Chương 61: Đoá hoa máu nở rộ ở Thẩm phủ

"Đến đây" Hắn ám ách nhìn chằm chằm nàng, thanh âm giống như bị lửa giận thiêu đốt yết hầu. Hoa Lê không dám, nàng liều mạng muốn chạy trốn. Nàng cất bước một khắc, kiếm dài của Thẩm Thần Phỉ như tia chớp hướng về phía lưng nàng, đồng thời, một cây ngân châm cũng bay lại đây, đem kiếm hắn đánh trật đi vài phần, thế nhưng kiếm dài lại vẫn là đâm vào thân thể của nàng thật sâu.

"A, gϊếŧ người, gϊếŧ người..." Ca cơ lớn tiếng thét chói tai, có người bị doạ xụi lơ trên mặt đất, có người phi đầu tán phát chạy ra khỏi các Đằng Tuyết. Loạn, thực loạn thực loạn, tiếng thét chói tai tràn ngập khắp phòng, làm Thẩm Thần Phỉ đau đầu kịch liệt. Thân thể nho nhỏ của Hoa Lê giống như diều cắt đứt dây, nháy mắt ngã xuống, máu tươi đẹp từ dưới thân đơn bạc lan tràn ra từng chút từng chút.

Đóa hoa máu thật lớn ở trên mặt đất các Đằng Tuyết chậm rãi nở rộ.

Hai căn ngân châm thật nhỏ từ trên xà nhà hô hô bắn xuống, mắt thấy muốn dừng ở trên người Thẩm Thần Phỉ, khi nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Thần Phỉ đột nhiên hét lên một tiếng hoảng loạn ném xuống kiếm, hắn cuồng loạn quỳ trên mặt đất đem Hoa Lê bế lên, ngân châm chui vào trên bình phong. "Người tới, người tới, mau kêu người tới..."

"Hoa nhi, Hoa nhi, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại..." Hai tay của hắn mãnh liệt run rẩy, tay dính đầy máu tươi, hắn gắt gao dùng hết tất cả sức lực đem nàng ôm lấy. Nàng sẽ chết, sẽ chết. Cái ý tưởng này nổ mạnh ở trong đầu hắn, oanh tạc tất cả lý trí cùng ý thức hắn.

"Mau, mau chút đem thái y Âu Dương mời đến" Khi Nguyệt Nga cùng Thu Cúc mang theo tỳ nữ vừa vào cửa nhìn thấy hai người máu chảy đầm đìa, bọn họ kinh đảo hút một hơi.

"Gia, mau chút đem cô nương bế lên giường" Nguyệt Nga vội vàng muốn tới gần Hoa Lê, lại bị Thẩm Thần Phỉ đã mất lý trí lập tức đẩy ra.

"Cút, đừng chạm vào ta" Hương vị tràn ngập riêng biệt thuộc về nữ nhân khác làm hắn buồn nôn một trận.

Nguyệt Nga không dám đi lên trước, Thu Cúc một bên nôn nóng nói: "Gia, ôm cô nương lên giường đi, trên mặt đất có khí lạnh, sẽ..."

Không đợi Thu Cúc đem lời nói hết, Thẩm Thần Phỉ liền đem Hoa Lê bế lên thật cẩn thận, nhanh chóng chạy đến mép giường. "Hoa nhi, Hoa nhi..."

Tại sao lại như vậy, hắn khống chế không được lửa giận cùng sát ngược thao tác theo lý trí hắn.

"Hoa nhi, Hoa nhi..." Thẩm Thần Phỉ thất hồn lạc phách ôm nàng, từng tiếng từng tiếng kêu to tên nàng, hắn không cho bất luận kẻ nào tới gần giường.

Nguyệt Nga cùng Thu Cúc hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng. Hai người bọn nàng là người đứng xem, hầu hạ Thẩm Thần Phỉ mấy năm, hiểu rõ tính cách cùng sở thích của hắn. Các nàng nhìn ra được, thiếu gia là thật sự thích cô nương Hoa Lê, càng ngày càng yêu sâu đậm, làm hai người bọn nàng đều chấn kinh rồi. Hắn giống như người điên quấn lấy cô nương Hoa Lê, không cho nàng ra cửa, không cho người khác cùng nàng nói chuyện. Thậm chí, Thẩm Thần Phỉ còn hạ lệnh không cho gã sai vặt nào tùy ý tiến vào các Đằng Tuyết, bất quá bởi vì cô nương Hoa Lê đối với Hoàng Long cười một chút.

Cô nương Hoa Lê không biết, có khi nàng đang tập trung tinh thần thêu quần áo, ánh mắt thiếu gia làm nhiều người thấy sợ hãi. Giống như dã lang đói khát thật lâu thật lâu, lộ ra du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng biểu tình điên cuồng làm tâm người kinh sợ.

Thiếu gia đối với cô nương cảm tình càng sâu, Nguyệt Nga cùng Thu Cúc càng phát lo lắng. Các nàng thấy rõ thiếu gia yêu, nơi nào nhìn không ra cô nương đối với thiếu gia chỉ có chán ghét bực bội. Chỉ có thiếu gia các nàng ngốc, vẫn luôn si ngốc cho rằng cô nương đối với hắn cũng có tình cảm. Các nàng sớm đã có dự cảm, một khi thiếu gia phát hiện, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn. Chỉ là không nghĩ tới, ngày này tới nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy làm người ta sợ hãi.

-------------------