"Tiểu Bình! Đi gọi người! Nói đã tìm được tiện nhân này! Đưa tiện nhân này đến Cánh Luật viện cho bổn cung!"
Tiểu Bình vội vàng rời Húc Nhật cung.
"Cánh Luật viện?" Sở Húc Nhật thì thầm "Thì ra nàng bị ngươi bắt tới hoàng cung hay sao?"
Ngọc Linh Nhi đi tới trước mặt hắn ngẩng đầu nhìn hắn "Ta nói rồi, để cho nàng chết!"
Sở Húc Nhật quay đầu nhìn Thủy Liên Y núp ở giữa giường, "Bổn vương không muốn để cho nàng chết!"
Ngọc Linh Nhi ngạc nhiên "Húc! Đừng quên, nàng làm ngươi bị thương! Ngươi không phải động lòng đối với tiện nhân này chứ?"
Hừ! Sở Húc Nhật cười lạnh. Nâng cằm Ngọc Linh Nhi lên "Nương nương! Ngươi quá lo lắng! Bổn vương chỉ không muốn cho tiện nhân này chết quá dễ dàng mà thôi! Hành hạ nàng từng chút mới là ước nguyện ban đầu của Bổn vương!"
Đôi cẩu nam nữ này! Thủy Liên Y cắn môi, mắng thầm. Bọn họ lại thông đồng làm bậy hãm hại nàng! Rốt cuộc nàng có phải bị ôn thần bám vào người hay không? Tại sao nhiều người muốn hại nàng như vậy? Sớm biết có ngày hôm nay, đã đi thắp hương bái Phật!
Nghe đối thoại vừa rồi của họ, mục đích vị hoàng hậu này bắt nàng tới là bởi vì mình đã từng đả thương Sở Húc Nhật! Hoàng hậu và Sở Húc Nhật có quan hệ như thế nào? Trong óc Thủy Liên Y hỗn loạn hơn mệnh!
Vị hoàng hậu này, một hồi vì Sở Mị Dạ, một hồi lại vì Sở Húc Nhật. Nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì! Nàng là lão bà của hoàng thượng, tại sao cố tình dính dấp không rõ với hai em chồng của mình? Chẳng lẽ nàng không sợ lão công của mình trách tội sao? Hay Sở Mặc quốc có phong tục dâʍ ɭσạи?
Qua không lâu, Mạc công công và mấy thái giám ở dưới sự hướng dẫn của Tiểu Bình chạy tới Húc Nhật cung, thấy hoàng hậu và Tam vương gia đều quỳ xuống đất.
"Đưa nàng đưa đến Cánh Luật viện cho Bổn cung, để Vương ma ma phục vụ nàng thật tốt!" Ngọc Linh Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Thủy Liên Y.
Mấy thái giám đi tới trước giường, kéo Thủy Liên Y xuống giường, cái chăn trên người nàng rơi xuống, y phục rách nát không che giấu được cảnh xuân vô hạn.
Ở trên người Thủy Liên Y có dấu vết từng hoan ái? Ngọc Linh Nhi trợn mắt, là Sở Mị Dạ? Hay là Sở Húc Nhật? Hai người bọn họ người nào làm? Nàng nhìn Sở Húc Nhật cười tà, vẻ mặt nghi hoặc và ghen ghét.
Nhìn thân thể mềm mại như ẩn như hiện của nàng, Sở Húc Nhật kéo nhẹ khóe miệng, đồ không có được tựa hồ vĩnh viễn đều là tốt nhất! Hắn luôn mất đi lúc sắp có được!
Căm tức nhìn khuôn mặt cười như có như không kia, Thủy Liên Y thề, cho dù mình làm quỷ cũng sẽ không tha thứ hắn.
"Còn không mang đi!" Ngọc Linh Nhi không muốn thấy ánh mắt nóng hừng hực nhìn nàng của Sở Húc Nhật, sai thái giám dẫn nàng đi.
"Đợi đã nào!" Sở Húc Nhật đi thẳng tới trước mặt của Thủy Liên Y, nâng cằm của nàng lên "Cầu xin ta! Nàng cầu xin ta, ta sẽ cứu nàng ra ngoài!" Cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng ở bên tai của nàng.
"Vọng tưởng!" Nàng dùng ánh mắt kiên nghị nói cho hắn biết không thể nào!
"Bổn vương không muốn nàng bị đưa đến Cánh Luật viện!" hơi thở của hắn phun lên mặt của nàng.
"Ngươi tốt bụng như vậy?" Nàng lườm hắn một cái, "Mèo khóc chuột giả từ bi!"
Sở Húc Nhật sờ sờ ngực, "Nàng thật làm cho ta đau lòng!" Hắn làm ra biểu tình vô cùng đau lòng.
Thủy Liên Y lộ ra một nụ cười "Ghê tởm mẹ ôm lòng ghê tởm khóc rất thương tâm! Biết tại sao không?"
Cái gì? Nhìn nụ cười của nàng cũng khiến hắn hoảng hốt. "Tại sao?"
"Bởi vì...... Ghê tởm chết!"
Nữ nhân này bây giờ còn múa mép khua môi với hắn? Khóe miệng hắn khẽ động, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười!
"Biết không? Sau khi vào Cánh Luật viện thì sẽ không ra được! Đó là hình phòng xây cho tần phi cung nữ phạm sai lầm trong hậu cung!" Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nói cho nàng biết chức năng của Cánh Luật viện.
"Vậy không phải vừa vặn hợp ý của ngươi!" Trong mắt nàng có hung dữ, có bền bỉ.