Chương 37: Nàng mau đút ta ăn

Nàng nên làm cái gì bây giờ đây?

Bị người vây nhốt, sống qua kiếp lợn được vỗ béo.

Nàng tuy rằng tính cách thực buồn, lại là cái người không chịu ngồi yên. Bình thường, sáng sớm nàng rời giường sẽ giúp đỡ mẫu thân việc cỏ heo, cho heo ăn cho gà ăn, ngẫu nhiên sẽ còn trồng rau xuống đất, hái thảo dược, còn nhiều thời điểm nàng sẽ tới sau núi tìm chút rau dại hoặc quả dại có thể ăn. Cho dù ngày mưa, nàng cũng muốn vội vàng làm mứt trái cây hoặc là phơi khô quả dại, còn sẽ cùng mẫu thân cùng nhau muối dưa chua cùng rau khô.

Cuộc sống cổ đại, nàng không cần đọc sách viết chữ, không có TV cùng máy tính, tính cách nàng cũng không yêu thích thường xuyên chạy đến nhà người khác đi la cà tán gẫu.

Một ngày có 24 giờ a, nếu không tìm chút chuyện gì làm, nàng chỉ có thể khống chế không được miên man suy nghĩ.

Những ngày ở trong viện Thẩm Thần Phỉ quá trống trải, trống trải làm người suy sút, làm người bực bội.

"Nguyệt Nga, ngươi... Thiếu gia các ngươi đâu?" Trầm mặc trầm mặc đã lâu, nàng mới ngốc ngốc hỏi một câu.

Nàng cũng không phải là quan tâm hành tung người kia, nàng chỉ là tò mò. Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn luôn kè kè sát bên nàng, chẳng sợ nàng ngồi ngu si, hắn cũng muốn lôi kéo tay nàng, cùng ngồi ở một bên nhìn nàng.

Hôm nay thật sự quá kỳ quái, sáng sớm đã không thấy tăm hơi bóng người, cơm trưa cũng không có ăn chung với nàng.

"Hành tung của gia, chúng ta nơi nào có thể biết được, cô nương chính là nhớ gia?" Nguyệt Nga mặt mang tươi cười hỏi.

Phi, nàng chính là nhớ một con chó hoang ven đường, cũng quả quyết sẽ không nhớ cái nam nhân cùng cầm thú giống nhau kia.

"Ta muốn đi ra ngoài một chút, được không?" Hoa Lê nhẹ nhàng ngẩng đầu, cẩn thận dò hỏi.

"Này..." Nguyệt Nga do dự nhìn Thu Cúc đứng bên cạnh, ánh mắt hai người giao lưu một phen.

"Các ngươi có thể phái người đi theo canh chừng ta suốt đường, ta sẽ không chạy loạn. Thời tiết quá nóng, quá buồn, ta muốn đi ra hít thở không khí." Khó được một ngày Thẩm Thần Phỉ không quấn lấy nàng, nàng muốn điều tra địa hình khắp nơi một chút, nếu có thể tìm được cơ hội chạy trốn thì không còn gì tốt hơn.

"Cô nương, hôm nay thời tiết bên ngoài hơi độc, cẩn thận phơi bị thương người"

Tốt nhất phơi bị thương, phơi bị tróc da, nói không chừng Thầm Thần Phỉ liền chán ghét nàng, có thể thả nàng đi. Chỉ tiếc, thôn Thường gia bọn họ cũng không biết là gien tốt, hay là nước nơi đó tốt, màu da so với người thường còn muốn trắng hơn rất nhiều, nàng thường xuyên chạy lên trên núi cũng không thấy bị phơi đen.

"Để ta đi thôi"

"Nếu ngài ngại buồn, nô tỳ sai người lại làm chút khối băng đá mang đến. Mặt trời ngày này quá độc, nếu ngài có cái tốt xấu gì, gia chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng "

Hoa Lê nhẹ nhàng ai thán vài tiếng, xoay người lại ngốc ngốc vẫn duy trì tư thế bất biến nhìn bên ngoài.

Đều là người thân bất do kỷ, nàng làm sao để các nàng khổ sở khó xử.

Khi ăn buổi tối, Thẩm Thần Phỉ mới đột nhiên xuất hiện, trên mặt hắn treo tươi cười đường hoàng, trong tay ôm một cái hộp gỗ đàn hương có chạm khắc long phượng tinh mỹ, vui tươi hớn hở chạy vào nhà ở.

"Hoa Lê, mau xem gia mua cho nàng cái gì?" Hắn một tay đem Hoa Lê kéo ôm vào trong lòng ngực, ngồi xuống cái ghế Hoa Lê vừa mới ngồi.

"Thu Cúc, mau đi giúp gia chuẩn bị chén đũa, gia đói chết"

Miệng chuyển qua bên cạnh lỗ tai nhỏ Hoa Lê, nhẹ nhàng nói: "Gia đói có thể đem tiểu Hoa nhi nuốt sống hết, hô hô..."

Một cổ khí nóng ngứa thổi vào trong tai Hoa Lê, làm nàng mẫn cảm run rẩy thân thể, rêи ɾỉ ra tiếng.

"Ngươi, ngươi...không cần như vậy. Ta... ta còn đang ăn cơm" Hoa Lê đỏ đầy mặt lên xô đẩy hắn.

"Gia cũng muốn ăn, nàng đút ta" Ngữ khí chân thận đáng thương.

Hoa Lê rất muốn đem chén đũa dúi đến trên mặt hắn, nghĩ đến hậu quả việc làm như vậy, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Tay nhỏ run rẩy gắp một miếng thịt đút vào trong miệng của hắn.

"Ngon, Hoa nhi đút chính là Ngon" Miệng hắn dính đầy mỡ nói.

"Hoa nhi, nhớ gia sao? Nàng nhưng hiểu được gia có bao nhiêu nhớ nàng, sờ sờ nàng, côn ŧᏂịŧ đều cứng. Tối nay, nàng nhưng không cho lại cự tuyệt gia, hầu hạ côn ŧᏂịŧ gia thật tốt, cũng nên làm nó thoải mái thoải mái" Thẩm Thần Phỉ nắm bàn tay nhỏ ấn lên côn ŧᏂịŧ cứng bang bang.

"Nàng nhìn một cái, nó nhớ nàng đến mức muốn nổ tung "

Vì để cái miệng không biết xấu hổ này câm lại, Hoa Lê chỉ có thể từng đũa từng đũa đem đồ ăn nhét vào trong miệng hắn. Thẩm Thần Phỉ xưa nay kén ăn, lúc này mặc kệ Hoa Lê đút cái gì, hắn đều cười ngốc hề hề ăn xong, vẻ mặt hạnh phúc thoả mãn.