Chương 34

Lạc Thiên Dịch cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, khiến giọng nói mình bình tĩnh ôn hòa hơn.

“Ồ, quán bar.” Cổ Kỳ sao cũng được mà đáp lại một câu, lại hỏi: “Ngày thường cậu cũng đi học sớm như này à?”

Lạc Thiên Dịch không trả lời.

Thấy anh không đáp lại, Cổ Kỳ giương mắt, lại đối diện với cặp mắt như hồ nước sâu hun hút của anh.

“Hửm? Làm sao thế.”

Lạc Thiên Dịch nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ngón tay dần dần siết chặt lại.

“Tối hôm qua chị ở cùng chú Tiêu à?”

Cổ Kỳ lắc lư chìa khóa xe trong tay, đi về phía cổng sắt nhà họ Lạc, thản nhiên nói: “Cậu không cần phải biết đâu, mau đi học đi, nếu không sẽ bị muộn đấy.”

Nói xong Cổ Kỳ đi vào trong sân, bóng dáng xa dần.

Lạc Thiên Dịch nhìn chăm chú bóng lưng cô, tim âm ỷ đau đớn, rõ ràng cô còn chưa nói ở cùng chú Tiêu, nhưng tim vẫn cứ đau.

Thật ra từ trước đến nay cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Cổ Kỳ vẫn luôn rất hỗn loạn, sau khi đến thành phố Giang Hà vẫn là như vậy, không thể thay đổi được trong một chốc một lát.

Cô quen làm việc và nghỉ ngơi theo giờ Mỹ, thích ngủ ban ngày còn làm việc vào buổi tối, có đôi khi linh cảm tới, cô có thể một ngày một đêm không ngủ, có đôi lúc tâm trạng phiền muộn, hoặc là thiếu linh cảm, cô sẽ đến một quán bar nhàn rỗi, vừa ngồi xuống là sẽ ngồi đến hừng đông.

10 giờ tối hôm qua, sau khi cô và Tiêu Hòa Trạch tách nhau ra liền một mình đi đến một quán bar.



Sau khi uống rượu thỏa thích đã là thời gian nửa đêm.

Nếu nửa đêm trở về, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến người nhà họ Lạc, nên cô lựa chọn sáng sớm mới quay lại nhà họ Lạc, vì vậy lúc này mới gặp được Lạc Thiên Dịch.

—— Hai ngày sau đó, Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch hầu như không nói gì với nhau.

Thỉnh thoảng tình cờ chạm mặt nhau ở nhà họ Lạc, vị hotboy nào đó đều cố tình lảng tránh ánh mắt cô, anh không còn ngọt ngào gọi cô một tiếng chị giống trước kia nữa.

Cổ Kỳ không để ở trong lòng, ban ngày cứ như thường lệ ra ngoài, buổi tối 12 giờ quay về nhà họ Lạc.

Trong mấy ngày ở thành phố Ô Thủy này, cô đang suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết tiếp theo của mình, những tòa nhà cổ và kênh đào của thành phố Ô Thủy mang đến cho cô không ít linh cảm sáng tác.

Cô sẽ mang theo bên mình một quyển sổ ghi chép, ghi lại những ý nghĩ trong mọi khoảnh khắc, rất nhiều lúc, cơ thể cô đang ở trong đường phố ngõ hẻm của thành phố Ô Thủy, song tâm tư đã bước vào trong thế giới của tiểu thuyết rồi, cô không biết mình đi đến nơi nào, cũng không quan tâm mình đã đi nơi nào.

Chủ nhật, thành phố Ô Thủy mưa rồi.

Hạt mưa không lớn, chỉ giống như lông trâu, thành phố Ô Thủy bị một màn sương khói bao phủ, tháp cổ nửa che nửa lộ, như mộng như ảo.

Bởi vì trời mưa, nước sông Ô Thủy dâng lên, những kênh đào mở rộng mọi hướng so với ngày bình thường càng sâu thẳm biếc xanh, mang đến cho người ta một loại cảm giác buồn thương huyền bí.

Cổ Kỳ ở một tòa nhà cổ ăn mì bò, cô và Tiêu Hòa Trạch đi cùng nhau, ăn xong mì bò, Cổ Kỳ nói muốn mở ô ngồi thuyền gỗ.

Tiêu Hòa Trạch cũng là một kẻ lập dị làm nghệ thuật, tự nhiên cũng hiểu ra ngồi truyền trong mưa sẽ thỏa mãn dễ chịu nhường nào, vì thế hai người ăn nhịp với nhau, bọn họ ngồi trên một con thuyền gỗ, thong thả xuyên qua từng kênh đào ở Giang Nam.



Trong màn mưa phùn rả rích, thuyền gỗ lững lờ trôi trên mặt nước trong veo màu ngọc bích theo con đường thủy dài và hẹp.

Người chèo thuyền mặc áo mưa, đầu đội mũ rơm, đứng ở phía đuôi thuyền, ông thành thạo chèo sào trúc, bên phải một cái bên trái một cái, tiết tấu rất nhịp nhàng.

Cổ Kỳ và Tiêu Hòa Trạch đứng ở đầu thuyền, hai người cùng che một chiếc ô, thưởng thức những tòa nhà cổ bị mưa phùn bao phủ ở hai bên bờ.

“Thành phố Ô Thủy là nơi sản sinh ra rất nhiều trai xinh gái đẹp, không phải không có nguyên nhân, khí hậu nơi này hợp lòng người, không khí sạch sẽ ngọt ngào, sông Ô Thủy càng là nơi nuôi dưỡng cả thành phố, nước nuôi dưỡng đất, cũng nuôi dưỡng con người, khó trách nơi đây làn da ai cũng trắng muốt nhẵn mịn.”

Lúc Cổ Kỳ nói câu nói này, cô nghĩ đến Lạc Thiên Dịch, đó là cậu nhóc duy nhất khiến cô cảm thấy xinh đẹp đến mức kinh ngạc.

Tiêu Hòa Trạch cười nhẹ: “Thích nơi này? Muốn sống lâu dài ở đây không?”

Cổ Kỳ vừa định trả lời, lại nghe được một giọng nói nhiệt tình của một học sinh nam.

“Cậu! Mỹ Mỹ …”

Hai người ngẩng đầu, liền trông thấy Tiêu Soái và một nhóm con trai đứng trên cây cầu vòm bằng đá trước mặt, bọn họ cầm ô, trang phục mỗi người mặc đều khác nhau, tràn đầy sức trẻ tuổi xuân.

Mà phía sau của đội hình mấy học sinh nam ấy, một chàng trai vừa cao vừa đẹp trai đang che một chiếc ô màu đen, dùng một đôi mắt hạnh u buồn sầu muộn nhìn về phía bọn họ...

Đúng vậy, anh là Lạc Thiên Dịch.

—------

Tác giả có lời muốn nói: Tới đây tới rồi đây!!!