Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Khôi

Chương 2: lo lắng vô cớ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngươi đi cáo trạng đi, cho rằng ta sẽ sợ à! "Nghe Tiểu linh nhắc đến bố tôi, tôi đột nhiên trở nên khó chịu, và giọng điệu của tôi bỗng trở nên khó nghe.

“Tiểu uy, quan hệ bố con các cậu hình như không được tốt cho lắm…”

“Đừng gọi tôi là Tiểu uy! "Giọng tôi đột nhiên cao lên vài phần. Tiểu Linh hiển nhiên bị tôi làm cho hoảng sợ, mở to mắt, có chút thất thần nhìn tôi.

Thấy biểu cảm của cô ấy, Ngọn lửa không tên dần lắng xuống. Thành thật mà nói, hôm nay là ngày tôi nói chuyện với con gái nhiều nhất từ trước tới giờ. Khi tôi còn học trung học, gia đình tôi gặp khó khăn, tôi với Tiểu Cường, Bàn tử cùng nhau chơi bóng đánh nhau, làm điều xấu ở khắp mọi nơi. Cảm thấy rằng việc chơi với các cô gái là một sự lãng phí tiền bạc và thời gian.

Sau khi học đại học, cha tôi đã cho tôi nhiều tiền hơn, nhưng cái chết của mẹ tôi đã khiến tôi rất trầm mặc trong hai năm qua, thứ hai là những nữ sinh trong khoa của tôi , toàn bộ đều là cá sấu khunrg long,còn không bằng các nữ sinh trung học . Tôi nhìn họ thêm vài lần đều cảm thấy hối hận, vì vậy tôi cố gắng tránh họ càng xa càng tốt…

Lâu ngày không nói chuyện với con gái, khiến tôi càng ngày càng không dám nói chuyện với con gái, khiến tôi trước nay chưa từng có kinh nghiệm ứng xử với con gái nên cứ nhìn thấy con gái là lại thấy khẩn trương.

Mãi sau khi nói chuyện với Tiểu Linh nhiều như vậy, tôi mới chợt nhận ra có chút kỳ lạ, lần đầu tiên tôi nói chuyện nhiều với một cô gái như vậy, và tôi không có vẻ gì là đặc biệt lo lắng.

Có lẽ đó là do mối quan hệ không thể giải thích được với cô ấy bây giờ.

" Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa." Tôi theo bản năng xua tay, cũng không biết mình có ý gì, không nói cái này, không nói cái kia, vậy thì nói gì đây.

Lại một khoảng im lặng khó xử.

Tiểu Linh ngồi đối diện tôi có chút ngượng ngùng, mấy lần muốn nói nhưng lại kìm lại, để che giấu sự lo lắng, cô ấy cứ uống trà.

Sự im lặng cũng khiến tôi lo lắng vô cớ, tôi cũng uống trà để che đậy sự bất an của mình, Tiểu Linh vừa thấy tách trà của tôi đã cạn, cô ấy nhanh chóng lấy phích nước rót đầy cho tôi, và tự rót thêm một ly cho mình.

"Thời tiết bây giờ nóng thật đấy." Cuối cùng Tiểu Linh cũng tìm lại được chủ đề, một chủ đề không quá nhạy cảm.

“đúng vậy." Tôi cảm thấy hơi hối hận vì lẽ ra mình không nên dùng thái độ đó để khiến bầu không khí trở nên như bây giờ

"ngươi từ trường học trở về, đổ mồ hôi khắp người phải không? có muốn đi tắm không." Tiểu linh nói sau khi đứng dậy: "Đúng rồi, ta có mua cho ngươi một bộ qυầи ɭóŧ, mua theo chiều cao của lão ba ngươi, ngươi thử xem có vừa không?

“ta thường tắm trước khi ngủ, không cần ngươi lo." Tôi xua tay, Tiểu linh nói về việc đi tắm, và sau đó tôi chợt nhận ra rằng tôi sẽ phải sống với cô ấy trong hai tháng tới.

“Vậy được rồi.” Tiểu Linh lại ngồi xuống, sau khi nhìn xung quanh, đột nhiên cô như nghĩ ra điều gì, vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn cà phê: “Ngươi có xem TV không”?

" Được rồi." Sau khi uống thêm một tách trà, tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn tiểu, bình thường tôi không uống nhiều nước như vậy một lúc.

Nhưng tôi lại không dám hỏi Tiểu linh phòng vệ sinh ở đâu, Tôi nhìn quanh, cố gắng tìm ra đâu là cửa phòng vệ sinh.

Ngôi nhà không lớn, thoạt nhìn chắc là ba phòng ngủ một phòng khách, bài trí tôi không biết nhiều lắm, nhưng căn phòng khá phức tạp, vừa mắt. đầy những thứ lộn xộn.Cùng với vẻ mặt bối rối, tôi Sau khi nhìn xung quanh hai lần, tôi không thể xác định được cửa nào là cửa phòng tắm.

“Ngươi muốn đi vệ sinh à?" Tiểu Linh đột nhiên cười, nụ cười của cô ấy khiến tôi đỏ bừng mặt.

“Ừ.” Tôi cúi đầu, thật muốn tìm một kẽ nứt dưới đất chui vào, sao mình lại kém cỏi như vậy chứ? Tại sao cô ấy không khẩn trương mà tôi lại khẩn trương?

“Bên này.” Tiểu Linh đứng dậy đi về phía tay phải của cô, sau đó dừng lại trước một cánh cửa kính. "Ở đây?" Tôi có chút khó hiểu nhìn cửa kính, vừa rồi nhìn thấy cửa kính này, không ngờ lại là phòng này.

"Ừ." Tiểu Linh lại cười, rồi mở cửa cho tôi.

Tôi có chút ngượng ngùng đi vào phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, mới phát hiện trên dưới cửa phòng vệ sinh có một khe hở mấy chục cm, quay đầu lại vẫn thấy Tiểu Linh đứng ngoài cửa. .

Còn cửa vẫn là kính, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Mặc dù có hoa văn trên đó, nhưng bạn vẫn có thể nhìn thấy TV đang phát trong sảnh tương đối rõ ràng, điều này có khiến những người bên trong cảm thấy thoải mái không?

Thấy Tiểu Linh theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn tôi, tôi vội ngồi xổm xuống, thật sự rất xấu hổ, nhưng tôi lập tức ý thức được, mình ngồi xổm xuống như vậy, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy bóng của tôi ở bên ngoài, chết tiệt! Thật xấu hổ.

Vì buồn tiểu quá nên tôi quay lại, nhấc cái bệ bồn cầu lên và bắt tay vào giải quyết, tuy là chuyện rất bình thường nhưng tôi cảm thấy như gai sống, nhất là khi nước bắn vào bồn cầu. Âm thanh phát ra từ bồn cầu làm tôi rất xấu hổ.

Cuối cùng cũng xong, phòng tắm nồng nặc mùi do mình làm, còn cửa ra vào thế này, mùi không phải bay ra ngoài hành lang sao? Tôi nhanh chóng nhấn nút xả nước, nhưng bồn cầu không có phản ứng gì cả.

Cái quái gì vậy? đồ kém chất lượng? Thoạt nhìn không phải hàng chính hãng, vào thời điểm quan trọng như vậy lại không ra nước.

Tôi bực mình đá vào bồn cầu hai lần, cảm giác như đang đá vào người bố đáng ghét của mình, thật nhẹ nhõm!

Quả thật bồn cầu là hàng nhái, tôi đạp mạnh vào thì nó phát ra tiếng “két két” và hơi nghiêng sang một bên, tôi vội đưa tay nắn lại, nhưng sau khi bị tôi đá, nước bắt đầu chảy ra ngoài. Cuối cùng đã giải quyết được sự bối rối mà tôi vừa trải qua.

“Nhà vệ sinh không hoạt động tốt à?" Tiểu Linh ở bên ngoài hô lên, khi tôi quay lại, tôi thấy cô ấy đang đi về phía tôi.

"Không sao đâu, không sao đâu" Tôi vội kéo quần lên.

“Hay là để ta vào giúp ngươi?” Tiểu linh vẫn đi tới cửa, may mà chiều cao của cô không vượt quá cửa kính.

"Không cần, đã sửa xong rồi." Nói xong, tôi đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài, có cô ấy ở nhà thật sự rất khó xử, ngay cả chuyện vặt vãnh như đi vệ sinh cũng rất khó xử.

"Nước chảy ra không được tốt lắm. Đã gọi người sửa chữa rồi, nhưng vẫn không tốt lắm." Tiểu Linh nhìn tôi xin lỗi, sau đó quay người đi vào phòng vệ sinh. cô ấy cũng uống rất nhiều trà, thảo nào tôi nhìn quanh liền đoán được tôi đang nghĩ gì.

Sau khi đi được hai bước, tôi theo bản năng quay đầu lại, phát hiện bóng dáng của Tiểu Linh trong phòng tắm cũng hiện ra rõ ràng. Bây giờ dùng cửa thủy tinh cho phòng vệ sinh rất phổ biến à?

Lúc này, Tiểu linh ở bên trong giăng một tấm màn vải, ở bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong lớp kính mờ.

Tôi không khỏi thầm mắng trong lòng, Tiểu Linh chết tiệt, sao vừa rồi lúc đi vào không nhắc tôi kéo rèm? Làm tôi xấu hổ quá!

Nhưng thật ra cũng không trách được cô ấy, bức màn che ở cửa rất rõ ràng, có trách là tại tôi quá căng thẳng, tôi không để ý, nhớ lại lúc đó Tiểu Linh nhìn qua vừa nãy ở trong tôi toát mồ hôi hột….

Tôi tùy tiện xem TV, nghĩ đến Tiểu Linh đã trở thành mẹ kế của mình, trong lòng càng thêm buồn bực. Hay là lặng lẽ trốn đi, tìm một nơi khác để trải qua kỳ nghỉ hè này. Cùng lúc đó, đột nhiên có tiếng động lớn trong phòng tắm, đồng thời có tiếng hét của Tiểu linh ...

"Sao vậy?" Tôi đứng dậy theo bản năng nhìn qua hướng phòng tắm.

“A...nhà vệ sinh bị hỏng..." Tiểu Linh từ trong phòng tắm rêи ɾỉ đau đớn.

Hắc hắc... Tôi nhớ lại lúc nãy tôi đã tức giận đá vào bồn cầu bằng cả hai chân... Lẽ ra lúc đó tôi phải bị đá xuống đất, Tiểu Linh không biết điều đó đã đi vào và ngồi lên đó.

"Ngươi không sao chứ?" Bây giờ tôi chỉ có thể hét lên bên ngoài, có trời mới biết Tiểu Linh có vén quần lên không, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Tiểu linh không trả lời, dường như đang cố gắng đứng dậy, tôi không khỏi hả hê trong lòng, mặc dù tôi không có ý định trừng phạt cô ấy.

tìm bạn trai nghiêm túc không được sao. Lại gả cho một ông già giàu có!

Phải mất một lúc sau Tiểu Linh mới mở được cửa phòng tắm, quần áo của cô ấy đã được sắp xếp xong xuôi nhưng trông cô ấy vẫn còn hơi đau và đi khập khiễng.

Tôi liếc nhìn vào phòng tắm, đúng là một đống hỗn độn. .. Chiếc bồn cầu bị đổ nghiêng và vỡ thành nhiều mảnh.

"Ngươi không cần lo đâu, để ta đi thu dọn." Tiểu Linh áy náy nhìn tôi, có lẽ cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ khi tôi vừa mới đến mà đã làm ầm ĩ lên như vậy.

Khi Tiểu Linh nói đến đây, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao cũng là do tôi đã đạp vào cái bồn cầu khiến cô ấy bị ngã, tôi bước vào phòng tắm, đến chỗ bồn cầu hỏng: " để ta thu dọn nó”

“Cẩn thận...những mảnh đó rất sắc." Tiểu Linh vội hô lên.

Thật ra thì tôi cũng không biết làm thế nào để dọn dẹp, nhưng tôi thấy trên một mảnh vỡ có vết máu, Tiểu Linh sẽ không bị thương chứ?

“Ngươi bị thương à?" Tôi nhặt mảnh vỡ và đưa cho Tiểu linh nhìn.

“Ừ." Tiểu linh cau mày, "đâm vào mông ta rồi.”

…..

Sau một lúc im lặng, tôi không thể nhịn cười.

Nghe tôi cười, Tiểu Linh có vẻ hơi tức giận, cô ấy giơ nắm tay đánh vào lưng tôi: “ vui lắm à!”

“Có nghiêm trọng không? Hay là đi bệnh viện đi." Tôi giả vờ lo lắng hỏi.

“Không cần, ta vào phòng bôi thuốc là được, ngươi ở phòng khách xem TV đi, xong việc ta ra đây dọn dẹp." Tiểu linh khập khiễng vừa đi vừa nói, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »