Chương 22

Cổ Kỳ dùng bút gõ nhẹ lên bàn, ngữ điệu thờ ơ hỏi: "Tôi có một câu hỏi, nếu bạn trai của cô ai cũng có thể thì tại sao cậu ta không thuê chung phòng với cô?”

Tô Ninh: "Tôi biết rằng cuộc sống riêng tư của anh ấy rất lộn xộn và anh ấy cũng đã làm chuyện đó với rất nhiều bạn nữ trong trường. Tôi không muốn anh ấy nghĩ rằng tôi cũng bình thường như những cô gái đó, đều tùy tiện như nhau.”

Về mặt logic có thể chấp nhận được.

"Hơn nữa..." Tô Ninh tiếp tục nói thêm: "Có lần anh ấy ôm tôi và khóc trong lặng lẽ, anh ấy nói rằng anh ấy rất bẩn và không muốn làm bẩn tôi.”

"Cậu ta ôm cô khóc?”

Tô Ninh hít sâu một hơi, dáng vẻ rất khó chịu: "Người phụ nữ kia đã tàn phá thân thể của anh ấy. Anh ấy đã từng phải nhập viện, việc đại tiện tiểu tiện gần như không thể kiểm soát được.”

Cổ Kỳ híp mắt, tình tiết vụ án xem ra đã có manh mối rồi.

Không phải là Lý Tuấn Nam không có động cơ gϊếŧ người...

Sau khi thả Tô Ninh đi, Cổ Kỳ lại hẹn gặp Lý Tuấn Nam lần nữa, vị hot boy trường học với đôi mắt hạnh dịu dàng và vô hại.

"Cậu nói cậu và nạn nhân không có mâu thuẫn. Nhưng Tô Ninh đã nói với tôi rằng nạn nhân đã gây ra tổn thương cho cậu và khiến cậu phải nhập viện.”

Nam sinh cười giễu cợt và tiến lại gần Cổ Kỳ, gương mặt đẹp trai kề sát lại gần khuôn mặt trắng nõn của chị gái cảnh sát.

"Chị chưa từng yêu sao?”

Nam sinh nhếch khóe miệng, vẻ mặt mang nụ cười xấu xa nhìn chằm chằm vào chị gái cảnh sát: "Có đôi khi chơi những chuyện hơi kí©h thí©ɧ một chút, quả thực sẽ phải nhập viện. Nếu như chị cũng thích, lần sau tôi sẽ chơi với chị.”

Cổ Kỳ: "...”

Không biết tại sao, mỗi lần Cổ Kỳ thẩm vấn nam sinh này thì đều có xúc động muốn hút thuốc.

“Sau lần nhập viện đó, cậu còn lui tới với nạn nhân nữa không?” Cổ Kỳ phớt lờ những lời cậu ta vừa nói.

Hot boy: "Có chứ! Tôi cũng không hận cô ấy, hơn nữa cô ấy còn cho tôi hai trăm ngàn tệ.”

“Thích bị ngược đãi đúng không?” Cổ Kỳ cười khẽ.



Nam sinh cũng nở nụ cười: "Nếu như là cùng với chị gái thì tôi thích được yêu.”

"...”

Sau đó, Cổ Kỳ lại thẩm vấn Tô Ninh lần nữa, trong lòng cô đã có đáp án, hiện tại chỉ thiếu một chứng cứ.

Những người khác vẫn đang nói chuyện riêng và họ có nhiệm vụ phụ riêng của mình. Cổ Kỳ lắc bút nhìn mọi người, suy nghĩ một hồi, cô chợt nghĩ ra điều gì đó. Cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh cánh tay bị cắn bị thương của hot boy trường Lý Tuấn Nam, manh mối dần trở nên rõ ràng hơn.

Cậu ta đã nói dối...

Hung thủ không phải là Tô Ninh.

Tô Ninh lẻn vào phòng của nạn nhân vào khoảng rạng sáng 0 giờ 30 phút nhưng cô ấy không gặp nạn nhân.

Lan Khả Khả vào phòng nạn nhân khoảng 2 giờ, lúc đó nạn nhân đã bị đánh vào bụng. Dưới tình trạng bị thương như vậy mà nạn nhân vẫn có thể làm xây xước cánh tay của Lan Khả Khả, có thể thấy rằng nạn nhân không phải là người phó mặc cho người khác định đoạt. Nếu như Tô Ninh gặp được nạn nhân trong tình trạng không bị thương thì trên cơ thể không thể không bị lưu lại vết thương nào hơn nữa còn thoát thân bình an vô sự.

Nhưng hot boy trường Lý Tuấn Nam thì khác, trên cánh tay của cậu ta có vết cắn...

Nghĩ thông được điểm này, tất cả các vấn đề khác đã được giải quyết dễ dàng.

-

Trò chơi sắp kết thúc, bắt đầu bước vào giai đoạn kết án.

Mọi người lần lượt tập trung trước bàn. Trên bàn có ánh nến chập chờn, dưới sự sắp xếp của người quản trò, mọi người bắt đầu công khai bỏ phiếu.

Đi ra khỏi kịch bản và trở về thực tế, mọi người rõ ràng là thoải mái hơn nhiều. Các cô gái thỉnh thoảng pha chút trò đùa để làm sôi động bầu không khí hiện trường.

Quy tắc công khai bỏ phiếu là như thế này, cảnh sát có hai phiếu và những người khác có một phiếu. Nếu như thủ phạm thực sự có số phiếu nhiều nhất, vậy thì phe chính nghĩa chiến thắng; nếu người qua đường Giáp có số phiếu nhiều nhất, vậy thì hung thủ sẽ chiến thắng.

Năm phút sau, số phiếu đã được xác định.

Chu Minh (0 phiếu)

Lan Khả Khả (1 phiếu)

Tô Ninh (3 phiếu)



Lý Tuấn Nam (2 phiếu)

2 lá phiếu của vị hot boy trường học đều do Cổ Kỳ bầu.

Khi cô bầu cho Lý Tuấn Nam (Lạc Thiên Dịch), em trai nào đó một tay chống cằm, tay kia xoa cổ, bất mãn nói: "Chị xấu lắm.”

Cổ Kỳ không nói gì, chỉ trả lại anh một nụ cười nắm chắc chiến thắng.

1 phiếu của Lan Khả Khả là do Tô Ninh bầu còn những người khác thì bầu cho Tô Ninh.

Người quản trò: "Các bạn đã chắc chắn?”

Cô gái đóng vai Tô Ninh kêu oan: "Hu hu hu hu, em bị oan mà!”

“Đừng giả vờ nữa, hung thủ chính là cậu!” Cô gái đóng vai Lan Khả Khả nói như chém đinh chặt sắt.

Lạc Thiên Dịch mỉm cười: "Hãy công bố đáp án đi.”

Người quản trò khẽ thở dài một tiếng sau đó đi tới chỗ Lạc Thiên Dịch, nắm lấy cổ tay của anh và giơ lên, nói: "Hung thủ chỉ có một, chính là cậu ấy!”

"Oa ——”

"Không phải chứ!”

"Tại sao? Cậu ấy rõ ràng là vô tội nhất!”

"Cậu ta giả vờ quá giỏi! Phân trần không một chút kẽ hở nào!”

Đám đông nhao nhao vỗ bàn phản đối, biểu thị kháng nghị.

Mọi người đều đã đoán sai, vậy mà oan uổng một người tốt và để cho hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!

"Chị gái nhỏ, sao chị có thể suy luận ra được vậy? Chị giỏi ghê á." Có người hỏi Cổ Kỳ.

Cổ Kỳ đặt bức ảnh cánh tay của Lý Tuấn Nam có vết cắn lên bàn: "Các cậu thử tự cắn vào vị trí cánh tay này của mình xem.”