Diệp Minh cầm điện thoại lên, thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Là cuộc gọi của Nhạc Ly và Tiểu Hà, hai sinh viên của anh. Anh lập tức quay số của Nhạc Ly. Chưa đến nửa tiếng chuông đã thấy Nhạc Ly bốc máy, cậu gấp gáp nói:
"Thầy Diệp,... nhà... nhà... thầy bị lục soát... phòng... thí nghiệm cũng bị... phá. Thầy... thầy đang ở đâu?"
Tiếng Tiểu Hà ở ngoài xen vào:
"Thầy Diệp, có phải thầy đang gặp nguy hiểm không? Sao lại có người đến đập phá phòng thí nghiệm của chúng ta?"
Diệp Minh bình tĩnh nói:
"Nhạc Ly, Tiểu Hà, thầy không sao, bây giờ hai đứa nghe kỹ lời thầy dặn đây. Các em về nhà, để cơ quan chức năng đến xử lý. Thầy đang ở ngoại ô có việc, mai sẽ về Viện. Nhạc Ly, em làm giúp thầy một việc, tìm thông tin về người này!"
Diệp Minh gửi tin nhắn thông tin về Tống Nguy kèm theo ảnh tới máy của Nhạc Ly, sau đó dặn cậu lưu nhớ thông tin rồi xóa tin nhắn.
"Thầy không sao, sẽ về sớm thôi!"
Diệp Minh cúp máy. Đã hơn một ngày đêm anh không chợp mắt, cơ thể sắt đá sống suốt mấy trăm năm giờ như muốn sụp đổ. Anh dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, tin nhắn điện thoại của Nhạc Ly gửi đến:
"Thầy Diệp, Tống thiếu gia này... từ nhỏ đã được ông chủ của tập đoàn Tống thị là Tống Long đưa sang Mỹ, đến năm mười tám tuổi mới quay về học tại Đại học Hàng hải Đông Bắc. Trong quãng thời gian về nước, hắn ta... từng điều trị tâm thần tại một trung tâm tư nhân. Từng đua xe, đánh bạc, gây ra nhiều vụ ẩu đả, đánh nhau, bị cảnh sát bắt vài lần lại thả... nói chung cậu ấm nhà Tống thị này lý lịch đen ngòm."
"Em kiểm tra cho thầy những năm ở Mỹ cậu ta làm gì, ở đâu? Nhắn cho thầy số điện thoại, địa chỉ của bác sĩ tâm thần nơi cậu ta điều trị ở thành phố Hà Phong." Diệp Minh bảo Nhạc Ly.
Cậu lập tức nghe lời, ngay sau đó, Diệp Minh lại nói: "Nhạc Ly, em bỏ số liên lạc này đi, đổi số khác, khi nào tra được kết quả thì in ra, đợi thầy lấy, không gửi qua email hay tin nhắn!"
"Vâng thầy!" Nhạc Ly nhắn.
Diệp Minh sau cuộc điện thoại với Nhạc Ly, liền bật U-Radio trong xe, dò kênh thời sự an ninh của thành phố Hà Phong. Giọng đọc phát thanh vang lên:
"Đêm hôm qua vừa xảy ra một tai nạn cháy nổ xe tại đường Đông Hà, cảnh sát xác định không có ai bị thương. Chiếc xe được Cục Cảnh sát Hà Phong thông tin là xe bị lấy trộm. Có thể kẻ lấy trộm xe đã gây ra vụ nổ và trốn thoát. Chúng tôi sẽ thông tin tới quý vị khi có diễn biến mới..."
Diệp Minh ngay lập tức quay xe, lao về hướng Đông Hà.
Lại nói, Tống Nguy và Mã Linh chạy theo Triệu Thanh vượt qua cánh đồng ngô, lao về phía núi Bạc Sơn. Triệu Thanh đi phía trước, Mã Linh cầm súng theo sát, không buông lỏng cảnh giác với chính người đồng đội từng cùng mình vào sinh ra tử. Tống Nguy theo sát phía sau, từ lúc đó đến giờ vẫn câm lặng không lên tiếng. Vượt qua bãi ngô đồng, Mã Linh bỗng cảm thấy có gì không đúng, liền quay phắt lại. Tống Nguy đã biến mất. Phía sau cô là bóng đen mịt mùng, một khoảng đen trống rỗng đến tê liệt.
Triệu Thanh thấy Mã Linh thẫn thờ liền an ủi cô:
"Có thể cậu ta không tin tôi, đã lựa chọn rời đi rồi!"
Mã Linh gật đầu, ánh mắt phức tạp.
Đúng lúc này, điện thoại của Triệu Thanh réo vang. Sếp Lâm gọi tới.
"Triệu Thanh, đưa Mã Linh về ngay lập tức cho tôi!"
Triệu Thanh liếc nhìn Mã Linh, thấy mặt cô không phản ứng, liền xác nhận với Lâm Nhược Hàn:
"Yes sir!"
Cùng lúc đó, Tống Nguy đang ở một con đường khác cách đó hơn hai cây số. Thất thểu leo lên đến đường cái, chân hắn đã tê rần. Trong lúc cấp bách, đầu hắn nhảy số. Tình huống đêm qua chỉ có hai người biết vị trí của bọn họ, một là Tống Phi, hai là Triệu Thanh. Hắn lại càng khẳng định người của Cục Cảnh sát đã tiết lộ thông tin. Nếu là Tống Phi cũng không đến mức khoa trương lỗ mãng dùng đạn tự hành một cách ầm ĩ như vậy. Đó không phải là cách làm việc của Tống Phi.
Từ ngày Tống Long nằm liệt giường sống đời thực vật, Tống Phi lên nắm giữ toàn bộ hoạt động của Tống thị. Tống Nguy vốn không màng gì đến địa vị của Tống gia, trong mắt người đời hắn vốn là một cậu ấm vô dụng, suốt ngày lêu lổng ăn chơi, ngoài gây chuyện thì không có gì đáng nói. Từ khi hắn về nước đến nay, Tống Phi là người theo đuôi hắn để giải quyết hậu quả.
Chính vì vậy, hắn chưa từng nghĩ đến tình huống Tống Phi loại trừ mình. Hắn chọn rời bỏ Triệu Thanh và Mã Linh một phần cũng là để tránh cho Mã Linh gặp thêm nhiều rắc rối.
Rạng sáng, Tống Nguy leo lên tàu điện cao tốc, trở lại trung tâm thành phố.
Hắn đột ngột xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Tống Phi khiến anh ta giật mình làm rơi chiếc điện thoại trên tay. Màn hình đang hiển thị tin nhắn: "No find".
Anh ta bước vội đến, ôm Tống Nguy.
"Em về rồi... tốt rồi..."
Diệp Minh đi như gió đến Đông Hà, nhưng ngoài hiện trường cháy đen của chiếc xe mà cảnh sát đang xử lý thì tìm trong bán kính năm chục kilomet không hề thấy dấu vết của Tống Nguy và Mã Linh.
Diệp Minh liền quay về Học viện di truyền. Tại phòng thí nghiệm ngổn ngang đổ vỡ, Nhạc Ly và Tiểu Hà đã đợi sẵn. Tiểu Hà thẫn thờ báo cáo:
"Sáng nay người của Cục Cảnh sát tới rồi, nói sẽ điều tra. Họ còn nói có thể do sinh viên trong trường, ai đó phản đối nghiên cứu của thầy nên bất mãn, đập phá. Thầy ơi, liệu... chuyện này có thực sự là do sinh viên làm không?"
"Các em biết càng ít càng tốt. Tiểu Hà, thiết bị tổng hợp gen X còn sử dụng được không?"
"Bị phá hỏng rồi, khôi phục cũng phải mất hai tháng!"
"Nhạc Ly, những việc thầy giao cho em, đã làm xong chưa?"
"Đã xong rồi!" Nhạc Ly vừa nói vừa lấy từ trong cặp sách ra một tập tài liệu mỏng.
"Thầy, quả nhiên là có dấu hiệu bất thường. Tống Nguy này từ năm mười tuổi sang Mỹ, đăng ký học trường thiếu niên Green House, nhưng em lại không tra được lúc cậu ta tốt nghiệp. Cơ bản là từ lúc mười tuổi đến khi trở về nước, không rõ tung tích."
Diệp Minh trầm mặc.
"Còn nữa, hiệu trưởng của trường Green House là David Phương, chẳng phải đó là bạn của thầy hồi còn ở bên Mỹ sao?"
Diệp Mình nhìn Nhạc Ly bằng ánh mắt rực sáng, anh vỗ vỗ vai cậu:
"Tiểu Ly, em làm tốt lắm!"
"Dạ không có gì..."
Được khen, cậu học trò sung sướиɠ mặt. Tiểu Hà đang dọn dẹp căn phòng bị đập phá bừa bộn. Cô nâng thiết bị tổng hợp gen X mang tên "Tiểu Thần" trong tay, mắt rơm rớm nước.
"Thầy, chúng ta phải mua thiết bị để sửa chữa nữa, chắc là tốn tiền lắm!"
"Không sao, cứ dọn dẹp đi đã!"
Diệp Minh rời Học viện, nhằm địa chỉ của Trung tâm Chỉnh lý các hội chứng tâm thần lái xe tới. Tiếp anh là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt ôn hòa khiến cho người tiếp xúc lần đầu như Diệp Minh cảm thấy khá dễ chịu.
"Tôi có thể giúp gì được cho anh, giáo sư Diệp?" Ông ta nói, chìa một bàn tay ra, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ.
Diệp Minh bắt tay ông ta, không có thời gian lòng vòng, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Bác sĩ Hứa, tôi mong ông giúp một việc!"
"Anh cứ nói!"
"Tôi muốn biết... người này... mắc bệnh gì và đang ở giai đoạn điều trị nào?"
Diệp Minh đẩy tới một bản in thông tin về Tống Nguy.
Bác sĩ Hứa nhìn thấy lập tức nhíu chặt lông mày. Trầm ngâm một lúc, ông lắc đầu:
"Chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân!"
"Tôi hiểu..." Diệp Minh nói, nhìn vào mắt ông.
Bác sĩ Hứa bỗng cảm thấy một luồng năng lượng xông thẳng lên não, đôi mắt ông dần mất đi tiêu cự.
"Tống Nguy mắc bệnh gì?" Diệp Minh hỏi ông
"Hội chứng Savant." Bác sĩ Hứa nói trong vô thức.
"Nói cụ thể hơn đi!" Diệp Minh ra chỉ lệnh thôi miên.
"Tống Nguy bị mắc hội chứng Savant ở thể đặc biệt, đầu óc cậu ta hoạt động quá công suất, thỉnh thoảng dẫn đến ngất xỉu. Người mắc hội chứng Savant có các khả năng lạ thường và độc đáo ở một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống, ví dụ như trí nhớ cực tốt, khả năng quan sát nhạy bén, tính toán cực nhanh, khả năng ngôn ngữ ở dạng thiên tài... Tuy nhiên, chính những khả năng này đã khiến bộ óc của cậu ta không kịp load, dẫn đến tình trạng quá tải. Đối với một người có trí thông minh dưới trung bình, hội chứng sẽ làm tổn thương não. Nhưng với Tống Nguy, IQ 210 thì đó chính là... thiên tài. Tuy nhiên, nếu phải tính toán một khối lượng thông tin khổng lồ, sẽ dẫn đến đau đầu, choáng váng, ngất xỉu..." Giáo sư Hứa nói một mạch như cái máy, sau đó ông dừng lạc, khuôn mặt biểu lộ vặn vẹo như đang cố gắng chống cự điều gì đó từ trong tiềm thức.
"Hiện tại, cậu ta còn đến đây nữa không?"
"Khoảng hai tháng một lần!"
"Cách điều trị?"
"Cậu ta cần dùng một loại thuốc để áp chế hoạt động thần kinh, khiến chúng chậm lại, là loại Asp56."
"Viết một đơn thuốc điều trị số lượng thuốc dùng trong hai năm."
Bác sĩ Hứa lập cập lấy giấy bút, viết đơn thuốc rồi ký tên, đóng dấu, thẫn thờ đưa cho Diệp Minh.
Diệp Minh cầm tờ giấy, nhìn thẳng vào mắt giáo sư Hứa, ông dần lấy lại vẻ nhanh nhẹn ban đầu, ngơ ngác nhìn bóng dáng cao cao của giáo sư Diệp đang rời đi, cảm giác như mình vừa làm điều gì đó sai trái, nhưng rốt cuộc ông không thể nghĩ ra được, đành bó tay.
Lúc này, Mã Linh đã về đến Cục Cảnh sát Hà Phong, liền tới trình diện Lâm Nhược Hàn. Sếp Lâm đang l*иg lộn đi lại trong phòng, cả đêm qua anh ta ở Cục không về nhà, đôi mắt thâm quầng, tóc tai rối loạn. Trông thấy Mã Linh anh ta liền gào lên:
"Mã Linh, cô nghỉ việc!"
"Sếp Lâm, tôi... chỉ là tình huống cấp bách!"
"Mã Linh, cô làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi? Chẳng lẽ cô không hiểu safe house dùng trong tình huống nào? Cô đã cố tình làm trái nguyên tắc. Cô lập tức nộp lại súng, thẻ cảnh sát, rời khỏi Cục!" Sếp Lâm gầm ghè, thẳng tay đuổi việc.
"Sếp Lâm, vụ việc lần này không như anh nghĩ, chắc chắn có uẩn khúc, Tống Nguy... bị truy sát một cách kỳ lạ, anh hãy cho tôi cơ hội điều tra..."
"Câm miệng! Triệu Thanh, lấy súng và thẻ cảnh sát của cô ta!" Lâm Nhược Hàn giận dữ đấm lên bàn làm việc khiến cả Mã Linh và Triệu Thanh giật nảy mình.
"Sếp Lâm, anh sẽ phải hối hận!" Mã Linh cũng điên không kém, cô lập tức rút súng, thẻ cảnh sát đặt mạnh lên bàn, thẳng lưng quay gót. Ra đến thang máy, nước mắt cô bỗng đâu tuôn ra ào ào.
Mọi việc đến và cũng kết thúc quá nhanh, cô không thể ngờ chỉ qua hai ngày đêm, cô trở thành tay trắng, chỉ vì một người... mà không, vì lý tưởng của cô. Lý tưởng tìm ra sự thật.
Hai chữ Tống Nguy, từ bấy lâu nay đối với cô, dù trên phương diện nào vẫn là thực sự khó nuốt!
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹPhát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư QuánWattpad: bachvanthuquanGmail: bachvanthuquanFb: Bạch Vân Thư Quán#hoalenh#hoa_lenh