Chương 8: Một cái gì đó, giống như là yêu
"Linh Lan" cái tên của loài hoa mà Khánh không hề yêu thích. Một loài hoa sinh ra từ nỗi đau của những kẻ thất bại, bị ruồng bỏ. Loài hoa ấy ủ rũ chạy dài trên thung lũng như giọt nước mắt đọng trên trái tim hoang vu. Mọi hình dung về loài hoa linh lan không làm Khánh thấy cảm động, chỉ coi thường một sinh vật yếu ớt ngay từ trong cổ tích, Khánh cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng trốn chạy tơi bời trong suốt thời trung học. Có thể, Khánh ghét hoa linh lan, vì trong truyền thuyết của loài hoa này, cậu vô tình bắt gặp chính mình chăng?Còn cô gái này, cô ta mang tên loài hoa ấy. Cô ta có yếu ớt và là kẻ trốn chạy như vậy không? Cậu không tài nào nhớ ra cô ấy là ai trog mớ ký ức cũ. Có lẽ, phần ký ức về cô gái này, Khánh đã vứt đi từ hồi nào không hay. Chắc rằng nó phải nhạt nhẽo và chán nản. Hẳn nhiên, thời cấp ahi của Khánh chẳng có gì vui cả.
Khánh cảm nhận được một điệu cười gượng gạo chen lẫn sự thất vọng khủng khϊếp của cô gái đó, khi biết rằng Khánh không thể nhận ra mình. Nhưng bất khánh lục lại ký ức ở thời điểm này, thật quá mức cực hình đối với cậu. Trong Khanh giờ đây hai khối u vô phương cứu chữa. Một khối u "nam tính", và một khối u "nữ giành phần". Khánh không biết phải làm gì với Kat, phải nói gì với cô ấy, phải giải thích ra sao? trong giờ phút này, Khánh muốn một mình hơn tất thảy, thì cô gái này - Linh Lan- lại ở đây.
Cô ấy không ủ dột, không đáng ghét như một kẻ chạy trốn trong dáng vẻ linh lan như cái tên của mình. Nhưng cô ấy đến cùng sự thất vọng và chờ đợi.
- Không nhớ cũng không sao. - Linh Lan mỉm cười. - Gặp lại bạn cũ sau nhiều năm như thế. Chúng ta thật có duyên. -Cô ấy nói.
Điệu cười chuyển biến nhanh hơn bao giờ hết. Nếu một phút trước đây nó còn đong đầy thất vọng, thì bây giờ đã là một nụ cười khác hẳn - tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng và chân thật.
Khánh bất giác cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì lạ lắm. Trong đôi mắt ấy, nụ cười ấy, và con người ấy... sự thân quen quấn lấy cậu.
- Lạnh không? Cậu muốn đi ăn chứ? - Khánh nhìn Linh Lan chăm chú.
Khánh thấy tội lỗi khi thốt ra câu nói đó nhưng không tài nào rút lại được nữa, và Khánh cũng chẳng hề có ý muốn rút lại. Cậu thật lòng muốn mời Linh Lan đi ăn, hay chí ít, ngồi ở một nơi nào thật yên tĩnh. Có thể dễ dàng mồi một cô bạn gái khác đi ăn - chuyện vốn dĩ chưa từng xảy ra trước đó. Điều nặng nề hơn lại là trong lúc cậu vừa làm môt cô gái yêu cậu tha thiết đau khổ, đang nằm bẹp trong bệnh viện với một sự tuyệt vọng không kể xiết. Nhưng Khánh không thể nào vượt qua cám dỗ, muốn ngồi cạnh và tựa đầu vào vai Linh Lan. Có lẽ, trước đây, cậu đã mất thăng bằng về cảm giác, những quan hệ chạy lòng vòng chẳng thể nào sâu sát hơn. Giờ đây, tuy thấp thỏm giữa bờ vực của một kẻ sắp không còn sự sống... thì cái gì đó trong Khánh hồi sinh, hồi sinh như thể nó chưa bao giờ chết đi... Đó là NIỀM TIN. Người ta vẫn nói, niềm tin là thứ mà khi mất đi sẽ chẳng thể nào quay trở lại. Vậy mà cái cảm giác niềm tin trở lại sao tràn lan tropng Khánh - một kẻ sắp chết - nhiều đến như vậy?
- Ừ, tại sao không? - Cô khẽ mỉm cười. Nước da hồng ửng lên trên nền tuyết trắng.
- Cậu muốn ăn ở đâu?
- Mình thì dễ thôi, tùy cậu.
Hai người bọn họ bước đi trên tuyết, thong dong và chậm rãi. Không ai nói với ai điều gì. Riêng về phần mình, Khánh cảm thấy an toàn. Tạm thời giờ phút này, nỗi đau sẽ lắng đọng và đóng băng. Nó hoàn toàn rời xa khỏi cậu. Tạm thời là như thế đã!
Khánh hơi quay đầu, đưa mắt nhìn sang phía cô gái.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Một sự va chạm dịu dàng.
...
Nếu một ngày nào đó, tình cờ có một ai đó, lặng lẽ như một cơn gió, nhẹ nhàng mơn man đến bên thân xác bạn, hình ảnh người đó xâm chiếm trái tim và con người bạn, chiếm lĩnh bạn hoàn toàn. Bạn mơ màng trong sự giam hãm của người đó, bạn yêu nó, yêu sự giam cầm ấy. Đó là khi bạn đã yêu người ấy... Bạn sẽ phải làm gì... Khi tình yêu ấy... bắt buộc phải chết đi... Đơn giản chỉ là vì.. bạn sẽ chẳng thể nào làm được gì... cho người mà bạn bất ngờ và tình cờ... đã trót mang lòng yêu mến... Bởi vì... có lẽ... ngày mai... bắt buộc... bạn sẽ phải mãi mãi rời xa để lại nỗi đau cho ngươi mà mình yêu thương?
...
Tình yêu là một điều tình cờ được nung nấu qua nhiều kiếp người đau khổ. Trái tim đã chọn cho ta một nơi nương náu từ ngay khi sinh ra nhưng phải mãi sau này, khi trưởng thành, ta mới có thể tìm về nơi ấy. Tình cảm đó nảy sinh khi nào chẳng ai hay biết, Khánh cũng thế mà Linh Lan cũng vậy. Khánh chẳng bao giờ tìm hiểu về những cảm giác của mình, cho dù hằng ngày cậu vẫn xâu chuỗi cuội đời mình... rất lạ. Họ ngồi bên nhau trong không khí lạnh lẽo ấy, cảm giác ấm nóng xoắn lấy thân thể họ lúc nào chẳng hay. Hai bàn tay đặt xa nhau mà dường như đang gần xích lại. Đôi chân Linh Lan đập liên hồi xuống sàn, cô đang run rẩy. Linh Lan cảm thấy hạnh phúc này thật khó miêu tả. Hạnh phúc hồi sinh từ bên trong hai con người đang lặng im cùng nhũng nụ cười, nhìn nhau không nói. Họ không nói về quá khứ, cũng chẵng bàn cãi gì tới tương lai. Họ chỉ đang sống trong giây phút của mình. Giây phút hiếm hoi bình yên của cuộc đời nhiều gió bão. Linh Lan bắt đầu nói, một giọng nói trong trẻo cao vυ"t, đã từ lâu lắm rồi, Khánh mới trò chuyện với ai đó bằng tiếng mẹ đẻ. Khánh lắng nghe và khẽ đáp lại Linh Lan bằng ánh mắt trìu mến:
- Khánh có hay về Hà Nội thăm bác gái không?
-Từ hồi sang mình vẫn chưa về lần nào.
- Ôi, mình cũng vậy, ở Hà Nội bây giờ cũng chẳng còn ai. Nhưng mình vẫn đọc báo Việt Nam và xem tin tức đấy. Nghe nhạc nữa.
- Thỉnh thoảng mình cũng nghe nhạc Việt Nam, nhưng mình không thích lắm.
- À, đúng rồi, có nhiều bài buồn cười lắm.
- Nhưng cũng có một vài bái rất hay, Linh Lan thích bài nào nhất?
- Mình thích mấy bài của Lê Hiếu hát đó.
- À, cái cậu ca sĩ bé bé đó hả?
- Ôi, Khánh nói gì buồn cười thế? Cậu đó hình như hơn tuổi mình đấy.
- Chắc không phải đâu, tại trông nhỏ mà.
- Nhỏ người mới hát hay, trẻ lâu chứ, mình thích bài Cơn đau cuối cùng.
- Nghe kỳ kỳ sao đó, mình chưa nghe.
- Bài hát đó thật buồn, Khánh lên mạng tìm nghe thử đi, nếu rảnh. Mình chưa có người yêu, nghe càng thê thảm hơn.
- Chưa có bây giờ thôi chứ?
- Không, chưa có bao giờ. - Linh Lan húng hắng cười. - Mình từng rất thích một người. Nhưng chỉ là đơn phương thôi, đến bây giờ, mình vẫn chỉ thích một mình người đó.
- Ồ...
- Khánh có tin vào Chúa không? Mình thì tin lắm, chắc chắn Ngài sẽ chẳng để cho mình cô đơn mãi đâu. Nhỉ?
Khánh lảng tránh câu hỏi của Linh Lan, đơn giản bởi vì Khánh chẳng muốn nhắc về Chúa hay bất cứ thứ gì tương đương như thế.
- Mình thích bài Right here waiting for you.... Linh Lan biết bài đó chứ?
- Ôi, Richard Marx? Bài ấy thì kinh điển quá rồi.
Hai người ngồi bên nhay, nghêu ngao giai điệu của Right here waiting for you. Giọng của họ vang lên hòa vào không gian tuyết rời... rất ấm!
"Oceans apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever
Wherever you go
Wherever you go
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you"
...
Khánh trở về bệnh biện sau bữa ăn cùng với cô gái có tên loài hoa xinh đẹp ấy. Một bữa ăn chỉ là một bữa ăn. Nó không nói lên điều gì cả. Hay đúng hơn là, nó chưa nói lên một điều gì quá rõ ràng. Chỉ là cảm giác. Gần gũi, rất gần gũi. Thân quen, quá thân quen. Rung động.... Rất rung động.
Khánh bước vào phòng. Căn phòng mang một dáng vẻ mảnh mai như chiếc l*иg nhốt con mèo hoang dại. Kat đừng bên cửa sổ, mơ hồ trong vũng nước mắt do chính cô tạo ra. Cứ như thế con mèo đang ướp nhẹp, yếu ớt, chỉ biết thở hổn hển.
- Em về giuồng nằm đi, còn yếu lằm, đừng đứng đó.
- Em không thể chấp nhận được kết thúc như thế này...
- Có những chuyện kết thúc không vì lý do nào cả. Em nằm nghỉ một chút đi.
Kat quay sang nhìn Khánh. Ánh mắt đắm đuối van xin. Khánh biết rằng mình đã làm Kat tổn thương rất lớn, rằng anh đã không giữ được lời hứa năm nào với mẹ Kat. Nhưng có một điều Khánh biết, Kat sẽ còn đau đớn nhiều hơn nếu không sớm chấm dứt ngay lúc này. Đột nhiên, anh cảm thấy đau, rất đau.
Cơn đau mà bác sĩ nói.
Nó đã bắt đầu đến...
Thực sự quá nhanh.
Nhanh hơn Khánh tưởng.
anh khụy xuống, rồi ngả... mắt Khánh mờ dần.. tai không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ còn nỗi đau lấn át mọi cảm giác... Chỉ còn giọng Kat thấp thoáng như đang khóc, như đang hét lên: "Tỉnh dậy đi anh! Tỉnh dậy đi anh!"
Nước mắt... Rất nhiều nước mắt... Rất nhiều...
...
Trong suốt cuộc đời mình, cảm giác duy nhất của Khánh là "chẳng có một chút cảm giác nào cả". Mọi việc diễn ra như nó vẫn thế, phải diễn ra như thế và Khánh cứ để mặc nó trôi đi. Rồi anh ngẫm nghĩ, mình đã từng yêu ai chưa nhỉ? Có lẽ ngoài mẹ và mẹ nuôi ra, anh chẳng yêu ai cả. Đó là hai người thân duy nhất đối với anh. Vậy thì anh có làm hại ai không? Có, anh làm hại Kat, vì lẽ gì anh lại đến với cô ấy, rồi bỏ rơi cô ấy ngay lúc này? Lỗi tại anh? Không, không phải lỗi tại anh. À mà cũng là lỗi tại anh. Bởi vì anh đã cứ mặc kệ, mặc kệ tình cảm của mình như thế.
- Chỉ là bị choàng một chút do đói thôi, em yên tâm. - Khánh nhìn vào mắt Khánh trấn an và vỗ về.
- Anh không sao thật chứ? - Kat nức nở.
- Chúng ta cần phải về nhà thôi.
Từ "về nhà" của Khánh mang rất nhiều ý nghĩa. Anh thực sự muốn được trở "về nhà". Không phải là Prague những ngày tươi đẹp cũ kỹ, mà là nhà anh, nơi có mẹ đang đợi đang chờ. Nơi có cha khù khờ trong điên dại. Nhưng trước hết, Khánh phải đưa Kat về với mẹ cô đã.