"Ngươi là Thẩm Thanh Hàn?" Một câu nói mới ấm còn hàn, đối với bên trong vạn vật yên tĩnh này không hài hòa lắm, tuyết lớn vừa tạnh, Thẩm Thanh Hàn một mình ngồi trên trong viện rỗi rãnh tắm nắng, ngày hôm trước vốn định rời khỏi, làm sao thái hậu cực lực giữ lại, là chờ sau khi vết thương Thẩm Thanh Hàn tốt rồi rời đi, nàng chỉ đành lưu lại mấy ngày.
Nàng ngồi trên bên cạnh cái bàn đá nghiêng đầu nghe lời dò hỏi lại mang tới nhàn nhạt khıêυ khí©h, Tịnh Huyên quận chúa, dưỡng nữ thái hậu. Thẩm Thanh Hàn đứng lên, hơi cúi người hành lễ: "Ta là Thẩm Thanh Hàn, ngài là?"
Ánh sáng nhiều ngày không gặp lúc này đâm thủng tầng mây, nhàn nhạt rắc đến, mê muội mỏng manh, lúc này bốn phía tĩnh lặng, chỉ có Thẩm Thanh Hàn sóng ngầm phun trào tiếng lòng.
Người đến khẽ cười một tiếng, ở trên băng đá ngồi xuống, nhìn Thẩm Thanh Hàn từ trên xuống dưới, tôn sư quận chúa của mấy năm, thái hậu dốc lòng che chở, lòng tự ái càng sâu hơn người thường, thiếu nữ long lanh trước mắt nhận được trông nom không như thường của thái hậu, đã phá vỡ cân bằng nội tâm của nàng. Làm như xem đủ rồi, thấy sắc mặt không rõ của Thẩm Thanh Hàn, mới trả lời giống như ban ân của nàng: "Ta là quận chúa Mục Tịnh Huyên, con gái của thái hậu. Ngươi chính là Thẩm Thanh Hàn người để mẫu hậu ta xuất cung đi thiên lao cứu giúp."
Ánh mắt không thiện sáng quắc đánh vào người, Thẩm Thanh Hàn vứt đi nội tâm bất an, ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt nói "Thì ra là quận chúa, thứ cho Thanh Hàn có mắt mà không thấy núi thái sơn."
Có mắt? Ánh mắt khinh thường của Mục Tịnh Huyên càng sâu, cho là hạng người gì, chẳng qua là người mù mà thôi. Chê cười: "Ngươi cũng biết mẫu hậu ta hơn một năm chưa từng bước ra Ninh An cung này một bước, ngươi lại có bản lĩnh dẫn nàng ra cánh cửa kia, quả thật không đơn giản a."
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào trên bàn đá ý lạnh càng sâu, hàn ý thẳng tới sâu trong nội tâm, Thẩm Thanh Hàn nhịn xuống du͙© vọиɠ thân thể run rẫy, hơi hạ thấp cằm, kính cẩn nói: "Quận chúa ngài cả nghĩ quá rồi, thái hậu chẳng qua niệm tình Thanh Hàn cứu trị mà thôi."
Giây lát, bốn phía sinh ra tĩnh lặng, trên khuôn mặt đẹp đẽ lại sinh ra cười gằn, cũng nhiễm mấy phần tà ý, một trời một vực cùng với ánh sáng nhu hòa này, Mục Tịnh Huyên nhướng cầm, mở miệng lần nữa: "Ngày ấy không ở Vị Ương Cung, có người nói Thẩm đại phu ngày ấy sức lực một người, chiến bại mấy vị thái y trong cung, khiến người ta rất hiếu kỳ, một người mù lại có khả năng như thế, nhưng mà có thể làm cho bổn quận chúa càng tò mò chính là đôi mắt này của Thẩm đại phu là mù như thế nào? Cũng hoặc là từ trong bụng mẹ thì mù rồi, đời trước làm quá nhiều chuyện xấu?"
Hùng hổ dọa người như thế, vẫn là không dung tha người như vậy, mờ mịt trong lòng Thẩm Thanh Hàn tích góp càng nhiều, không muốn quá mức tính toán với người này, muốn quay người rời khỏi. Mới vừa bước ra, dưới chân đã bị vấp, miễn cưỡng té xuống, mù một năm qua, vẫn là lần đầu tiên khó coi như thế.
Thẩm Thanh Hàn có chút buồn bực xoa xoa bàn tay mình, rốt cuộc là người mù, không cách nào như người bình thường. Khi đến đưới chân vốn không có đá, trở lại cũng không nên bị vấp, sợ là tác phẩm của vị quận chúa này.
Khí tức ấm áp truyền đến, có người đưa tay đỡ Thẩm Thanh Hàn dậy, hương hoa lê nhàn nhạt lượn quanh giữa hai người, chờ khi Thẩm Thanh Hàn ý thức được người đến là ai, nàng đã bị nâng dậy rồi. Hai tay còn khoát lên cánh tay người đến, Thẩm Thanh Hàn mờ mịt lùi về sau, hoảng loạn khom mình hành lễ: "Thanh Hàn cảm tạ thái hậu."
"Không sao, ngươi có té bị thương," Thái hậu nhìn lướt qua Tịnh Huyên, người sau đứng yên không nói. Cô từ lâu đến rồi, chỉ là chưa từng đứng ra mà thôi, cô thấy được Tịnh Huyên vướng lấy Thẩm Thanh Hàn, không cách nào giấu đi, chỉ có thể ra ngoài đỡ nàng dậy. Cung nhân bốn phía không có dặn dò của Tịnh Huyên, chắc là không biết tiến lên đỡ người.
Thật là tháng ngày thời buổi rối loạn, đang yên lành tắm nắng bây giờ biến thành như vậy, bên tai là tiếng kêu thân mật của Mục Tịnh Huyên: "Mẫu hậu," Thẩm Thanh Hàn theo bản năng nắm chặc hai tay trong tay áo.
Trong viện cơ hồ đều là cây cối tan hoang của ngày đông, cả trong không khí đều mang theo vài tia khí tức mục nát. Đối mặt tiếng kêu của Tịnh Huyên, thái hậu nhạt nhẽo ừ một tiếng không thể nghe thấy, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Hàn mặt không hề cảm xúc, mới quay người nói với Tịnh Huyên: "Tịnh Huyên, ngươi đi theo ta."
"Được." Nhảy nhót không ngớt, Mục Tịnh Huyên tiến lên kéo thái hậu, nụ cười trên mặt như hoa nở rộ, khó có thể ức chế vui mừng trong lòng.
Lông mày thái hậu nhíu chốc lát, không tự giác lại liếc nhìn Thẩm Thanh Hàn, thấy nàng không nói, mới tùy ý động tác Tịnh Huyên như vậy, hai người cùng rời đi.
Trong lòng chua xót nghẹn ở cổ họng, bước tiến dưới chân như keo dính vào trên đất, giơ tay sờ sờ gò má hơi lạnh lại có chút xa lạ, ngửi tiếng bước chân vội vã theo phía sau, lạnh nhạt nói: "A Vũ, ngày mai về cốc."
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Hàn quả thực chào từ biệt với thái hậu.
Thái hậu mới vừa thức dậy không lâu, một thân quần áo màu xanh lam nhạt thanh đạm tao nhã, ngày xưa vốn là đơn giản, hôm nay lại là càng mộc mạc, trên búi tóc không có trâm phượng đung đưa, chỉ còn lại mấy cây ngọc trâm lẻ loi vụn vặt.
Sau khi mặc chỉnh tề, mới quay người liếc nhìn Thẩm Thanh Hàn đứng thẳng người mím môi một cái, hai con mắt lóe qua vài tia không rõ, mi mắt dày đặc tinh tế trên dưới lay động một phen, kinh ngạc nói: "Tại sao lựa chọn hôm nay rời đi."
"Nếu không phải mấy ngày trước đây bị thương, Thanh Hàn sớm nên rời khỏi rồi, trước mắt, vết thương đã tốt nhiều, không khí sáng sủa một chút, thích hợp lên đường," Hô hấp hơi dừng lại, mấy câu nói ở trong lòng từ lâu ngầm đồng ý nhiều lần, lời nói ra càng không có nửa điểm gập ghềnh trắc trở.
Thái hậu thoáng gật đầu, liếc nhìn không khí mờ mờ của nắng sớm bên ngoài, gió tuyết qua đi nên có mấy ngày khí trời tốt. Đi lên phía trước, kéo gần lại cự ly của hai người, ý cười nhợt nhạt nở trên mặt, không giống với lạnh nhạt của hôm qua, âm thanh chen lẫn vài tia mềm nhẹ: "Hôm nay ta muốn đi tự miếu, không cách nào tiễn đưa, chi bằng như vậy đi ngươi ngày mai rồi đi, đêm nay ta thiết yến tiễn ngươi. Ngươi cũng không có chuyện gì, chi bằng theo ta đi một chuyến, coi như giải sầu."
Ngược dòng quá khứ, thái hậu chưa từng nói với nàng như vậy, Thẩm Thanh Hàn đứng ở nơi đó, hoảng hốt giây lát, cũng không biết trả lời như thế nào. Từ chối hay là đồng ý, nàng mê hoặc đối với giữa hai người, hôm nay nếu đi rồi, sợ là lại không ngày gặp lại. Cửa nặng nề của thâm cung ngăn cách rất nhiều, cũng bao gồm phần tình cảm nuôi dạy năm năm của cô đối với nàng.
Bất kể là từ chối hay là đồng ý đều chưa nói ra, thì có một bàn tay ôn nhu hòa hợp kéo lấy ngón tay trong tay áo của nàng, không như nhiệt độ của chính mình suốt ngày cảm giác mát mẻ vờn quanh, nhiệt ý đạm bạc chạm đến da thịt của nàng, trên mặt Thẩm Thanh Hàn sinh ra màu đỏ mỏng manh.
"Ngươi không cự tuyệt, ta coi như ngươi đáp ứng rồi," Khóe miệng thái hậu cong lên, lôi kéo người hoảng hốt trước mắt đi về phía trước, bên ngoài cửa cung sớm chuẩn bị xong xe ngựa rồi.
Tần Vũ hầu ở ngoài cửa nhìn thấy hai người dắt tay đi ra, không khỏi mở to con mắt, gãi đầu một cái: Đi vào thời gian một chun trà, mặt trời mọc phía tây rồi?
Tô Đồng một bên thấy Tần Vũ đờ người ra, tiến lên đưa tay lung lay mấy cái ở trước mắt: "Tần cô nương cũng hộ tống đi, xe ngựa đã chuẩn bị xong," Dứt lời, sai người dẫn nàng lên xe ngựa còn lại.
Xe ngựa chậm rãi chạy ở trên đường, lúc này đã qua giờ mão, sương mù vừa tản đi, trên nhánh cây hai bên đường lớn ngưng tụ từng tầng từng tầng sương trắng dày đặc, mặt trời lúc này cũng ló dạng, mềm mại chiếu vào trên mặt đất, làm cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh an lành.
Bên trong xe bày một tấm bàn trà gỗ đàn, trên khay trà đặt mấy món tráng miệng, xông hương từ từ, mùi vị ung dung tâm tì tràn ngập toàn bộ xe ngựa, trong xe ngoài xe là hai phương trời.
Thẩm Thanh Hàn buồn bực ngán ngẩm nắm ngón tay mà chơi, thái hậu ngồi ở đối diện nàng, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Thẩm Thanh Hàn, thấy nàng không ngừng mà xoa ngón tay, lầm tưởng nàng lạnh, trên mặt có thêm một tia nhu hòa, rót chén trà, đưa cho nàng: "Uống chén trà làm ấm thân thể."
Thẩm Thanh Hàn tiếp nhận trà, nói câu tạ ơn, bỗng nhiên nghĩ đến cùng cô đã có mười năm không có ôn hòa nhã nhặn ngồi cùng một chỗ.
"Thẩm đại phu, ngươi có từng oán mẫu thân ngươi vứt bỏ ngươi không," Nhìn như thuận miệng hững hờ vừa hỏi, nhưng hai con mắt thái hậu lại như đuốc, tràn đầy sóng lớn nhìn kỹ Thẩm Thanh Hàn, không muốn bỏ qua một tia vẻ mặt trên mặt nàng.
Một câu nói không đầu không đuôi hỏi Thẩm Thanh Hàn ngẩn người, nước trà ở trong miệng quên nuốt, trực tiếp sặc lên: "Khụ khụ khụ, khụ khụ..", nhất thời không thuận khí được, chỉ đành liều mạng ho, mặt vốn tái nhợt, nhiễm phải một trận đỏ ngất.
Đột nhiên một cái tay mềm nhẹ vuốt lấy trên lưng nàng, chậm rãi giúp nàng thuận hơi. Thì ra thái hậu ngồi qua, nhất thời hai người ngồi cùng nhau, Thẩm Thanh Hàn cũng sốt sắng mà quên ho khan, mi mắt cũng không dám rung động, trong lòng vang động như nổi trống, nhìn thẳng phía trước, trong nháy mắt có loại bầu không khí quỷ dị.
Thái hậu thấy được Thẩm Thanh Hàn khôi phục nguyên trạng, liền lại đứng dậy ngồi trở lại, vẫn như vậy nhìn nàng, chờ nàng đáp án, bên trong váy dài hai tay đan xen lại cũng có mồ hôi mỏng manh.
Lắc đầu một cái, kiên định mà trong sáng trả lời: "Chưa từng oán, nàng chắc có nỗi khổ tâm trong lòng," Thẩm Thanh Hàn lúc này đã không nhận rõ nàng là chỉ ai..
Nghe vậy, thái hậu thẳng tắp nhìn kỹ lấy người trước mắt, thần thái tự nhiên, không giống như là lời trái lương tâm. Một lúc lâu cô gật đầu, muốn cầm lấy tách trà uống hớp trà, dư quang lại quét đến dấu ấn một vòng màu hồng trên cổ tay Thẩm Thanh Hàn, trên màu da trắng nõn thật là rõ ràng, đầu óc ong một cái, thật lâu chưa tỉnh táo lại, con mắt chăm chú dán lên dấu ấn kia.
Thẩm Thanh Hàn làm như cảm nhận được ánh mắt sáng quắc kia, đem ống tay áo kéo xuống, vừa rồi vì ho khan lợi hại chưa từng lưu ý, hiện tại mới phát hiện, vội vàng kéo xuống ống tay áo, lại nâng chung trà lên để che dấu, không ngờ xe ngựa lắc lư một cái, keng một tiếng tách trà chưa ổn rơi vào trên tấm thảm của xe ngựa, phát ra âm thanh động đất lanh lảnh.
Lúc này xe ngựa ngừng lại rồi.
Trên xe mảnh vỡ khắp nơi bừa bộn, thái hậu cũng không kịp nhớ những cái này, cao giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, vì sao ngừng lại."
Đáp lại cô là một trận tiếng mũi tên, Thẩm Thanh Hàn thính giác nhạy bén nghe được đây là thanh âm của cung tên, xoạt đứng lên, theo tính phản xạ muốn xuống xe ngựa, đi về phía trước một bước, mắt nhìn thì phải dẫm lên mảnh vỡ, đột nhiên bị người kéo trở lại chỗ ngồi, chỉ nghe được thái hậu cấp thiết kêu: "Cẩn thận, phía trước ngươi là mảnh vỡ."