Chương 35: Chim hoàng yến trong lòng

"Ngươi không biết xấu hổ..."

Tiếng kêu thút thít ô ô giống như cái con mèo đáng thương, làm Thẩm Thần Phỉ cười ha ha lên. Hắn mở ra đôi tay đem nàng gắt gao ôm lại, vỗ vỗ đầu nàng. Thân mật cầm lấy tay nhỏ giãy giụa của nàng, dán ở trên mặt chính mình, mặt mày hớn hở nói: "Gia không biết xấu hổ, mặt này cho nàng"

Không thể nói chuyện, không thể mắng mỏ, không thể cãi vã, đánh cũng đánh không lại. Gặp được người như vậy, Hoa Lê thật sự là chịu đựng vận xui máu đổ tám đời. Đời trước chắc chắn nàng đã đại náo thiên cung phạm phải sai lầm, mới chịu kiếp nạn này.

"Trong nhà ta còn có cha mẹ già, bọn họ nếu phát giác không thấy bóng dáng ta, nhất định là sẽ tìm ta. Ngươi để ta về nhà trước một chuyến được không? Ta không thể làm song thân cha mẹ quá lo lắng. Nếu như bọn họ lên nha phủ báo án, thì như thế nào tốt?" Than nhẹ một hơi, Hoa Lê chưa từ bỏ ý định tiếp tục cầu xin hắn chu toàn.

"Ân ân, lời này của Hoa nhi quả thực có lý" Hắn liên tục gật đầu, tán dương nói.

Hoa Lê vừa thấy biểu tình hắn, trên mặt lộ ra nụ cười. Nhìn thấy dung nhan nàng non nớt như hoa quỳnh, nở rộ xuất sắc loé mắt. Thẩm Thần Phỉ hoảng thần sửng sốt. Nguyên lai, nàng cười lộ lên mỹ như vậy sao? Tim hắn, đột nhiên trở nên kỳ quái, một cái giếng khô khốc nhiều năm bị một cổ ngọt ngào trong khoảng khắc rót đầy, cổ ngọt ngào kia chậm rãi lưu động, ở mạch máu hắn, ở cơ bắp, thậm chí là xương cốt.

"Hoàng Long, chạy nhanh đến đây"

Hắn hướng tới cửa hô to một tiếng, động tác người ngoài cửa nhanh chóng đẩy cửa đi vào, tất cung tất kính hành lễ: "Gia, có chuyện gì sai phái nô tài?"

"Ngươi đi nhà kho lấy một trăm lượng bạc, đi đến song thân tiểu Hoa nhi báo tin tức nàng " Nghĩ đến tác phong hành sự của bọn họ trong dĩ vãng, hắn lại lạnh giọng dặn dò. "Cẩn thận chút, đừng mù mắt chó làm cho xong việc, các ngươi nếu chọc thân cha mẹ Hoa nhi, gia sẽ lột da các ngươi "

"Không cần, ta muốn tự mình trở về "

Không để ý tới Hoa Lê giãy giụa, Thẩm Thần Phỉ dương tay đem đám người Hoàng Long lui ra.

"Ta phải đi về, ngươi buông ta ra"

Hoa Lê làm ầm ĩ, Thẩm Thần Phỉ không để vào mắt chút nào, trên mặt treo cà lơ phất phơ, hắn ôm Hoa Lê, thanh âm ôn hoà, lời nói nhỏ nhẹ: "Hoa nhi, nàng nhưng biết được thân phận ta? Ta là nhi tử đương kinh Thừa tướng, cha nàng nếu như đi cáo trạng ta cường đoạt dân nữ, nàng đoán xem cái nha phủ nào dám cả gan đi cáo trạng tiếp?"

Thấy nàng lộ ra biểu tình kinh hách, Thẩm Thần Phỉ không chút để ý tiếp tục nói: "Cho dù ai không sợ chết dám tiếp tục, gia cũng không sợ. Dưới bầu trời này dám động gia, cho dù hoàng đế cũng không thể hạ lệnh muốn mạng ta?"

"Hoa nhi, gia là thật sự thích nàng, nàng đừng làm ầm ĩ. Tính tình gia không tốt, nàng nếu vui vẻ chiều gia, tánh mạng cha mẹ già nàng có thể nằm chặt trong lòng bàn tay nàng. Nàng gây chuyện bọn họ cũng sẽ không được sống tốt. Nàng ngoan, ta đảm bảo bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý" Hắn cầm tay nhỏ Hoa Lê nhẹ giọng nói.

Cả người Hoa Lê kịch liệt run rẩy, nàng cúi đầu không nói một lời. Một hồi lâu, nàng mới nước mắt lưng tròng cầu xin thương xót: " Cầu ngươi, không cần thương tổn bọn họ"

"Vậy nàng ngoan ngoãn có được không?" Hắn duỗi tay nhẹ vỗ về mặt nàng, xúc cảm thịt non làm hắn yêu thích không buông tay, ánh mắt cũng mềm mại.

Hoa Lê bất đắc dĩ nhẹ nhàng gật đầu, Thẩm Thần Phỉ cười ha ha, ôm nàng kêu thân mật "bảo bối bảo bối".

Nàng có sự lựa chọn khác sao? Nếu như có cơ hội, nàng nhất định phải trốn, mang theo thân nhân cha mẹ thoát khỏi nơi này. Người nam nhân này âm tình bất định, lại vô pháp vô thiên. Nàng thật sự không muốn vẫn luôn làm cá chậu, chim l*иg, chim hoàng yến.

Hoa Lê 14 tuổi cứu được Thẩm Thần Phỉ, từ đây, mở ra cuộc đời bi thảm của nàng.

Nhưng mà nàng lại không thể đoán hết chuyện, mọi chuyện về sau không chỉ đơn giản như vậy, một đôi mắt âm lãnh lạnh như băng đang ẩn nấp bên cạnh nàng, thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm canh nhìn nàng.