Nhưng chẳng bao lâu, trong mắt Cố Phỉ có thêm một Giang Thu Ngôn.
Trong thời trung học mà đại đa số học sinh đều đầu bù tóc rối phấn đấu vì ước mơ, duy chỉ có Giang Thu Ngôn là xinh đẹp không gì sánh được.
Trong lễ hội văn hóa sau khi nhập học không lâu, Giang Thu Ngôn mặc váy liền áo màu trắng đứng ở giữa sân khấu, tựa như một vầng trăng sáng chiếu xuống, vầng sáng mông lung làm mờ mọi thứ xung quanh.
Chỉ có một mình cô ấy, lọt vào mắt xanh của mọi người có mặt.
Từ đêm đó trở đi, tên tuổi của Giang Thu Ngôn lan rộng khắp các lớp, thành công trở thành ánh trăng sáng trong lòng các thiếu niên.
Trong đó bao gồm cả Cố Phỉ.
Lần đầu tiên tôi nhận thấy có gì đó không ổn là sau khi hắn thay thầy đi đưa bài thi cho lớp bên cạnh về, ngồi trên ghế với vành tai ửng đỏ, bài thi trước mặt là bài tự học bốn tiết buổi tối, nhưng trên đó chỉ viết một đề mục.
Trên giấy nháp phủ kín công thức tính toán dày đặc lại xuất hiện ba chữ viết không phù hợp--
Giang Thu Ngôn.
Tuy rằng hắn dùng bút vẽ lên rất nhiều lằn ngang nhưng không che được phân nửa dấu vết.
Sau đó tôi nghe nói lúc hắn đi đưa bài thi bị Giang Thu Ngôn lớp bên cạnh "đùa giỡn", lúc cô ấy đùa giỡn với bạn bè không cẩn thận đυ.ng vào lòng Cố Phỉ và ôm lấy hắn.
Cố Phỉ bị ôm sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt nói:
"Cẩn thận một chút."
Giang Thu Ngôn chỉ nhìn hắn cười:
"Xin lỗi, học sinh giỏi."
"À còn nữa, cậu thật đẹp trai!"
Xung quanh đột nhiên vang lên vang lên tiếng reo hò.
Người trước giờ luôn trầm ổn nội liễm và không bộc lộ cảm xúc như Cố Phỉ lại bối rối.
Tính cách của tôi và Cố Phỉ có chút tương tự ở một mức độ nhất định, lý trí, tỉnh táo, bình tĩnh như nước ấm, trong khi Giang Thu Ngôn lại cảm tính, sôi nổi, giống như là một viên sủi bọt ném vào trong nước ấm.
Và là một viên sủi bọt xinh đẹp.
Cho nên Cố Phỉ lại bị cô ấy thu hút, tôi không bất ngờ chút nào.
Cũng giống như rất nhiều phim thần tượng hay trong tiểu thuyết, nam nữ chính đều có tính cách tương phản, đều được tuyên truyền là mọi người sẽ bị thu hút bởi những người khác biệt với mình.
Có rất nhiều ví dụ, tổng tài và cô bé lọ lem, con nhà người ta và học sinh cá biệt, hoặc là đóa hoa cao lãnh và mặt trời nhỏ ấm áp...
Khi đó tôi cho rằng cho dù Cố Phỉ có rung động thì hắn cũng nên hiểu điều gì mới là quan trọng nhất.
Nhưng người luôn bình tĩnh hiểu lý lẽ như hắn vẫn phản nghịch một lần vì Giang Thu Ngôn.