Chương 33: Đầu rơi máu chảy

Ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, Hoa Lê mới mở to mắt, cả người bủn rủn, nhìn thấy một cái áo ngoài nam nhân kim sắc thô tục trên người mình, ký ức ban đêm đột nhiên như thủy triều dũng mãnh đánh vào trong óc nàng. Hoa Lê gắt gao cắn môi, dương tay hung hăng tát trên mặt mình một cái, như thế nào sẽ da^ʍ tiện như vậy? Nàng như thế nào sẽ...

Hoa Lê ôm quần áo tê tâm liệt phế khóc rống lên, ruột gan đứt từng khúc giống như mất đi người thân, đã trải qua thảm khổ nhất nhân gian. Thân mình nho nhỏ giống như bị người ném vào trong hang động lạnh, lạnh nhập vào xương, khí lạnh cùng sợ hãi, một chút khô héo, một chút điêu tàn.

Nàng không bằng đã chết đi, cùng với vũ nhục chịu liên tục như vậy, đã chết, có lẽ có thể giải thoát...

Nàng hàm chứa nước mắt, một đầu đâm thẳng vào mái giường.

Một tiếng "phanh" nàng đâm đến mắt đầy sao xẹt qua, đau đến dạ dày một trận quay cuồng, cái trán nháy mắt đầy máu tích tích chảy xuống dưới.

"Ô oa oa..."

Nàng không muốn chết, một chút cũng không muốn chết, mất mạng thật là đáng sợ. Hơn nữa, đâm đầu như vậy, căn bản không chết được, chỉ có thể mang cho nàng đau kịch liệt.

Thẩm Thần Phỉ ăn uống no đủ vừa ca khúc hát nhỏ vừa vui tươi hớn hở đẩy cửa ra, hắn vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy chính là xuân cung đồ mỹ nhân ngủ, ai ngờ lại kinh tủng nhìn thấy Hoa Lê vết máu đầy mặt ôm lấy quần áo hắn nằm thương tâm khóc lớn muốn chết ở trên giường.

"Người tới, mau đem thái y Âu Dương đi qua đây" Hắn cuống quít kêu một tiếng, bay nhanh chạy đến mép giường muốn đem tiểu Hoa nhi ôm lấy.

"Cút, đừng đυ.ng vào ta, cút a" Nhìn thấy Thẩm Thần Phỉ, cảm xúc Hoa Lê càng thêm kích động.

Thẩm Thần Phỉ đem cả người nàng ôm chặt lấy, cũng mặc kệ nàng giãy giụa, thanh âm mềm mềm dỗ dành: "Hoa nhi ngoan, chớ sợ chớ sợ, mau để gia nhìn xem chỗ bị thương như thế nào rồi "

"Buông ta ra, buông ta ra, cái ngươi cầm thú này, hỗn đản, không chết tử tế được, ô ô...ô ô" Nàng điên cuồng giãy giụa.

Thẩm Thần Phỉ chết cũng không bỏ, nàng càng giãy giụa hắn ôm càng chặt. "Tiểu Hoa nhi đáng thương, không đau không đau nga, gia giúp ngươi thổi thổi" Một bộ dáng dỗ dành hài đồng của hắn làm Hoa Lê hận đến ngứa răng, hận không thể một ngụm cắn chết cái người không biết xấu hổ này.

"Thu Cúc, Nguyệt Nga mau tiến vào"

"Không cần, không cần, đừng cho người tiến vào" Hoa Lê còn chưa bình tĩnh nghe được hắn kêu người, doạ nàng giãy giụa lợi hại hơn.

"Không cho các nàng tiến vào, nàng mặc quần áo như thế nào? Ta đã hô thái y giúp nàng nhìn vết thương, nàng chớ có chơi tính tình hài tử " Không thể không nói Thẩm Thần Phỉ đối xử Hoa Lê thật sự thực tốt, hắn dùng đủ kiên nhẫn cùng thu liễm tính tình.

"Ta tự mình mặc" Nói xong, Hoa Lê hoảng loạn cúi đầu tìm quần áo, nhìn thấy từng khối quần áo vải dệt bị hư hao trên mặt đất, nước mắt nàng lại một lần nữa chảy ra, ngây ngây ngốc ngốc ngồi ở trong lòng ngực hắn ủy khuất gào khóc.

"Tiểu đáng thương, tiểu bảo bối đáng thương của gia, chớ khóc, không phải một bộ quần áo sao, gia gọi người cho nàng lấy mấy bộ nử tử trang sức xinh đẹp tới, chờ nga" Hắn đứng dậy chạy đến cửa, phân phó tỳ nữ đi lấy quần áo đến đây.

Hai người lôi lôi kéo kéo, cuối cùng vẫn là Thẩm Thần Phỉ giúp Hoa Lê mặc vào quần áo. Trong suốt quá trình bị hắn hôn bị hắn sờ, Hoa Lê chỉ biết chấp nhận. Đối diện với mặt nàng đầy vết máu, hắn còn giống như dã thú động dục, tâm Hoa Lê giống như dầu trên chảo nóng. Người nam nhân này, không phải người đạo đức bình thường, cũng không phải người lý trí bình thường.

Nàng yên lặng rơi lệ, nhận mệnh, ngoan ngoãn để hắn mặc quần áo, để hắn giúp nàng xử lý miệng vết thương nhỏ trên trán.

Chỉ chốc lát sau, thái y Âu Dương đến, giúp Hoa Lê bôi thuốc, băng bó cái trán. Vị lão tiên sinh quen thuộc kia, trước khi rời đi còn tận tình khuyên bảo một câu.

"Cô nương tuổi còn trẻ, chớ có nghĩ luẩn quẩn trong lòng. Thiếu gia ham chơi, qua chút thời gian liền sẽ thả ngươi đi"

Ham chơi? Ha ha, nàng thật sự dở khóc dở cười, hắn so với nam nhân khác còn lớn tuổi hơn thế nhưng chỉ vì ham chơi, liền liên tục bắt cóc nàng, cưỡиɠ ɠiαи nàng?

Kỳ thật, Hoa Lê đã hiểu lầm thái y Âu Dương, hắn thiếu tình Thẩm gia. Hắn ở lại nơi đây chuyên môn là giúp trị bệnh hạ thân không cử động của Thẩm Thần Phỉ. Lão thái y như thế nào cũng không thể nghĩ được, bệnh không cử động của hắn không có tác dụng trên người Hoa Lê, lão còn nghĩ rằng Thẩm Thần Phỉ chỉ là bắt nữ nhân trêu đùa một phen, cho dù hắn muốn làm gì, thì cũng không có vũ khí để làm.