Không khí ngày hôm nay khẩn trương chưa bao giờ hết. Suốt từ đêm, các doanh trướng trung tâm đều sáng ánh lửa. Đêm khuya tĩnh lặng, nơi này lại có một loại áp lực không nói nên lời. Dường như ánh trăng vằng vặc chỉ càng làm không khí thêm phần khẩn trương. Một hàng lính canh gác im phăng phắc, thi thoảng hơi rùng mình lên khi có cơn gió lành lạnh đầu đông đến sớm, tiếng áo giáp lạch xạch cùng tiếng thú đi kiếm ăn đêm giữa không gian yên tĩnh rõ mồn một.
Khinh Nguyệt cầm khăn lau, lau lại trường tiên, kĩ càng từ tay cầm đến tận cửu khúc cuối cùng. Ngân tiên sáng lóa lên, vốn màu bạc, lại ánh lên ánh sáng xanh đen, nhìn có phần đáng sợ mỹ lệ. Ánh lửa bập bùng trong chậu than không đủ chiếu sáng, dường như có một nửa khuôn mặt nàng chìm vào bóng tối trong phòng.
Mấy tháng ở chung, Khinh Nguyệt đã quen với Cơ Mặc Trần, thấy hắn mím môi nhìn vào bản đồ, hơi cười khe khẽ:
-
Sao thế?
Hắn miễn cưỡng kéo nhẹ khóe môi, lắc đầu phiền muộn:
-
Không có, chỉ là hơi phiền não lo trước lo sau.
Nàng liếc hắn một cái, không nói gì. Cơ Mặc Trần thực sự là rất có tài năng, đưa ra không ít chủ ý tốt. Nếu không phải hắn quá mức thờ ơ, chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn. Chỉ là, hắn tự buông tha, vậy cũng tốt.
Nếu chiến thắng trở về, Cơ Mặc Trần thân là giám quân cũng có công lớn, chỉ sợ lại lọt vào tầm mắt của mấy vị kia. Hắn tự lo cho tốt là được. Nàng cầm roi cửu khúc, nhìn ngắm đến hơi mê say từng đường vân trên đó. Mọi sự đã chuẩn bị tốt, chẳng rõ vì sao nàng lại có sự bất an mơ hồ. Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát, không phải sao? Lạc Cơ, Nhữ vương gia Bích quốc, Hoàng thượng, nhị, thất vương tử, cửu vương nữ, Bạch Trì. Hạ Lan Chỉ Khanh... Ánh nến vốn dịu nhẹ lại làm nàng hơi đau mắt. Đôi mắt đen nhánh trở nên tĩnh mịch vô cùng, liếc về phía bên ngoài, cười nhạt. Một khắc vui vẻ đổi lấy vô hạn bi thương, hoa hạnh than thở, từng cánh điêu linh, tả tơi dưới cơn mưa rào. Vậy thì có sao?
Sở Yến không có mặt, bình thường mọi việc của Khinh Nguyệt cũng không phải do nữ binh đảm nhận mà đều là Quân Tĩnh và Sở Phong thay nhau làm. Lúc này Quân Tĩnh đã chuẩn bị kĩ mọi chuyện cho nàng, hơi cúi đầu nhẹ nhàng hồi báo:
-
Nguyên soái, đã xong rồi.
-
Ừ, ngươi về nghỉ ngơi đi.
Hắn hơi chần chừ, thở dài với nàng:
-
Người cũng nghỉ sớm đi. Cơ thể không chịu được mỏi mệt quá nhiều.
Thấy Khinh Nguyệt thản nhiên gật gật đầu, hắn đánh mắt về phía Cơ Mặc Trần. Người kia cũng đã đứng dậy, hơi phủi vạt áo màu vàng nhạt tiếu sái mỉm cười. Hắn là một trong số ít người biết quan hệ thực sự của Khinh Nguyệt và thất vương tử, đôi khi không nhịn được hơi lo lắng. Thế nhưng chuyện của chủ tử, người vẫn luôn biết chừng mực, hắn cũng không nhất thiết nghĩ quá nhiều. Cúi người đi ra khỏi lều, Cơ Mặc Trần cũng nối gót theo sau. Ánh lửa từ ngoài chiếu vào nhất thời làm sáng một khoảng bóng đêm, rồi lại chìm vào tĩnh mịch.
Sớm hôm sau khi sương còn giăng kín, cái rét nhạt của đầu đông thấm vào da thịt, tại nơi này, Khinh Nguyệt lẳng lặng nhìn đội ngũ chỉnh tề. Gươm giáo ngập trời, mấy chục cỗ máy lăng đá loại lớn dường như là khuôn mặt từng binh lính thêm vài phần tươi cười. Nàng xoay người lại, áo giáp vừa thân tôn lên thân hình hơi hao gầy. Mái tóc buộc cao lên, để lộ vệt chu sa đỏ thẫm trên vầng trán trắng. Đôi mắt ngày thường lúc nào cũng dịu dàng chết người giờ này giăng đầy lạnh lùng, giống như thay đổi thành một người khác hẳn. Nàng nhận lấy nén hương trong tay Cơ Mặc Trần, cúi người hoàn thành nghi lễ tế trời trước khi xuất chinh.
Không khí trang nghiêm hơi nặng nề vậy mà lại kí©h thí©ɧ chúng tướng lĩnh. Toàn quân hô lớn “Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!”. Âm thanh vang mãi, luẩn quẩn không dứt.
Nàng lạnh nhạt giơ cao thanh kiếm ngự ban, ánh mắt lăng lệ. Giọng nói thanh duyệt lúc này nghiêm túc cùng ác liệt khó giấu: “Xuất quân!”
Trận đánh này, toàn quân sẽ rời thành, phía sau lưng là hậu phương vững chắc, ở trước mặt là quân địch cường hãn. Lần này, bọn họ thực sự sẽ cùng Bích quốc giành giật từng tấc đất từng ngọn cỏ cành cây.
Lạc Cơ không mặc áo giáp, trên người là một thân trang phục đơn giản, áo trong màu trắng ngà, áo khoác đen sẫm thêu hoa văn trăng khuyết, đai lưng màu trắng bàng bạc phác thảo eo lưng, tóc dài tết lại như những cô gái thảo nguyên, ngược lại đối lập với chúng tướng sĩ thân hình cao lớn, trên thân trang bị giáp mão đầy đủ. Nàng hơi cười cười liếc qua y phục của Hạ Lan Chỉ Khanh, hôm nay ngược lại hắn mặc đồ màu sắc diễm lệ, là màu đỏ sẫm, khác hẳn thường ngày. Ánh mắt hờ hững giống như không có hứng thú kia liệu có mấy phần là thật?
Đến rồi.
Phía xa xa, Thương quốc đã dàn quân, phía trước là khiên thành hàng phòng thủ vững chãi. Lạc Cơ nhìn về người đang ngồi trên lưng ngựa, rõ ràng là chủ soái một phương. Đối thủ của nàng.
Ha, ngược lại thật thong dong.
Phía sau lưng chính là tam tướng Sở Hàn, Sở Phong, Quân Tĩnh. Khóe mắt Lạc Cơ rút rút một chút, con ngươi hơi đen đặc lại ua ám, rất nhanh liền không thấy.
Khoan đã, kia là gì?
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cổng thành đã bị nện ầm ầm. Bụi cát bốc lên mù mịt, dưới thành binh tướng kêu rên không ngớt.
Là đá? Từng viên đều to như vậy, khoảng cách xa thế làm sao mà có thể?
Không thể trách, vũ khí ở đây tuy là đao kiếm, thương giáo mác, nhưng những vũ khí phòng thủ tấn công quy mô lớn là không hề có. Dựa vào điểm này, Khinh Nguyệt dùng chút ít kiến thức vô cùng hạn hẹp của mình, từng chút từng chút cùng Cơ Mặc Trần và Thời Quý cùng nhau tạo ra máy lăng đá theo cách của họ. Đối với những người không hề biết đến vũ khí quy mô lớn, đây chính là tử thần.
Ở trên thành cao, mấy tướng sĩ Bích quốc hò hét ầm ĩ, gương mặt vừa tức vừa thẹn lại không giấu được sợ hãi. Còn chưa thấy cái bóng quân địch, mà phe mình đã gặp tổn thất, đổi lại là ai cũng không thể bình tĩnh nổi. Lạc Cơ phất tay quát:
-
Im lặng!
Tiếng hô vừa dứt, vài lời la ó im bặt trong khóe miệng. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm. Khoảng cách có chút xa, nàng miễn cưỡng nhìn thấy, những tảng đá khổng lồ kia là phát ra từ một thứ to lớn hình thù kì dị. Đôi mắt vẫn đầy lửa giận khi thấy binh sĩ của mình bị đá đập trúng, mất mạng tại chỗ, lúc này hơi sáng lên ác liệt. Đó là cái gì nha?
Bên dưới thành là một khoảng hỗn loạn. Người ngã đè lên nhau, tiếng kêu vang trời. Bọn họ đều là những dũng sĩ của thảo nguyên, đến hôm nay còn chưa thấy bóng dáng quân địch, đã bỏ mạng nơi đây. Chỉ mới sáng sớm, tiếng kêu đã thấu trời xanh, máu tươi chảy đầy đất. Cửa thành uy nghiêm bị tàn phá đến không còn hình dạng, lỗ chỗ từng vết thương chồng chéo như thân hình người lính một mực cố thủ bảo vệ cho những người trong thành.
Có đáng không?
Lạc Cơ cười xùy, ánh mắt cong lên, phất tay:
-
Rút.
-
Rõ.
Thực rõ ràng, đây là một thành trì rỗng. Nàng liếc xuống dưới kia, đá vẫn đập không ngừng, lạnh lùng cười nhạt. Nguyệt Duy lang quân? Nguyệt Duy, trận này, ta thắng!
Một thành trì mà thôi, đổi lấy một trận chơi đùa, vẫn rất đáng đúng không? Huống hồ lần này còn có thu hoạch ngoài ý muốn nha... Tiếng cười khúc khích kì dị vang lên rất khẽ, con ngươi Hạ Lan Chỉ Khanh hơi động một chút, thu hồi ánh mắt vẫn đặt lên người ngồi im như tượng trên lưng con ngựa Ô Vân Cái Tuyết, hơi đảo qua Lạc Cơ đi ở phía trước. Từ gần một tuần trước, hắn không thể động tay động chân gì nữa, Lạc Cơ chấp nhận bản thân bị
nguy hiểm, điều hết ám vệ bảo vệ mình đến giám thị hắn giờ giờ phút phút.
Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Rõ ràng chuyện hôm nay chính là một bắt đầu, hắn dự cảm, Lạc Cơ còn có thể làm ra chuyện còn kinh khủng hơn thế nữa.
Dự cảm không lành rất mãnh liệt, hắn mím môi đi lùi về sau cùng, lưu luyến nhìn dưới chiến trường. Rất nhanh, trong thành vốn vắng lặng, mấy chục người cuối cùng rời đi, rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh.