- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
- Chương 48: Là nên công khai mối quan hệ
Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
Chương 48: Là nên công khai mối quan hệ
Tôi cúi người, không ngừng dội nước lên gương mặt mình, nước rất lạnh, thế nhưng tôi thích cái cảm giác mát lạnh nó mang lại cho da thịt. Thời điểm trở lại phòng khách, trên mặt tôi vẫn còn mang theo bọt nước, mỗi lần rửa mặt xong tôi đều không tình nguyện dùng khăn lau mặt, mà thích mặc kệ nó tự khô, Tư Vũ cũng đành bó tay đối với thói quen này của tôi, may mà hôm qua chị ấy tạm thời đi công tác nơi khác, bằng không thì lúc này, tôi sẽ lại thấy bộ dạng đáng yêu nhíu nhíu đôi mi thanh tú của chị ấy.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, không tập trung nhìn TV trong chốc lát, lại không nhịn được giơ cổ tay lên xem giờ, thời điểm này, có lẽ Tào Hâm đã lên máy bay rồi. Trong nội tâm của tôi giãy giụa, tôi muốn đi tiễn chị ấy, nhưng lại có cảm giác mình đi tiễn bạn gái cũ của người yêu, thế thì thật là kỳ quái, huống chi còn có cả Mẫn Đường.
Tào Hâm là một người đáng thương đến đáng buồn, hiền lành như chị ấy, cớ sao lại bị vận mệnh đối xử bất công đến vậy? Tôi ôm gối, nhắm mắt lại một chút, trái tim tràn ngập sự đồng cảm, mà ấn giấu dưới đáy lòng là cảm giác sợ hãi bất giác nổi lên.
Nói thật là tôi rất sợ, tôi thật sự rất sợ, thực tế là khi không ở bên cạnh Tư Vũ, khi chị ấy không ở S thành, mấy ngày nay khi làm việc hoặc trên đường trở về nhà, tôi tâm tính bất thường, cảnh giác giống như trong những phim gián điệp Âu Mĩ. Tôi nghĩ, đó là do câu chuyện Tào Hâm kể cho tôi nghe quá mức giật gân, khiến cho tôi bất an, tôi nghĩ mình cần phải thư giãn một chút, xem một bộ phim, chơi một trận bóng, hoặc là hẹn Dương ra ngoài ăn khuya, gần đây tâm tình cô ấy cũng không tốt, cũng cần đến bạn bè.
Tuy là nghĩ vậy, thế nhưng lúc tôi muốn lấy điện thoại ra hẹn người, tôi sẽ lại loại bỏ ý niệm đó đi, bởi vì trong lòng còn có khối âm u nặng trịch, làm việc gì cũng không có tâm tư.
Chỉ duy nhất có một việc mà tôi xác định, bất luận là ai, bất luận có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không rời xa Tư Vũ, bởi vì chị ấy không thuộc về tôi mới là điều tôi sợ hãi nhất.
Buổi tối, tôi ngủ cực kỳ không an ổn, trong mơ, tôi cảm giác có người sờ mặt của tôi, tôi nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, dưới ánh đèn nhu hòa u ám, một khuôn mặt mỹ lệ đối diện với tôi mỉm cười, thấy tôi bị giật mình, chị ấy cười hỏi: "Em sao vậy? Không nhận ra chị à?"
Tôi bắt lấy bàn tay chị ấy đặt lên mặt mình, vẫn không xác định được đây là thực hay là mơ, chị ấy thổi phù một tiếng bật cười: "Đồ ngốc, em còn đang mơ chưa có tỉnh hả?"
"Không phải chị bảo ngày mai mới về sao?"
"Nói thế thôi."
"Chị về lúc nào? Sao không gọi em đi đón? Ăn tối gì chưa?"
Tôi trở mình ngồi dậy, lôi kéo tay của Tư Vũ hỏi liên tiếp, chị ấy còn chưa kịp trả lời, tôi đã rất nhanh ôm vào trong l*иg ngực, đại khái chị ấy vừa mới tắm rửa qua, tóc vẫn còn chút ẩm ướt, tôi nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong những sợi tóc, hít sâu lấy mùi hương chỉ thuộc về mình chị ấy. Chị ấy cảm nhận được nỗi nhớ cồn cào của tôi, hai tay ôm ấy cổ tôi, giọng nói trở nên mềm mại ngọt ngào : "Chị ăn tối ở kia rồi, đã muộn nên mới không muốn em đến đón, muốn em nghỉ ngơi thật tốt."
Tay của tôi bỏ thêm lực, càng chặt ôm lấy chị ấy, một thời gian thật dài, chúng tôi không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng cảm thụ nhịp tim vùng hô hấp của đối phương, cái ôm ôn hòa mà hữu lực, lại có thể khiến cho hết thảy mọi ngôn từ đều trở nên dư thừa không cần thiết.
Sau một lúc, tôi sờ sờ vai Tư Vũ, không muốn buông ra, xốc lên chăn mỏng để chị ấy nằm vào trong, chị ấy biểu hiện thuận theo trước giờ chưa từng có, tựa sát vào tôi.
"Tư Vũ, em rất nhớ chị."
"Chị cũng thế."
"Thật hy vọng sau này số lần chị đi công tác có thể giảm đi chút ít."
"Đi công tác cũng có điểm tốt đấy nhé."
Tôi cảm thấy khó hiểu: "Tốt ở chỗ nào?"
"Thì là tiểu biệt thắng tân hôn đó." Chị ấy cười, ngón tay gõ gõ lên ngực tôi: "Em xem, giờ em nhớ chị đến thế nào rồi."
Tôi cười cười, tại thời khắc ấm áp điềm mật, đột nhiên không biết thế nào tôi lại nhớ tới Tào Hâm, do dự một chút, tôi mới thấp giọng hỏi: "Tư Vũ, mẹ chị là một người như thế nào?"
Chị ấy ngẩng đầu: "Sao em lại đột nhiên hỏi về vấn đề này?"
"Chẳng qua là em cảm thấy nên hiểu thêm một chút thôi."
Chị ấy mím môi cười cười: "Mẹ của chị, nói như thế nào nhỉ, bà rất tỉnh táo, rất độc lập, rất mạnh mẽ, trong công việc buôn bán cũng rất tinh ý."
"Nghe có chút giống chị."
"Có chút thôi, chỉ là chị không độc lập được như bà, bà có du͙© vọиɠ khống chế rất mạnh, loại tính cách này là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc hôn nhân tan vỡ với bố chị, bà là một thương nhân thành công, nhưng hôn nhân lại thất bại."
Tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng: "Không phải là bởi vì bố của chị thích người khác à?"
"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân."
Tôi đột nhiên nhớ tới ngoại trừ chuyện nɠɵạı ŧìиɧ ra thì đối với những chuyện khác về bố chị ấy, tôi hoàn toàn không biết gì cả, lại hỏi tiếp: "Bố chị đang làm gì? Mẹ chị sự nghiệp thành công như vậy, với tư cách đàn ông, hẳn là ba chị sẽ cảm thấy khó chịu lắm."
"Không có đâu, kỳ thật không có bố chị thì sẽ không có mẹ chị ngày hôm nay." Nhìn thấy tôi khó hiểu, chị ấy lại tiếp tục bổ sung: "Bố chị hiện đang làm việc trong chính phủ."
Tôi lắp bắp kinh hãi: "Cái kia... Có phải chức vụ của bác ấy không thấp không?"
"Đúng là không thấp." Chị ấy có vẻ như không muốn nói nhiều về vấn đề này, ngón tay đan cùng ngón tay tôi: "Sở dĩ trước kia chị không kể với em về chuyện này, một là vì sợ em cảm thấy áp lực, hai là công việc kinh doanh của mẹ và chú chị rất tốt, bố chị trong đó cũng đóng vai trò quan trọng, nói thật thì chị không thích bọn họ như vậy, vậy nên cũng không muốn nói nhiều về nó."
Thì ra là thế, tôi không khỏi cười khổ, bà nội Hoa Miêu đúng là hóng chuyện lv các bác lao công, cái gì mà bố mẹ Tư Vũ ly hôn, dựa vào chú gì gì đó, thì ra là ngược lại, bố của chị ấy mới là người gánh team nhà Kiều Hãn Vũ.
Tư Vũ thấy tôi không nói lời nào, liền hỏi: "Như thế nào? Em thật sự cảm thấy áp lực rồi à?"
"Đâu có, em chỉ đang nghĩ, bố mẹ chị lúc ấy có biết chuyện của chị và Tào Hâm không thôi."
"Biết rõ."
Tôi thử dò hỏi: "Lúc ấy bác ấy có phản ứng gì?"
"Kiên quyết không cho phép, nhưng bất quá mẹ sẽ không giống những bậc cha mẹ khác, tâm tình kích động, cãi lộn gì gì đó, đúng là mẹ chị nói như vậy là không được, sau đó thì ngồi phân tích cho chị tầm ba bốn tiếng đồng hồ, tiếp đó từ mỗi tháng gặp mặt chị một lần, biến thành mỗi tuần gặp chị một lần, mẹ cũng sẽ không nói nhiều về đề tài này, chỉ là cố ý hoặc vô tình sẽ mang theo chị đi đến một số bữa tiệc rượu."
"Là một dạng biến tướng của coi mắt nhỉ?"
"Ừm."
"Thế chị có đi không?"
"Đương nhiên là chị không muốn đi, thế nhưng có đôi khi, mẹ chị sẽ thân chinh lái xe đợi ở dưới tầng trệt công ty, hoặc là đợi ở chỗ chị đón đi, chị cũng không còn cách nào khác."
"Đó là lúc chị quen với Bách Dục Đông?"
Chị ấy bất đắc dĩ trả lời: "Ừ, lần đó mẹ đưa chị đi chơi golf, sau đó 'vô tình' gặp được Bách Dục Đông cùng cha mẹ của anh ta."
"Mẹ chị đã từng gặp Tào Hâm chưa?"
"Có gặp một lần."
"Lúc gặp mặt họ có hòa hợp không?"
"Chưa cần nói tới hợp hay không hợp, dù sao thái độ của mẹ chị rất rõ ràng, bà ấy ôn hòa hỏi cô ấy một chút chuyện, ôn hòa dùng bữa, cứ như vậy thôi."
Nhìn vẻ mặt Tư Vũ dường như đang suy nghĩ gì đó, tôi hỏi: "Chị sao vậy?"
Chị ấy lắc đầu: "Không có gì."
"Có phải chị cảm thấy đoạn thời gian đó chị có chút xa cách với Tào Hâm?"
Lần này đến phiên chị ấy có chút giật mình. "Đúng vậy."
Chị ấy nói: "Lúc ấy, chị mới về nước chưa được bao lâu, chị không muốn tiếp nhận công việc được bố an bài, cũng không muốn qua chỗ mẹ, tính tình thì cao ngạo, một lòng muốn chứng minh năng lực của mình, vậy nên bán mạng vào công việc, sau đó chuyện của chị và cô ấy bị người nhà biết, vô tình lại càng tăng thêm áp lực cùng phiền toái, chị ít dành thời gian bên cô ấy hơn, nhưng bất quá, đây cũng không phải là lý do bọn chị chia tay, chị cũng không muốn nói đến chủ đề này nữa."
"Nhất Nặc." Chị ấy đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt tôi: "Em đang rất lo lắng sao?"
"Có chút thôi, chuyện là khi chúng ta vừa mới bắt đầu yêu đương, em vẫn là hưởng thụ thời gian chúng ta ở cùng một chỗ, cũng không muốn nghĩ nhiều về những chuyện này, nhưng mà chúng ta đã ở cùng một chỗ lâu rồi, cũng đã ổn định, tự nhiên em sẽ muốn nghĩ đến nó thôi."
"Kỳ thật chị cũng có chút lo lắng em gặp mẹ chị."
"Chị sợ em bị khí thế của mẹ chị áp đảo hẳ?"
Chị ấy cười: "Thực ra là có chút, bởi vì thư sinh nho nhã, sao đối phó được với thương nhân khôn khéo."
Tôi cố hết sức che giấu nội tâm bất an của mình: "Chỉ cần có chị ở bên cạnh, em sẽ không lùi bước đâu."
"Ừm. Nhất Nặc, chị mệt rồi."
"Mệt thì nằm ngủ đi."
"Nhất Nặc, trước khi ngủ em đồng ý với chị một chuyện, có được không?"
"Chị nói đi."
Giọng nói của chị ấy rõ ràng có chút ủ rũ, miễn cưỡng mới nói ra: "Ngày mai theo chị đi gặp một người."
"Đừng nói là một người, gặp mười người còn được nữa là." Tôi hôn một cái lên trán của chị ấy, thò tay tắt đèn: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon."
.
.
.
Tan việc, tôi tuân theo chỉ thị của Kiều Tư Vũ, qua công ty đón chị ấy, sau đó lái xe rời đi. Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon sáng lên, thành phố này vẫn như cũ phồn hoa mà náo nhiệt. Kiều Tư Vũ hạ cửa kính xe xuống, gió ấm thổi lất phất qua đôi má, hết sức thoải mái.
"Tối qua em ngủ không ngon à?" Chị ấy cẩn thận đánh giá tôi.
"Mấy hôm chị đi công tác, em đều ngủ không ngon giấc vì không có người ôm đấy."
Trên mặt chị ấy lộ ra vẻ ngọt ngào vui vẻ: "Chị không tin có người nào đó nghe lời như vậy đâu, nhớ chị hả?"
"Đúng vậy đó, mấy buổi tối còn gặp ác mộng liên tục nữa đó."
Chị ấy khẽ giật mình: "Sao lại gặp ác mộng?"
Tôi nhìn chị ấy một cái, mấp máy môi: "Mơ thấy mẹ chị ép chúng ta chia tay."
"Do em ban ngày suy nghĩ nhiều đấy." Chị ấy hơi nhíu mày: "Sao đột nhiên em lại để ý quá vậy, chẳng lẽ là vì gặp Tào Hâm sao? Cô ấy và chị chia tay không phải là vì bị bố mẹ chị chia rẽ đâu, cô ấy nói, cô ấy đột nhiên đã nghĩ thông suốt, cảm thấy hai cô gái ở cùng nhau cả đời, không thể có đứa con thuộc về nhau, thời gian quá mức dài quá mức đau khổ."
Tôi mở miệng, nhưng rồi lại cứng rắn nuốt xuống điều muốn nói, một lát sau mới hỏi: "Chị muốn dẫn em đi gặp ai?"
"Bách Dục Đông."
"Hở?" Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa đạp xuống chân phanh.
"Tối hôm qua chị về sớm là bởi vì hắn đuổi tới chỗ chị công tác." Chị ấy lại dựa vào ghế ngồi, thản nhiên nói: "Thật tình, muốn người như hắn hết hy vọng thật không phải là chuyện dễ dàng, chị hết kiên nhẫn rồi, cứ gặp hắn rồi làm rõ mối quan hệ của chúng ta đi."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
- Chương 48: Là nên công khai mối quan hệ