Chương 21: Ai thích hợp hơn ai?

Thật là đau đầu, đem giày đi giấu thì được cái tích sự gì khi còn nguyên một người đang sống sờ sờ ở đây, chẳng lẽ tôi cũng đem Kiều Tư Vũ giấu đi? Thôi xong, xong thật rồi! Tôi vuốt trán, lưỡng lưỡng lự lự, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, không được! Bất luận thế nào cũng không thể để cho Hoa Miêu vào đến nhà, cơ mà không cho cô ấy vào, đến lúc đó cô ấy lại không bóp chết tôi mới là lạ? Sau khi trái lo phải nghĩ, tôi lau mồ hôi trên trái, mở cửa lớn đi ra ngoài.

Tại cửa tiểu khu cách đó không xa, tôi thành công phát hiện xe của Hoa Miêu đến, cô ấy mặc một cái váy đen dài, tóc dài có chút hỗn loạn, khi cô ấy mở cửa xe lảo đảo bước về phía tôi, tôi rõ ràng ngửi thấy có mùi rượu.

Tôi vội vàng chạy qua đỡ cô ấy: "Mày sao vậy? Sao lại đi uống rượu?"

Cô ấy trong ngực tôi khoát tay: "Không có việc gì, uống một chút rượu thôi."

Tôi nâng mặt cô ấy lên, cẩn thận nhìn một chút, nhíu mày: "Mày còn gọi đây là một chút à?"

"Chính là một chút." Thân thể cô ấy mềm mại tựa lên người tôi, liếc mắt nhìn tôi: "Coi như mày cũng có chút lương tâm, biết rõ xuống tiếp tao, chúng ta trở về đi."

"Trở về? OK, tao lập tức tiễn mày về." Tôi một bên hướng cô ấy cười nịnh nọt, một bên muốn đem cô ấy trả lên cái xe vừa đến.

"Đợi một chút, mày làm cái quái gì vậy?" Cô ấy bỏ qua tôi: "Chúng ta đây là đi đâu?"

"Tiễn mày về nhà." Tôi giang tay ra, cười khổ nói: "Chỗ tao cách công ty mày xa lắm, sáng mai mày còn phải đi làm mà, ở đây bất tiện lắm."

"Tiêu Nhất Nặc, mày không đúng." Cô ấy kéo dài âm điệu, duỗi ra ngón tay quơ quơ ở trước mặt tôi: "Cuối tuần này mày rất không đúng, mày tự thú đi, ai ở trên đó?"

Tôi giơ hai tay: "Làm gì có ai ở trên chứ?"

"Tuyệt đối không phải là Hà Hiểu Khê, nếu là cô ấy mày sẽ không gạt tao, chẳng lẽ là mày thuê cho cái người kia?" Hoa Miêu híp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ cảnh cáo: "Vì cái gì mà cuối tuần này mày tránh mặt tao? Sao lại không cho tao đi lên? Chẳng lẽ cô ta là người quen? Tiêu Nhất Nặc, tao sớm cảnh báo cho mày rồi đấy, nếu như mày dám diễn cái tiết mục gì gọi là vợ người ta, tao sẽ đem mày đánh đến mức cả ba má cũng không nhận ra cho mà xem!"

"Mày lạc trôi đến tận phương nào rồi đấy?" Tôi đến phải bội phục sự mẫn cảm của cô ấy, nhưng lại đối với loại ngờ vực vô căn cứ này không biết nên khóc hay cười, suy nghĩ một chút, hỏi lại cô ấy: "Mày phát khùng vì gì vậy? Nửa đêm rồi còn một mình ra ngoài uống rượu, còn chạy đến chỗ này của tao sáng tác chuyện tình cẩu huyết, Kiều Hãn Vũ đi đâu rồi? Anh ta mặc kệ mày à?"

"Tao cũng không phải mẹ anh ta, sao tao biết được anh ta đi đâu chứ!"

Có gì đó sai sai, tôi cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Bọn mày... Cãi nhau à?"

Hoa Miêu nghiêng đầu sang chỗ khác, tức giận nói: "Hỏi nhiều như vậy mà làm gì?"

"Rất không đúng, tao có tiếp xúc qua mấy lần với Kiều Hãn Vũ, anh ta là kiểu đàn ông tao nhã rất có phong độ, có vẻ sẽ không gây chuyện với mày."

Hoa Miêu trầm mặc cả buổi, mới chậm rãi nói: "Bọn tao đến một phòng trà uống rượu nói chuyện phiếm, đυ.ng phải bạn gái trước của anh ấy..."

"Sau đó thì sao?" Tôi truy vấn: "Đυ.ng phải bạn gái trước thì sao? Cũng là chuyện đã qua rồi mà."

"Cô ta trước mặt tao ôm, rồi hôn anh ấy."

"Hả?" Tôi kinh ngạc đứng lên: "Kiều Hãn Vũ thì sao? Anh ta làm thế nào?"

Hoa Miêu lạnh lùng nói: "Anh ta cứ như vậy đứng ở chỗ đó, lúng túng nhìn tao."

Cô ấy giật giật mũi, tôi mới chú ý là cô ấy khóc, vừa đau lòng vừa tức giận, vội vàng ôm lấy cô ấy: "Tao không nghĩ Kiều Hãn Vũ lại khốn nạn như vậy! Đừng buồn nữa, loại người này không đáng để mày yêu đâu, cũng không đáng cho mày khóc."

Tôi dỗ dành cùng khích lệ, cô ấy tựa ở trên người tôi, dần dần dừng lại tiếng thút thít nỉ non, tôi nhìn bộ dạng vừa say vừa khóc của Hoa Miêu, lại nghĩ tới Kiều Tư Vũ vẫn còn ở trong phòng, hạ giọng khuyên nhủ: "Được rồi nào A Miêu, cái dạng này của mày, ngày mai sao đi làm được, xin nghỉ phép một ngày đi, tao sẽ đưa mày về nghỉ ngơi."

Thần sắc cô ấy có chút đơ ra đấy, cũng không phản đối, tôi nửa ôm cô ấy đi về phía trước, vươn tay chặn lại một chiếc taxi, cùng cô ấy ngồi lên, nói với lái xe địa chỉ nhà của Hoa Miêu.

Trọn vẹn cả một đêm, tôi đều ở cùng Hoa Miêu, tuy rằng cô ấy ngoài miệng cường ngạnh, nhưng tôi biết rõ cô ấy đối với Kiều Hãn Vũ là động chân tình, kỳ thật tôi cũng có thể hiểu được, Kiều Hãn Vũ bất luận từ phương diện nào, cũng đều là bạch mã hoàng tử, là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ. Là đối tượng sẽ bị phần đông nữ giới truy đuổi, chuyện yêu đương trải qua so với người bình thường phong phú hơn cũng là điều bình thường, thế nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ cùng bạn gái trước dây dưa không rõ, chuyện này khiến cho tôi thả phẫn nộ. Trong nội tâm tôi lo lắng cho Hoa Miêu, bởi vì từ trước đến nay, có thể có một người con trai tiến nhập vào trong mắt của cô ấy không phải là điều dễ dàng, lúc này cô ấy nhất định rất thất vọng, hơn nữa còn bị đả kích rất sâu, thế nhưng tôi lại không thể ở cạnh cô ấy, bởi vì tôi không thể vì chuyện này mà xin nghỉ phép, tôi phải có trách nhiệm với học sinh của mình.

Sáng sớm, Hoa Miêu còn đang ngủ say, tôi nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, làm cho cô ấy bữa sáng, sau đó lưu lại tờ giấy đặt ở bên cạnh giường, rồi đi ra cửa.

Chuyện khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ chính là ở ngoài nhà thuê, liền bắt gặp Kiều Hãn Vũ, anh ta giống như đã ở đây rất lâu, tôi vừa đi ra ngoài, anh ta cũng vừa vặn từ chiếc xe thể thao màu đen bước xuống.

"Tiêu Nhất Nặc, chào buổi sáng."

Gương mặt tươi cười của anh ta hơi miễn cưỡng, đi tới chỗ tôi dặn dò, tôi nhìn anh ta, thấy gương mặt tuấn dật tràn đầy mệt mỏi, hốc mắt còn có quầng thâm thật sâu, dường như cả đêm không ngủ, nộ khí trong lòng tôi vì vậy mà tiêu tán hơn phân nửa: "Kiều tiên sinh, chào buổi sáng."

"Thực Thực có ở đó không?"

Tôi lãnh đạm trả lời: "Cậu ấy đang ở trên lầu."

"Tôi và cô ấy... Giữa chúng tôi có chuyện hiểu lầm, tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô ấy cả đêm, cô ấy một mực tắt máy, chỗ đó tôi lại không vào được." Anh ta ngừng lạimột chút, lại hướng về chiếc xe phía sau mình: "Tôi đã ở bên đường đợi cả một buổi tối."

"Sao cơ?"

"Cô là bạn của Thực Thực, cô ấy nhất định đã kể hết mọi chuyện cho cô biết." Anh ta thản nhiên nhìn tôi, tiếp tục nói: "Tôi biết cô bây giờ nhất định là rất ghét tôi, nhưng tôi tạm thời không muốn giải thích, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi muốn giải thích với cô ấy trước."

Anh ta nói như vậy, ngược lại lại gia tăng thêm hảo cảm của tôi đối với anh ta, tôi nhìn ánh mắt của anh ta vài giây đồng hồ, cảm thấy được sự quan tâm lẫn chân thành, mới gật đầu nói: "Tốt, nếu là hiểu lầm, vậy thì anh đi giải thích với cậu ấy đi."

Không biết là bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, hay là bởi vì trong lòng còn có chuyện của Hoa Miêu, tâm thần tôi bất định, lúc ở trên giảng đường cũng vậy, sửa bài thi cũng không tập trung, giữa trưa Tôn Oánh bảo tôi xuống căng-tin ăn cơm, tôi không từ chối nhưng cũng không có nửa điểm khẩu vị, cô ấy cho rằng tôi ngã bệnh, muốn đưa tôi đi khám. Cả ngày hôm nay đối với tôi, thời gian cứ như dằng dặc trôi qua, cảm giác rất khó ở, mấy tháng tôi lên lớp, chưa từng có qua loại cảm thụ này.

Sau khi tan việc, tôi gọi điện thoại cho Hoa Miêu trước, tôi không biết cô ấy đã làm lành với Kiều Hãn Vũ hay chưa, thế nên phải xác nhận đã.

"Alo?"

Điện thoại rất nhanh được kết nối, tôi nghe giọng của cô ấy tạm coi là bình thường, hơi thả tâm: "A Miêu, mày ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

"À... Kiều Hãn Vũ có ở chỗ mày không? Sáng nay lúc tao ra ngoài có gặp xe của anh ta, ừm, anh ta hình như đã đợi ở ngoài một đêm đấy."

Hoa Miêu khẽ nói: "Anh ấy đang ở bên cạnh tao."

Tôi nở nụ cười: "Vậy là lát nữa tao không cần phải đến rồi, hai bọn mày cần ở riêng, mày cần một cái giải thích hợp lý."

"Ừ, mày tan việc chưa? Về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi."

"Đã rõ."

Cúp điện thoại, tôi ngồi ở trong văn phòng trống rỗng, tay vô thức vuốt má bên trái của mình, hồn nhiên không phát giác thời gian đang trôi qua, cho tới lúc này, tôi không thể không thừa nhận, hôm nay tôi có một ngày tâm thần không yên, tất cả chỉ là vì nụ hôn kia của Kiều Tư Vũ, nụ hôn kia rất nhẹ, nhẹ như một cánh bướm, ở trên gương mặt tôi phe phẩy, thế nhưng lại nổi lên một trận vòi rồng trong thế giới của tôi.

Tôi vẫn cứ tự thuyết phục chính mình, đây chẳng qua là một cái hôn bình thường, một nụ hôn chúc ngủ ngon, thế nhưng, cái dáng cười say lòng người của chị ấy, biểu lộ mập mờ kia nữa, cứ một mực quấy nhiễu trong đầu tôi, tôi thậm chí còn nhớ rõ độ ấm đôi môi mềm mại của chị, còn có, còn có cử động mập mờ trên máy bay.....

Những thứ này không thể không khiến cho tôi nghĩ ngợi lung tung, để cho tôi tức giận với chính mình, tôi tin chắc là tôi thích Kiều Tư Vũ, tôi thưởng thức vẻ đẹp của chị, tôi cũng tôn kính chị, cảm kích chị, thế nhưng là, chuyện đó thật sự không có quan hệ với tình yêu, lui một vạn bước, tôi cũng không thấy được chị ấy đối với tôi có cái loại ý tứ này, vẻ ngoài xinh đẹp và năng lực đều có đủ, bối cảnh hết lần này tới lần khác đều hiển hách, còn có một khối tâm linh tràn ngập thiện ý mỹ hảo, có thể làm bạn với chị ấy, tôi đã tự cảm thấy đây là vận may rồi, cũng không dám hy vọng xa vời thêm nữa, tôi tuyệt đối không muốn đánh vỡ mối quan hệ hữu hảo giữa chúng tôi.

Huống chi, Lương Noãn Tình và phần cảm tình kia của tôi, chính là một vết xe đổ, dùng trình độ yêu đương của tôi và Lương Noãn Tình lúc ấy, dùng điều kiện của cô ấy, cô ấy vì tôi không thể thỏa mãn được du͙© vọиɠ vật chất của mình mà chia tay, so ra, Kiều Tư Vũ và tôi càng là người của hai thế giới.

Trước kia, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện đem tình yêu và tiền tài đặt lên cùng một bàn cân, thế nhưng như tôi đã nói, câu chuyện chi tay với Lương Noãn Tình đối với tôi là đả kích vô cùng sâu nặng, ảnh hưởng thật sâu sắc đối với một ít ý tưởng của tôi. Tôi đã từng vì cô ấy mà liều lĩnh, thậm chí yêu cô ấy vượt quá sinh mạng của mình, cô ấy bỏ đi, để lại cho tôi nhận thức tình yêu là có điều kiện, tình yêu giống như một cái cây, một chậu hoa, cần cả vật chất để khiến nó bảo trì trạng thái tươi tốt, vui sướиɠ hướng tới quang vinh.

Ngắn hạn thì tôi không có tâm tư đi nói cái chuyện gọi là yêu đương, đó là chuyện hao tốn tinh lực nhất trên thế giới, hao tâm tổn trí, cũng rất lãng phí thời gian.

Giả sử coi như là cần đi, vậy cũng không thể nào là Kiều Tư Vũ, tôi bắt đầu so sánh, so ra tôi và Hà Hiểu Khê thích hợp với nhau hơn.

Đúng vậy! Hà Hiểu Khê, hai mắt tôi tỏa sáng, giống như từ trong nước bắt được một sợi dây thừng cứu mạng, đình chỉ những ý tưởng lộn xộn bừa bãi đầy trong đầu, tôi rút điện thoại chuẩn bị gọi cho Hà Hiểu Khê, rồi lại chợt nhớ, tôi cũng không nhớ rõ số điện thoại di động của cô ấy, thế nhưng... Nhưng tôi lại có thể đọc to dãy số của Kiều Tư Vũ.

Cũng không hẳn là có ý nghĩa gì, chỉ là bởi vì số điện thoại của Kiều Tư Vũ rất tốt, tương đối dễ nhớ mà thôi, chuyện này rất bình thường, tôi lắc đầu, vừa tự an ủi chính mình, vừa lấy điện thoại, trực tiếp bấm số của Hà Hiểu Khê: "Alo, Hiểu Khê à, tan việc chưa? Cậu có rảnh không? Tớ định rủ cậu đi uống trà."