngô này ra tay ác độc.

Mới dứt lời, thình lình dựng một ngón Kim Cang chỉ vào đúng Thiên linh cái của Đường Luân...

Đường Luân tức giận bồi hồi, một mặt dồn hết chân khí vào Thiên linh cái, một mặt tự mình giải huyệt. Chàng cắn răng sẵn sàng chờ đợi, nếu khi cần thì sẽ xuất kỳ bất ý, bất thần phản công.

Đường Luân lấy làm hối tiếc vì để cho Độc thư sinh điểm huyệt, đến nỗi phải mất đi quyển Thiên Độc quyết pháp.

Mất đi quyển sách ghi rõ những món thuốc độc của Thiên Độc môn chàng không tiếc, chàng chỉ tiếc ở nơi mấy trang sách cuối cùng có ghi rõ vài điều quan trọng, dính líu mật thiết với chuyến đi này...

Bích Cơ mặt mày thất sắc, thét lên :

- Công Tôn Ngô, ngươi đừng ngờ oan cho hắn, mau buông tay ra.

Độc thư sinh cười nhạt, thu tay trở về, nói rằng :

- Cũng được, tôi tha cho nó!

Đôi mắt của Độc thư sinh thình lình trở nên đanh ác, nói dứt câu nói rồi, hắn xê dịch từng bước một, từng bước một về phía Bích Cơ, gằn giọng nói :

- Cơ muội ơi, tôi để ý chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ cũng có thể chiếm được bất kỳ các người con gái khác dễ như trở bàn tay. Nhưng mà tiếc thay, họ đều là những người không có cốt cách thần tiên, thoát tục như Cơ muội. Vì vậy mà thằng Công Tôn Ngô này chưa hề xiêu lòng vì ai... chỉ có một mình Cơ muội mới làm cho thằng họ Công này mới gặp lần đầu thì thần hồn đã điên đảo...

Độc thư sinh ngừng lại một chút, đoạn dịu dàng nói tiếp :

- Cơ muội ơi! Phen này tôi chẳng nề đường xá vạn dặm, mạo hiểm đến đây chỉ cầu xin Cơ muội quyết định một lần cuối cùng. Nếu Cơ muội mà bằng lòng, thì đôi ta tức khắc rời khỏi nơi đây, tìm đến một nơi góc biển ven trời, một chỗ danh lam thắng cảnh đẹp, cùng nhau chung sống một cuộc đời đầm ấm yên vui, thoát khỏi cảnh đời ô trọc.

Bích Cơ gằn giọng trả lời :

- Nếu ta chẳng bằng lòng thì sao?

Độc thư sinh sa sầm nét mặt, đanh ác nói rằng :

- Vậy thì Cơ muội chớ trách thằng Công Tôn Ngô này độc ác. Hôm nay ta nhất quyết dùng võ lực để cưỡng ép Cơ muội theo chân tôi mà đến một chỗ xa xăm nơi góc biển chân trời.

Bích Cơ cau mày, buông ra một tiếng cười hậm hực, nàng mỉm cười, một nụ cười thật là khó tả. Toàn thân nàng tỏa ra một vẻ cực kỳ hấp dẫn, làm cho người ta rất dễ dàng bị mê hoặc.

Nàng lại buông ra một tiếng cười đầy quyến rũ. Trong lúc đó thì Đường Luân đang vận dụng nội lực của mình tự giải huyệt chợt nghe tiếng cười của nàng lọt vào tai làm cho tâm thần của Đường Luân thình lình xao xuyến.

Tiếng cười vẫn vang vang trỗi dậy khiến Độc thư sinh càng thêm mê mẩn tâm thần.

Cái thái độ đam mê quyến rũ của Bích Cơ thật đã làm cho một tay cao thủ như Độc thư sinh cũng bị đê mê, ngây ngất.

Bích Cơ thong thả xê dịch về phía trước, trên vành môi của nàng vẫn hé một nụ cười tươi, mái tóc của nàng bồng bềnh trước gió. Nàng yểu điệu nói rằng :

- Công Tôn tướng công, tôi thật đáng cho chàng yêu đương đến thế này sao?

Độc thư sinh bàng hoàng ngây ngất, toàn thân huyết quản đang hồi sôi động! Chàng vừa định chọn một câu thật là day vẻ yêu đương tình tứ để nói cho Bích Cơ nghe.

Thình lình, một đạo hào quang cấp tốc lóe lên từ trong tay của Bích Cơ bay sát vào yết hầu của Độc thư sinh.

Nụ cười đê mê trên đôi môi của Bích Cơ vụt tắt, nàng hằn học ném cho Độc thư sinh một cái nhìn nẩy lửa. Thì ra trong cái chớp mắt đó, nàng đã tuốt gươm ra khỏi vỏ, đâm một đường dữ dội vào yết hầu của Độc thư sinh.

Công Tôn Ngô rú lên một tiếng kinh hoàng, hắn trợn trừng cặp mắt loạng choạng thối lui. Một tia máu đào bắn vọt ra từ cánh vai tả của hắn.

Bích Cơ cau mày nạt :

- Không cho ngươi trốn chạy!

Vừa nói, nàng vừa vung kiếm tấn công. Mũi gươm của nàng bay tua tủa thế tợ mưa sa, gió táp...

Độc thư sinh hổn hển nói :

- Ngươi thật là ác độc!

Dứt lời, hắn rút cây sáo ngọc múa lên vù vù khá mãnh liệt chống với những đường gươm của Bích Cơ. Nàng càng đánh càng hăng, thế công hoàn toàn chọn lọc tốc chiến tốc quyết, miếng nào cũng là sát thủ.

Công Tôn Ngô vừa đánh, vừa rút lui, máu đào tuôn ra thắm ướt lấy tay áo của hắn, mồ hôi hột tươm ra lấm tấm trên vầng trán...

Một tiếng rú não nùng bi thiết lại vang lên, một bàn tay tả của hắn trong cơn hỗn loạn đã bị lưỡi gươm của Bích Cơ trảm nhằm, từ trong ống tay áo rơi tuột ra máu me đầm đìa, trông thật là hãi hùng kinh khϊếp.

Võ công của Độc thư sinh vốn cao hơn Bích Cơ một bực, nhưng vì ban nãy bất thần trúng kế, lãnh lấy một vết thương trên bả vai, vì vậy mà đưa đến chỗ thảm bại như vậy.

Thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay của Bích Cơ l*иg lên như một con Hỏa long vùng vẫy giữa lưng trời. Bích Cơ bất thần trở mình cử một thế Băng Mai Thổ Nhị đâm thẳng một đường dữ dội vào Trung Cung của địch.

Công Tôn Ngô hổn hển nói :

- Bích Cơ, mi đừng khi người thái quá!

Vừa nói, hắn vừa cầm ống sáo vớt một cái thật mạnh vào cườm tay của Bích Cơ.

Bích Cơ cũng nạt lên một tiếng chém vòng lưỡi gươm trở về, gạt phắt lấy ống sáo ngọc sang một bên. Một tiếng “kẻng” rợn...

(thiếu trang)

Chàng mở mắt nhìn Bích Cơ trân trối, ánh mắt lộ vẻ thèm thuồng. Bích Cơ cả giận, quắc mắt vung thanh bảo kiếm tiến sát về phía Độc thư sinh, nói rằng :

Nhà ngươi sắp chết mà vẫn mơ mộng hảo huyền!

Độc thư sinh khẽ tràn mình né tránh, cười rũ rượi, nói lạnh lùng :

- Bàn tay của tôi đã đứt ra kia, xin cô nương hãy trao lại cho thằng họ Đường, và nói rằng thằng Công Tôn Ngô này sẽ có một ngày kia tìm đến để gặp nó!

Bích Cơ nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nàng tỏa ra một cách căm hờn, thình lình chém tới một nhát...

Độc thư sinh lại tràn mình né tránh, vung ống tay áo ra quấn chặt lấy thanh Hỏa Long thần kiếm, miệng nạt lên một tiếng vang trời, dùng một bàn tay còn lại của mình phóng một chưởng dữ dội vào chả vai của người đẹp.

Bích Cơ lách mình một cách tài tình, hoành ngang lưỡi kiếm chận đứng ngọn chưởng của đối phương...

Nào ngờ đó chỉ là một đòn giả của Công Tôn Ngô mà thôi. Hắn chỉ chờ đợi cho Bích Cơ thâu kiếm trở về mà bày ra chỗ hở, để rồi hắn bất thần thu tay trở lại, hú dài lên một tiếng, nhún mình nhảy ra xa gần mười trượng...

Bích Cơ căm hờn tột độ, nàng cau mày thình lình vung tay ra ném tung một nắm ám khí theo phép Thiên nữ tản hoa...

Chính vào lúc đó một câu nói vang lên :

- Thiếu nữ này thật là độc ác!

Giọng nói cực kỳ thâm hiểm, tiềm tàng một sức lực mạnh bạo, làm cho Bích Cơ giựt mình dừng tay lại, rảo mắt nhìn quanh.

Đó đây phẳng lặng như tờ, núi rừng âm u bí hiểm, ngoài cỗ xe ngựa ra, không còn một bóng người nào lai vãng.

Bích Cơ nhếch mép mỉm cười, đưa mắt nhìn bóng dáng của Độc thư sinh lẩn trốn vào màn đêm.

Tra gươm vào vỏ, Bích Cơ chải lại mái tóc của mình, đoạn thong thả tiến về phía Đường Luân. Mùi xạ hương bay ra ngào ngạt, đem lại cho Đường Luân một mùi vị thần kỳ, cõi lòng bình tĩnh của chàng bấy giờ lại xôn xao...

Thò ngón tay ngọc ra, Bích Cơ vuốt nhẹ qua vai Đường Luân mấy cái. Đường Luân lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, chàng lồm cồm trỗi dậy, ấp úng nói rằng :

- Đa tạ Bích Cơ cô nương đã cứu kẻ hèn này hai lần thoát chết, tôi rất lấy làm cảm kích ơn sâu.

Đứng trước mặt một người mang biệt hiệu là Ma nữ như Bích Cơ, Đường Luân cảm thấy mình mất hẳn bình tĩnh, vì bởi sắc đẹp của nàng quả thật là lộng lẫy ngoài sự tưởng tượng.

Bích Cơ chớp nhanh cặp mắt cười rằng :

- Ta cứu mi lần này để trả cái ơn mi đã cứu ta lần trước.

Đường Luân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bích Cơ bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng đanh đá hỏi rằng :

- Một người không biết võ, mà lại đua chen với những tay cao thủ võ lâm, mi thật làm cho ta nghi ngờ lắm.

Đường Luân nở một nụ cười sượng sùng nói :

- Hai ngày nay, kẻ hàn sinh này đã gặp gỡ nhiều việc lạnh lùng, cứ ngỡ mình là người trong mộng...

Nói tới đây, Đường Luân chớp cặp mắt long lanh của mình, nói rõ từng tiếng một :

- Cứ chi một việc được gặp gỡ dung nhan kiều diễm của cô nương cũng đủ làm cho tôi...

Bích Cơ nạt :

- Câm mồm lại, ta không có thì giờ nghe ngươi nói chuyện lôi thôi. Đây này, đón lấy bảo kiếm!

Bất thình lình nàng trao thanh Hỏa Long thần kiếm sang tay của Đường Luân bằng một tư thế vừa nhanh vừa mạnh.

Đường Luân giật mình, đưa hai tay ra đón lấy, nhưng bị tiềm lực đẩy trôi, đứng không vững, loạng choạng thối lui mấy bước.

Bích Cơ cau mày, cười nhạt, nhanh như chớp vung bàn tay ra khóa cứng mạch môn của Đường Luân làm cho chàng hốt hoảng kêu lên :

- Bích cô nương...

Bích Cơ thong thả vuốt lại mái tóc của mình, mỉm một nụ cười đầy quyến rũ, nàng nói :

- Đừng sợ, thằng Độc thư sinh cay độc vô cùng mà chẳng làm gì nổi ngươi, ta thật nghi, để ta chẩn mạch mi, xem thử coi mi có trúng độc của nó hay chưa?

Đường Luân tái mặt, chàng không dám cục cựa, để yên cho ba ngón tay trắng muốt của Bích Cơ chấn ngang mạch máu của mình...

Bích Cơ thình lình thất sắc, kêu lên mấy tiếng kinh hoàng :

- Không xong, Thốn mạch vọt lên cao, mà Quan mạch lại trầm trệ, thằng khốn nạn đó đã hạ độc thủ.

Nàng nhìn Đường Luân bằng cặp mắt đăm chiêu, lo lắng. Đường Luân biết đó là do Thiên Độc Nhất Phẩm cho mình uống rượu thuốc trong hồ lô gây ra, nhưng chàng cũng giả vờ kinh sợ thất sắc hỏi rằng :

- Sao! Tôi đã trúng độc?

Bích Cơ mắt mờ ngấn lệ sẽ gật đầu. Thái độ băng khoăng lo lắng đó làm cho Đường Luân vô cùng cảm động. Nàng lại nói tiếp :

- Ngươi đừng động đậy, để ta tìm huyệt đạo đã trúng độc của nhà ngươi rồi phong bế lại, đừng cho chất độc lan tràn, rồi tìm cách khác!

Đường Luân vừa định mở miệng khuyên Bích Cơ đừng tìm huyệt đạo thì nhanh như một cơn gió thoảng, Bích Cơ đã lần ra sau lưng chàng...

Mùi hương thoang thoảng bay ra, ngón tay trỏ của nàng đã điểm một ngón thần tốc vào hậu tâm của Đường Luân...

Thình lình một tiếng thét oai nghiêm trỗi dậy :

- Bích Cơ, dừng tay lại, nó không phải là người tốt.

Tiếng thét hào hùng sang sảng, như sấm nổ ngang tai, làm cho Đường Luân giựt mình quay lại.

Cứ theo thính giác của Đường Luân thì bất cứ một kẻ nào có khinh công tuyệt diệu xuất hiện trong vòng hai mươi trượng thì chàng tức khắc phát giác. Nhưng mà khi quay đầu lại, thì người ấy đã đứng gần kề, do đó cũng đủ biết người này có một võ công thật là cao thâm vô tận.

Đó là một gã trung niên có một máu tóc đen nhánh, thái độ phi thường, sang cả. Đôi mắt của ông ta lóng lánh sáng ngời, lạnh lùng như băng giá.

Bích Cơ kêu lên một tiếng yểu điệu :

- Cha!

Không cần phải hỏi dài giòng, Đường Luân biết chắc chắn người này chính là một người danh vang như sấm trong làng võ, là Hải Ma.

Đường Luân mở to cặp mắt nhìn con người có một bề ngoài hào hoa phong nhã đó.

Chàng lấy làm lạ là vì Hải Ma thật ra không có cái vẻ dữ dằn, đanh ác như lời đồn.

Đường Luân không thấy Hải Ma cử động một tí nào, nhưng thân hình của ông ta lại lướt tới một cách thần tốc, thò tay ra nắm lấy Bích Cơ lôi sang chỗ khác.

Ông liếc cặp mắt sắc như gươm vào mặt của Đường Luân, thét hỏi :

- Ngươi là gì của Thiên Độc Nhất Phẩm?

Bích Cơ trả lời thay cho chàng :

- Thưa cha, cha xem huyệt Thái Dương của hắn bằng phẳng, hai gò má cũng bình thường, chứng tỏ rằng người này quả thật chẳng biết võ công!

Nói đoạn, nàng toan nhảy về phía Đường Luân nhưng Hải Ma đã thò tay ngăn lại.

Ông ta nhìn Đường Luân bằng một cái nhìn nghiêm trang đĩnh đạt. Bích Cơ chớp mắt rằng :

- Thiên Độc môn vốn dùng thuốc độc để hành sự nên người trong môn phái của họ vị tất đã biết võ công. Thưa cha! Sao cha biết người này là môn đệ của Thiên Độc môn?

Hải Ma gật đầu trả lời :

- Vì ta thấy trên vai nó có chiếc Tử hồ lô.

Đường Luân vội vã giải thích rằng :

- Tôi vốn không phải là người trong Thiên Độc môn. Chiếc hồ lô và thanh bảo kiếm này do một lão già không quen không biết tạm gởi cho tôi mà thôi.

- Lão! Tạm gởi? Tạm gởi một tín vật của Thiên Độc môn và thanh gươm Càn khôn đệ nhất bá kiếm?

Đường Luân ấp úng trả lời :

- Đó là sự thật.

Bích Cơ sa sầm nét mặt, xẵng giọng nói :

- Đường Luân, mi lại nói dối với ta, việc này ban nãy sao chẳng nói cho ta rõ?

Hải Ma đưa mắt nhìn thanh Hỏa Long thần kiếm, sắc mặt thật là nghiêm trang trịnh trọng. Ông hỏi rõ từng tiếng một :

- Thanh gươm này, lão quái vật sao gởi cho mi và có dặn dò thêm điều gì chăng?

- Lão già ấy nhờ tôi mang thanh bảo kiếm này trao lại cho một người.

Đôi mắt của Hải Ma thình lình long lên sáng quắc thét :

- Ai?

Đường Luân trả lời một câu đầy hào khí :

- Tôi nhận lời phú thác của người, thì phải trung thành với sự việc đó. Xin ông tha thứ cho tôi không thể nào cung khai việc này ra được.

Hải Ma hậm hực khoác tay nói rằng :

- Thiên Độc môn làm việc độc ác dẫy đầy, hoành hành bá đạo, người trong môn phái đó mà gặp ta thì ta chẳng dung tình, lần này ta kể mi là một kẻ hậu sinh tiểu bối nên châm chế cho, mau đi khỏi nơi này... Hừ! Lần sau mi đừng để cho ta chạm mặt thằng tà ma ngoại đạo này nữa.

Thân hình của Hải Ma vừa biến dạng vào đêm tối thì Bích Cơ ngẩng đầu dậy, lạnh lùng gọi :

- Đường Luân, mi dừng chân lại...

Nàng thở dài, nói tiếp :

- Ta hỏi ngươi cớ sao hạng người thư sinh như ngươi thảy đều đa đoan xảo trá...

Đường Luân ấp úng nói :

- Xin Liên cô nương cho tôi một cơ hội để giải thích.

Liên Bích Cơ khẽ cau mày lạnh lùng nói :

- Thiên Độc Nhất Phẩm đã tặng cho ngươi nhiều bảo vật, vậy cái thằng Độc thư sinh chẳng ăn thua gì đến ngươi!

Đường Luân trả lời :

- Nếu tôi tự chế ra được thuốc giải độc thì may ra chẳng hề gì.

Bích Cơ mỉm cười, đôi mắt nàng tỏa ra hào quang lóng lánh, dịu dàng âu yếm nói :

- Đường Luân, mi còn muốn gặp ta nữa hay chăng?

Đường Luân tâm cang rúng động, tim đập rộn ràng, chàng gật đầu.

Bích Cơ hé môi nói một câu đầy truyền cảm :

- Vậy thì ngày trăng tròn, ngươi đến bến đò Tiêu Dao, đối diện với Thiên La Nha chờ ta...

Câu nói vừa dứt thì thân hình của nàng đã lướt bay đi như một cánh bướm trong vườn thượng uyển, chỉ để lại một mùi hương thoang thoảng đâu đây. Bóng người đã mất nhưng lưu lại trong thâm tâm của Đường Luân một hương vị ngọt ngào khó tả.

Một con người nổi tiếng là sắt đá như Đường Luân mà lúc bấy giờ cũng cảm thấy thần hồn điên đảo.

Thình lình chàng tuốt phắt thanh trường kiếm, tự nói với mình :

- Trời!... Thật là khó xử cho ta...

Loang kiếm một vòng, bóng gươm tỏa ra hào quang sáng ngời, hơi lạnh thấu xương, chàng tấm tắc khen thầm :

- Thật là kiếm tốt!

Cao hứng quá, chàng quên mất vai trò của mình đang đóng, đoạn dồn hết sức mạnh ra ngoài lưỡi kiếm, nạt lên một tiếng, Đường Luân bắt đầu múa bài Thanh Hồng Tả Hải.

Bóng kiếm bay ra trùng trùng điệp điệp, thình lình chém mạnh vào phiến đá.

Đoạn Đường Luân đem một luồng hơi nóng từ trong l*иg ngực của mình truyền đến tận mũi gươm. Một tiếng “bốp” vang lên, mũi Hỏa Long thần kiếm bật ngược trở lại và làm cho phiến đá vỡ tan ra từng mãnh.

Đường Luân hài lòng lắm, tra gươm vào vỏ, vừa định quay trở về cỗ xe ngựa, thình lình một tiếng ho vang lên làm cho chàng giựt mình sửng sốt.

Vội ngẩng đầu lên, thấy cách đó chừng hai trượng có một chiếc bóng đen đứng xoay lưng về phía chàng, tà áo đen bay lất phất trong sương đêm, trông thật là kinh rợn.

Một giọng nói khàn khàn vang lên :

- Ngươi có thể lừa Thiên Độc Nhất Phẩm, dối Đông Hải Ma Quân, nhưng làm sao có thể qua mặt nổi Thiên La Nham?

Đường Luân mặt mày biến sắc, chàng thét hỏi :

- Ngươi là ai?