- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
- Chương 30: Chị ta có bạn trai rồi
Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
Chương 30: Chị ta có bạn trai rồi
Quan hệ của tôi và Kiều Tư Vũ hình như trở nên có chút không giống nhau.
Tôi một tay phụ giúp xe đẩy, một tay nắm tay chị ấy bước chậm trong siêu thị, trái tim có một loại cảm giác an tâm trước kia chưa từng có. Chị ấy rất nghiêm túc lựa chọn rau quả, hoa quả, đồ ăn vặt các thứ, có đôi khi cầm trong tay nhìn nhìn, đôi mi thanh tú hơi nhíu một cái, lại thả về chỗ cũ, có đôi khi khóe miệng tức thì sẽ lộ ra một nụ cười hài lòng, sau đó đem thứ kia bỏ vào xe đẩy, lúc đi về phía trước, trên mặt trong giây lát lại khôi phục vẻ lạnh lùng trong trẻo.
"Ngắm đẹp không?"
Tôi cứ bình thường như lúc trước, lặng lẽ thưởng thức đường cong hoàn mỹ bên cạnh nhan sắc của chị, chị ấy đột nhiên bỏ chai nước gội đầu trong tay xuống, quay đầu lại.
Tôi hơi đỏ mặt, thành thực đáp: "Đẹp lắm."
Chị ấy nhíu lông mày: "Đẹp mắt thì đợi chút nữa không cần ăn cơm có phải không?"
"Hả? Nếu như là cơm chị nấu, bất luận thế nào em cũng muốn ăn."
"Mau đi chọn rau quả tươi ngon cho chị!"
Tay chị ấy gõ đầu tôi, tôi cúi đầu xuống, khóe miệng mỉm cười, tiếp tục cùng chị ấy đi lên phía trước. Chúng tôi dạo siêu thị hơn nửa tiếng đồng hồ, thu hoạch tương đối khá, tôi tự giác xách túi nặng, cùng chị ấy túi lớn túi nhỏ mang về nhà.
Tôi có chút ưa sạch sẽ, bình thường thích việc trông nom việc nhà cửa, dọn dẹp các thứ gì đó, nhưng lại không có hứng thú với chuyện làm bếp. Thế nhưng buổi tối này, tôi một bên rửa đồ ăn, một bên nhìn thân ảnh bận rộn của Kiều Tư Vũ, trong nội tâm tôi hạnh phúc bình dị như thế, bỗng nhiên đã biết yêu những thứ dầu muối tương dấm này.
Nếu như nhân sinh về sau này, có một người con gái như vậy, cô ấy sẽ ở trong tầm mắt của bạn, hào phóng bày ra vẻ đẹp chỉ thuộc về riêng bạn, từng đêm, có thể cùng với bạn ở một chỗ làm bữa tối, như vậy, sinh mệnh còn có cái gì tiếc nuối cùng bất mãn đáng nói đây?
Tôi cúi đầu xuống, đưa tay thấm vào nước, trong lòng thở dài, không dám nghĩ tiếp nữa. Cho tới bây giờ, tôi không dám bày ra kế hoạch tương lai, cũng không dám ôm lấy ảo tưởng quá mức tốt đẹp, bởi vì cuộc tình trước đó, tôi đã trượt chân ngã đau một lần, mà lần này, tình huống tựa hồ lại càng thêm phức tạp, lo lắng cũng tựa hồ nhiều thêm một ít.
Bữa tối rốt cuộc cũng được đặt lên bàn, thịt bò xé sợi, canh chua cá sông, cần tây bách hopwk chiên tôm, nộm khoai tây, còn có một bát canh cà chua trứng, đều là những món ăn gia đình, nhưng rất mất thời gian cùng công phu chế biến, trong đó cần tây và khoai tây là tôi làm.
"Phong phú thật đấy!"
Tôi dọn xong bát đũa, hít một hơi thật sâu mùi đồ ăn xông lên mũi, tâm tình thật tốt, chị ấy hỏi tôi: "Uống một chút rượu chứ?"
Tôi gật đầu đồng ý: "Được."
Chị ấy đứng dậy mang ra một chai rượu đỏ tôi không nhìn được nhãn hiệu, lại lấy ra hai cái ly, rót non nửa chén, tôi uống một ngụm, chị ấy lại hỏi: "Như thế nào?"
"Ừm, rất thơm, uống rất ngon."
Chị ấy mỉm cười, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu, cũng uống một ngụm nhỏ, tôi lại bồi thêm một câu: "Ngày thường em không uống rượu, càng không nói tới thưởng rượu, nãy em uống vào cảm giác rất tốt."
"Ừ, vừa nhìn đã biết em là kiểu bé ngoan này rồi." Nói rồi, chị ấy duỗi chiếc đũa gắp một khối cần tây bách hợp, cẩn thận nếm nếm, giữa lông mày lộ ra một tia kinh ngạc: "Hương vị rất không tồi."
"Thật hả?" Nghe được câu nói đó tôi vui hơn so với bất cứ thứ gì, được sủng ái mà lo sợ đáp lại chị ấy: "Chị thích là tốt rồi."
Bộ dạng ăn cơm của Kiều Tư Vũ rất thanh tú, chậm rãi nhai nuốt, chị ấy đối với các loại thịt không mấy có hứng thú, chỉ chọn lấy rau quả ăn, hơn nữa còn ăn rất ít, mà kỳ quái là, chị ấy làm cá cũng ngon, thịt bò cũng ngon, mọi hương vị đều vô cùng tốt, hợp với khẩu vị của tôi, tôi nhịn không được nói: "Kì quái thật, chị không ăn thịt nhưng lại làm thịt cá ngon như vậy."
"Vừa vặn ngược lại với em, phải không?"
Cùng chị ấy mắt đối mắt, tôi có loại cảm giác bị nhìn xuyên thấu, tôi không dám nói với chị ấy là ngày trước Lương Noãn Tình rất thích ăn thức ăn, cho nên tôi từng ở phương diện này đổ nhiều tâm sức, tôi cúi đầu dùng bữa, sau đó chuyển dời sang chủ đề khác: "Sao chị biết làm đồ ăn Tứ Xuyên vậy?"
"Ở Mĩ, du học sinh Trung Quốc đến từ mọi miền, Nam Bắc đều có, tôi có quen một cô gái Tứ Xuyên, cô ấy nấu ăn rất ngon, có dạy cho tôi một ít."
"Chị ấy bây giờ đang ở đâu?"
"Cũng ở S thành."
Chị ấy chọn lấy mấy sợikhoai tây bỏ vào trong bát, khóe miệng lộ ra nụ cười, tôi nghĩ chị ấy nhất định là đang nhớ tới người bạn này, nhớ tới những chuyện khi cả hai ở chung một chỗ.
"Quan hệ của các chị rất tốt?"
"Ừ, hồi đại học quen biết cô ấy, về sau hai đứa vẫn thân thiết, cô ấy là kiểu con gái Tứ Xuyên điển hình, đanh đá ngay thẳng, ở chung rất tốt."
Tôi ngừng đũa, bỗng nhiên ý thức được, tôi còn chưa biết một người bạn nào của Kiều Tư Vũ, tôi chỉ biết một người là Kiều Hãn Vũ, nhưng đây chẳng qua là em họ của chị ấy, và cũng bởi vì Hoa Miêu mà biết, còn Kiều Tư Vũ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua bất cứ một người bạn nào của tôi, Hoa Miêu là nhân viên của chị ấy, hơn nữa cậu ấy cũng không biết quan hệ của chúng tôi.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, nếu như một đôi yêu nhau, còn chưa từng gặp qua bạn bè của nhau, vậy thì còn có thể coi là quan hệ yêu đương chính thức không? Cũng giống như còn chưa gặp qua cha mẹ của nhau, vậy thì vẫn chưa thể coi là đối tượng có thể cân nhắc để kết hôn.
"Em sao vậy?"
Kiều Tư Vũ hiển nhiên phát giác tinh thần sa sút của tôi, tôi lắc đầu: "Không có gì."
"Ăn nhiều một chút đi, hưởng thụ bữa tối này."
Tôi vẫn cứ nhìn chị ấy, chị ấy lại nhẹ giọng bổ sung: "Bắt đầu từ mai tôi sẽ lại bận nhiều việc."
"Ý chị là sẽ rất lâu sau nữa mới sẽ có một bữa tối như thế này?"
"Không sai biệt lắm."
"À."
Cái loại cảm giác an tâm khi còn trong siêu thị an tâm đã tan biến, thay vào đó là một loại cảm giác không nói ra lời, vô cùng xấu, trong l*иg ngực tôi có chút buồn bực, nương theo một loại cảm nhận buồn chán, còn có cảm giác mất mát mãnh liệt, giống như chính mình muốn đi bắt lấy một vật, cho rằng đã bắt được một điểm cạnh góc, rồi lại để nó từ trong tay trượt đi, thoáng cái trở nên cực xa cách. Ly rượu trong tay Kiều Tư Vũ đã hết, chị ấy không định rót thêm một ly, cũng không định nói thêm gì, một hồi lâu, tôi mỉm cười, một lần nữa cầm lấy đũa: "Được rồi, xem ra em phải ăn nhiều một chút rồi."
Thời tiết vẫn như cũ rét lạnh, còn trái tim tôi lúc lạnh lúc nóng. May mắn lúc đi làm lại, tôi có thể đem một ít chuyện phiền lòng tạm thời vứt qua một bên.
Kiều Tư Vũ lần này cũng không biến mất, chị ấy vẫn cùng tôi duy trì điện thoại và tin nhắn, bình thường điện thoại sẽ đến vào giữa trưa, hỏi han ân cần vài câu, nói một chút chuyện không quan trọng, tin nhắn không nóng cũng không lạnh, tôi trả lời, nhưng đồng thời, trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác giữa tôi và chị ấy, thiếu một chút cái gì đó, cảm giác có một loại khoảng cách vô hình. Tôi muốn phá vỡ loại cảm giác không tốt này, điều kiện tiên quyết là chị ấy cũng phải nguyện ý phối hợp với tôi, thế nhưng chị ấy hoàn toàn không có loại ý tứ này, cái tính vừa cao ngạo lại thụ lòi của tôi khiến tôi sẽ không đi nói ra cảm thụ của mình, nhưng nếu nói tôi chán ghét loại hình thức ở chung hiện tại, nảy sinh ý muốn muốn nhẫn tâm đoạn tuyệt chính mình, tôi lại làm không được.
Vì vậy, tôi miễn cưỡng cười vui, nhưng trong lòng lại rối rắm, quẩn quanh trong những suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ lấy, tự mình giày vò lấy mình.
Kiều Tư Vũ không thương tôi, không thích tôi, không đúng, dù cho thích, cũng không thích nhiều như tôi thích chị ấy, chị ấy không muốn để cho tôi đi vào trong thế giới của chị. Trái tim tôi thanh tỉnh nhận thức điểm này, nhưng nỗi nhớ cùng khát vọng của tôi đều rất thành thật, tôi không thể quyết đoán một dao chặt đứt tâm tình, bởi vậy nhất định phải thống khổ.
Tôi nhớ đến những gì chị ấy nói về người yêu, từng khiến cho tôi vô cùng mừng rỡ, đột nhiên cảm thấy nhân sinh bừng sáng, trở lại với cảm giác không mặn không nhạt khi ở chung, tôi lập tức cảm thấy vô cùng trào phúng, ngôn ngữ là ngôn ngữ, sự thật cuối cùng vẫn là sự thật. Người phụ nữ này, cho tới tận bây giờ, vẫn chưa từng đối với tôi trả giá thiệt tình, mà bi ai, lần này gặp lại biến quyết tâm lúc trước của tôi tan thành bong bóng ảnh, tôi lại một lần nữa xuất ra dũng khí tráng sĩ đứt cổ tay.
Chủ nhật, tôi lại một lần nữa cự tuyệt lời mời của Hoa Miêu và những người khác, đi qua nhà sách nhỏ, gọi một ly trà sữa, tìm một chỗ để ngồi xuống, tôi ở đó ngây người nửa cái buổi chiều, cho đến khi có cảm giác đói bụng, mới đi ra khỏi hiệu sách.
Khí trời bên ngoài không tệ, tôi híp mắt, hưởng thụ lấy ánh mặt trời ôn nhu, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, tôi nhìn xuống, là Kiều Tư Vũ.
"Alo."
"Em đang ở đâu?"
Em vốn đoán chị ấy sẽ hỏi tôi ăn cơm chưa gì đó, kết quả là ngoài dự kiến, tôi hơi ngạc nhiên một chút nói: "Hiệu sách kia."
"Giờ đi đến quảng trường Sùng Mậu đi."
Giọng nói của chị ấy chân thật đáng tin, tôi nhíu mày: "Để làm gì?"
"Đến đi rồi sẽ biết, tôi đang ở bên đó, đến lúc đó gặp."
Nói rồi, cũng không để cho tôi tiếp tục đặt câu hỏi, liền cúp điện thoại, tôi muốn gọi lại, ngẫm nghĩ một chút, thôi kệ đi, rồi đi đến bên đường thò tay ngăn lại một chiếc xe taxi.
Đến rồi tôi mới biết, hóa ra là rủ đi shopping, tuy rằng tôi rất ít khi tới nơi này, nhưng cũng biết chỗ này là cửa hàng nơi những nhân vật giàu có nổi tiếng của S thành hay ghé mua, một tháng tiền lương của tôi, ước chừng chỉ có thể mua 1 bộ quần áo ở đó thôi, còn phải xem là loại quần áo thế nào nữa. Nghĩ tới đây, trong nội tâm tôi có chút hốt hoảng, vô thức nghĩ xem ví tiền của mình có bao nhiêu thẻ, mỗi thẻ có bao nhiêu tiền, còn hạ quyết định, nếu Kiều Tư Vũ nhìn trúng cái gì, tôi nhất định phải thanh toán, thế nhưng là, thế nhưng là nếu như món đồ chị ấy muốn mua vượt quá phạm vi tôi có thể trả thì...
Kiều Tư Vũ không chớp mắt đi về phía trước, giày cao gót trên mặt đất phát ra những tiếng vang thanh thúy, tôi có chút bi ai, ước chừng chị ấy sẽ vĩnh viễn không biết giờ phút này trong nội tâm tôi đang suy nghĩ cái gì, lúc đi lên thang máy, chị ấy bỗng nhiên đưa tay dắt tôi đi, tôi nhìn chị ấy một cái, trái tim bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Chị ấy giống như đã sớm có quyết định, dẫn tôi đi thẳng đến một cửa hàng nhãn hiệu Âu Mĩ, có lẽ bình thường chị ấy thường xuyên đến cửa hiệu này, nhân viên trong cửa hàng đối với chị ấy rất quen thuộc, vừa nhìn thấy chị ấy, liền biểu hiện ra nụ cười chiêu bài, thái độ khiêm tốn gọi Kiều tiểu thư này Kiều tiểu thư kia không ngừng. Kiều Tư Vũ bước đi chỉ vào một chiếc áo khoác ngoài xanh đen dễ khiến cho người khác chú ý, nói: "Em thử cái này xem."
"Em hử?" Tôi chỉ vào mũi của mình.
"Đúng vậy." Chị ấy hoàn toàn không cân nhắc đến ý kiến của tôi, nhìn bộ quần áo kia, lại nhìn tôi, gật gật đầu từ tốn nói: "Có lẽ sẽ hợp."
"Em không cần mua quần áo."
"Em cần phải mua, quần áo mùa đông của em không nhiều lắm, hơn nữa đều là áo lông, ăn mặc sao có thể đơn điệu như vậy."
"Em không cần lắm..."
Tôi còn chưa phản kháng xong, nhân viên cửa hàng đã đem quần áo đưa tới, tôi không muốn khiến cho tình cảnh thêm không tốt, đành phải vâng lời mặc vào, chị ấy thoả mãn nhìn tôi một chút, nói: "Tự mình xem đi."
Bộ quần áo này rất đại khí, cảm giác rất Anh quốc, mặc ở trên người tôi, cũng tăng thêm cho tôi vài phần cái gọi là khí chất, tôi nhìn mình trong gương, thiếu nữ ưu nhã anh tuấn, nhất thời choáng váng, lại có chút ít không biết làm sao.
"Ừ, rất vừa người, nhìn rất đẹp, tôi biết ngay bộ đồ này là dành cho em mà."
Kiều Tư Vũ giống như rất hài lòng với thưởng thức của mình, những nhân viên cửa hàng kia cũng ở bên cạnh nói qua vài từ khen ngợi,cảm giác giống như là nếu như tôi không mua bộ đồ này, thiên lý bất dung, tôi quyết định chắc chắn, đang chuẩn bị nói mua, Kiều Tư Vũ lại nói: "Món này đi."
Tôi vội vàng nói: "Để em mua."
Kiều Tư Vũ nhìn tôi: "Tôi có thẻ khách quý, em còn muốn cùng tôi tranh sao?"
Mua xong quần áo đi ra, bên ngoài trời đã tối, khắp nơi lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, tôi ngồi ở trong xe Kiều Tư Vũ, nghĩ đến giá của bộ đồ kia, trong lòng không thể bình tĩnh.
Kiều Tư Vũ một bên lái xe, một bên không vui nói: "Sao lại sống chết không chịu tiếp tục mua quần áo?"
"Tiền của bộ đồ này, lần sau em sẽ trả cho chị."
"Tôi không phải cảm thấy nó đắt mới mua cho em, chẳng qua là cảm thấy nó thích hợp với em, em có thể coi nó là một món quà."
"Món quà này quá đắt, em không thể nhận."
"Em cảm thấy dùng quan hệ của chúng ta, còn cần câu nệ chuyện này à?"
Tôi dựa vào cửa sổ nhìn ngắm cảnh đêm huy hoàng bên ngoài, đột nhiên nói: "Kiều Tư Vũ, chị thích em à?"
"Đương nhiên."
Chị ấy cũng không ngạc nhiên về câu hỏi của tôi, trả lời rất tự nhiên, tôi nhắm mắt lại, hỏi: "Chị thích em vì cái gì?"
Chị ấy nhẹ giọng cười cười: "Thích em ngốc."
Đáp án này đương nhiên không thể khiến cho tôi thấy thoả mãn, tôi bực bội ngậm miệng lại, Kiều Tư Vũ không biết đang suy nghĩ gì, cũng không lên tiếng, điều này làm cho nội tâm tôi càng thấy không thoải mái.
Bầu không khí trên đường đi rất nặng nề buồn bực, xe rất nhanh trở về nhà, Kiều Tư Vũ rốt cuộc cũng mở kim khẩu: "Tôi còn có chút việc, em về nhà ăn cơm đi."
"Ừ, chị không cần đưa em vào đâu, ở cửa lớn em xuống xe là được rồi."
"Được."
Xe chậm rãi dừng lại, tôi cầm theo cái túi, cố nén sự khó chịu trong nội tâm, cùng chị ấy nói lời chào, cũng không quay đầu lại đi xuống xe, sau đó tôi nghe được tiếng ô tô đi xa, lại tiếp đó, nghe được một giọng nữ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: "Tiêu Nhất Nặc!"
Lưng tôi theo cái thanh âm này mà trở nên cứng ngắc, qua một hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu lại, Hoa Miêu đứng ở trước mặt của tôi, trên mặt biểu lộ đủ loại phức tạp, hoài nghi, thất vọng, khϊếp sợ, tức giận... Tôi sợ ngây người, lắp bắp nói: "A Miêu, mày mày.."
Ngoài ý nghĩ của tôi chính là, Hoa Miêu không giống như trước sẽ mở miệng cãi lộn, mà cực kỳ tỉnh táo, cô ấy mở to mắt, giống như nhìn kỹ tôi, sau đó chuyển dời đến cái túi xách kia, tôi cứng họng: "A Miêu, mày đừng hiểu nhầm."
Hoa Miêu hơi lắc đầu, là một bộ dạng không thể tin được: "Mày từ trên xe Kiều Tư Vũ đi xuống, mày rõ ràng là từ trên xe chị ta xuống! Tiêu Nhất Nặc, rõ ràng mày nói dối tao..."
*Gì đây, bắt gian trong truyền thuyết à =)))))))))
Ánh mắt của cô ấy khiến cho tôi sinh ra thêm vài phần xấu hổ: "A Miêu, tao không cố ý..."
"Nói cho tao biết, bọn mày đang yêu nhau sao? Hai người đang ở cùng một chỗ sao?"
Tôi nhẹ nhàng thở dài: "Tao không biết phải nói thế nào, xem như thế đi."
"Xem như? Xem như cái rắm!" Hoa Miêu chỉ vào mũi tôi, gần như nhảy dựng lên: "Chị ta có bạn trai rồi? ! Mày bị điên rồi có phải không!"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Hoa Lê Lại Nở (Lê Hoa Hựu Khai Phóng)
- Chương 30: Chị ta có bạn trai rồi