Ngọc Linh Nhi nhìn gương mặt đẹp trai lãnh khốc giống như băng dày ba thước của Sở Mị Dạ, không khỏi cắn răng. Mười năm rồi! Nam nhân này lại trở nên lãnh khốc vô tình như thế! Mười năm trước, bọn họ từng nói muốn kết làm vợ chồng, mười năm sau vào hôm nay, hắn lại coi nàng như kẻ thù! (#Ami: Mẹ nó, abcdz... sao ko nhìn xem bà gả cho ai rồi)
"Sở Vương! Bổn cung chỉ vì mặt mũi của hoàng tộc! Sở quốc Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, đêm tân hôn bỏ vợ xong còn vứt vào thanh lâu! Dân chúng Mặc thành không ai không biết! Hôm nay Sở Vương tát nước ra ngoài muốn thu hồi, coi như mình không ngại, nhưng phải suy tính thân phận của mình! Mặt mũi hoàng thượng ở chỗ nào? Mặt mũi thái hậu ở chỗ nào?" bộ mặt Ngọc Linh Nhi nghiêm nghị, giống như mình là một anh hùng vì dân trừ hại.
Lấy hoàng thượng và Thái hậu tới dọa hắn? Sở Mị Dạ đột nhiên cười lạnh.
"Bổn vương cưới người nào bỏ người nào đó là chuyện của Bổn vương! Bổn vương là vương Uyên thành, coi như nạp phi ở Mặc thành, vậy vương phi cũng là vương phi Uyên thành. Lúc nào cũng không tới phiên hoàng hậu nhúng tay chuyện nhà của bổn vương!"
Ý tứ của Sở Mị Dạ rất rõ ràng, ngươi là lão bà của hoàng đế Mặc thành, sao lại trông nom chuyện của vương phi Uyên thành ta!
Ngọc Linh Nhi cắn môi "Lời Sở Vương nói tựa hồ có chút đại nghịch bất đạo! Trong thiên hạ, đều là vương thổ; những nơi giáp ranh, đều là vương thần! Sở Mặc quốc này bất kể là Mặc thành, Uyên thành, hay là Điềm thành, đều là lãnh thổ của hoàng đế! Thiên hạ cũng là thiên hạ của hoàng đế! Vương gia chỉ là vương ở đất phong, trấn thủ thành trì thay hoàng đế mà thôi! Bổn cung không chỉ có thể quản lý hậu cung của hoàng đế, chuyện ảnh hưởng danh dự của Sở Mặc quốc, Bổn cung đều có thể trông nom!"
Lời này của Ngọc Linh Nhi không chỉ đắc tội Sở Mị Dạ, cặp mắt tà mị của Sở Húc Nhật tràn ra âm trầm.
"Hoàng hậu!" Sở Húc Nhật cười như không cười "Hoàng hậu có ý tứ là, Bổn vương và Sở Vương chỉ là chó giữ cửa của Đương Kim Hoàng Đế sao?"
"Ách!" Ngọc Linh Nhi tựa hồ phát giác lời của mình hơi quá "Húc vương không nên hiểu lầm! Bổn cung không có ý tứ đó!"
Sở Mị Dạ lạnh lùng nhìn nàng, nữ nhân này trong mười năm lại biến thành như vậy? Hồi tưởng nữ tử mười tuổi mười năm trước thắt hai bím tóc đuổi theo ở phía sau hắn kêu Dạ ca ca!
"Bổn vương vừa đúng cũng muốn tìm hoàng hậu nương nương! Hôm nay gặp ở chỗ Húc vương, nên nói rõ thôi!" Sở Mị Dạ âm trầm nhìn Ngọc Linh Nhi, vừa nghĩ tới Thủy Liên Y bị tổn thương, mắt của hắn híp xuống.
Ngọc Linh Nhi bị khí thế cường đại của hắn làm sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
"Sở Vương! Ngươi muốn làm cái gì?" Thân là hoàng hậu, nàng không thể khϊếp đảm.
Sở Mị Dạ tiến tới gần từng bước một, thấy mặt mày Ngọc Linh Nhi biến sắc, trong lòng của hắn có một tia sảng khoái.
"Hoàng hậu nương nương!" Lúc này Mạc công công đột nhiên kêu to, Sở Húc Nhật từ trên người của thị vệ rút ra một thanh bảo kiếm máu lạnh xẹt qua gò má của Mạc công công, máu tươi trong nháy mắt chảy xuôi!
"Húc vương!" Ngọc Linh Nhi cau mày. "Mạc công công là người của Bổn cung! Các ngươi ai cũng không thể tổn thương hắn!"
Sở Mị Dạ hừ lạnh, rút bội kiếm trên người ra xoay người một cái, khí kiếm xẹt qua cổ họng Mạc công công. Động tác nhanh đến khiến Mạc công công thậm chí chưa phát ra một tiếng kêu thảm thiết đã trượt ngã xuống đất, mắt trợn tròn, đến chết cũng không dám tin tưởng, Sở Mị Dạ sẽ gϊếŧ mình ở trước mặt hoàng hậu!
"A......!" Ngọc Linh Nhi hét lên một tiếng, thấy Mạc công công bị gϊếŧ ở trước mắt mình, nàng không dám tin nhìn Sở Mị Dạ! Hắn dám trắng trợn gϊếŧ người của nàng.
"Hoàng hậu nương nương!" Nghe được tiếng thét chói tai của Ngọc Linh Nhi, thái giám cung nữ đã chạy tới đây. Thấy Mạc công công chết rồi, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ.
"Sở Vương!" toàn thân Ngọc Linh Nhi phát run, hắn không để nàng ở trong mắt!
Sở Mị Dạ nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của nàng, khóe miệng lộ ra nụ cười máu lạnh. Dù sao cũng là hoàng hậu, hắn đối với nàng rất khách khí!
"Bổn cung nhất định sẽ nói cho hoàng thượng! Sở Vương! Húc vương!" Ngọc Linh Nhi tức giận nhìn Sở Mị Dạ, buồn bã nhìn Sở Húc Nhật, vung ống tay áo mang mọi người rời đi.
Thi thể của Mạc công công bị thị vệ trong Húc vương phủ kéo đi, trong đình viện chỉ còn lại vết máu.
"Vương huynh!" Sở Húc Nhật gọi lại Sở Mị Dạ muốn rời đi.
"Hử?" Sở Mị Dạ quay đầu lại.
"Nàng...... Như thế nào?"
Sở Mị Dạ cau lại lông mày, vô cùng không thích nữ nhân của mình bị người nhớ. Nhất là đệ đệ đã từng vô lễ với nữ nhân của mình.
"Hiện tại tốt vô cùng! Húc! Nàng là nữ nhân của ta!" Sở Mị Dạ đi ra Húc vương phủ, cưỡi Truy Tinh của hắn nhanh chóng rời đi.
Trên mặt Sở Húc Nhật tối xuống. Trước mắt hiện lên gương mặt của Thủy Liên Y, một hồi cay cú, một hồi đáng yêu, một hồi lại biến thành người tái nhợt không còn chút sức sống mà hôm đó thấy!
Tim có chút khó chịu, mặt anh tuấn tà khí trở nên vô cùng ảm đạm.
Ngọc Linh Nhi trở lại hoàng cung, cảm thấy tức giận khó hết! Sở Mị Dạ gϊếŧ mọi người ở Cánh Luật viện của nàng, hôm nay gϊếŧ luôn Mạc công công được sủng nhất bên cạnh nàng. Mục đích hắn làm những chuyện này cũng chỉ là vì nữ nhân hạ tiện bị giáng vào thanh lâu đó! Nàng không cam lòng!
Không được! Nhất định phải tìm hoàng thượng hả giận cho nàng! Ngọc Linh Nhi giận đùng đùng chạy thẳng tới tẩm cung của Sở Thánh Hạo - Mặc Dương cung.
"Hoàng hậu nương nương!" Hai cung nữ trước cửa thỉnh an.
Ngọc Linh Nhi không để ý tới cung nữ trực tiếp đi vào Mặc Dương cung.
Lúc này rèm che của Sở Thánh Hạo rũ xuống, trên giường truyền ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ câu hồn của nữ nhân, và thở dốc nặng nề của nam nhân.
Ngọc Linh Nhi nghe được thanh âm mập mờ khi thân thể nam nữ chạm vào nhau, trong mũi cũng ngửi mùi da^ʍ mị.
Tựa hồ nghe có người đi vào tẩm cung, Sở Thánh Hạo ở trong giường hừ nhẹ.
"Người nào to gan như vậy!"
"Hoàng thượng! Là Bổn cung!" mặt Ngọc Linh Nhi không chút thay đổi.
Sở Thánh Hạo giữa giường tựa hồ đang chạy nước rút cuối cùng, theo tiếng thét chói tai phập phồng của nữ nhân, Sở Thánh Hạo hừ một tiếng, bên trong yên tĩnh.
Rèm cửa bị kéo ra, Sở Thánh Hạo phủ thêm long bào. Sở Thánh Hạo quốc quân Sở Mặc quốc, có một đôi mắt hẹp dài cực kỳ câu hồn, sống mũi thẳng, môi mỏng vô tình. Da thịt màu đồng mị hoặc, thân thể cường tráng rõ ràng triển lộ uy nghi của vương giả.
Một nữ nhân cả người tuyết trắng, da thịt nhẵn nhụi khoác y phục bò xuống long sàng, đầu tóc rối bời, vết hôn xanh xanh tím tím trải rộng trên da thịt phơi bày ra! Nàng quỳ gối trước mặt của Ngọc Linh Nhi.
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương!"
Ngọc Linh Nhi nhìn về phía nữ nhân quỳ gối trước mắt nàng! Trong mắt lóe lên sát ý! Hoàng đế đương triều yêu thích nữ sắc, hàng năm nạp hàn ngàn phi tử, ngay cả tiểu cung nữ trong cung cũng không bỏ qua! Cung nữ này hình như mới nhập cung mấy ngày thôi. Nhanh như vậy đã bị ăn hết!
"Ngươi lui ra trước!" Sở Thánh Hạo bảo cung nữ kia rời đi.
Ngọc Linh Nhi không tỏ vẻ gì, nhìn cung nữ kia khoác y phục rời đi.
"Linh Nhi!" bàn tay Sở Thánh Hạo ôm eo nhỏ của nàng. Cúi đầu, môi lưỡi trêu chọc ở bên tai của nàng. Bàn tay từ hông của nàng trượt lên chiếm hữu bầu ngực nàng.
"Ừ! Hoàng thượng!" Ngọc Linh Nhi làm bộ gục ở trong ngực Sở Thánh Hạo. "Hoàng thượng không phải vừa mới hoan ái sao!"