Nghe xong lời nàng nói, sắc mặt Sở Mị Dạ thay đổi.
"Tiểu Y!" Tay hắn cầm lấy cánh tay nàng, thực dùng sức, “Ta biết mình sai rồi, căn bản là không đáng được nàng tha thứ! Ta chỉ muốn dùng phương thức của mình để yêu nàng, dùng tất cả những gì mình có thể làm được để đền bù thiệt thòi mà ta thiếu nàng!"
Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra thê lương, "Tiểu Dạ! Chàng biết không, khi ta biết được chính mình từng có con, nhưng lại không biết cục cưng ở chỗ nào, ta thật sự hận chàng, hận đến mức tận cùng!"
"Tiểu Y!" Trong mắt hắn có nồng đậm bi thương, hắn không dám nói cho nàng biết, Huyễn Huyễn đã mất!
"Ta không cách nào hình dung tâm tình giờ phút này của mình, muốn yêu chàng, muốn tha thứ chàng! Nhưng vừa nghĩ tới cục cưng vô duyên gặp mặt kia, vừa nghĩ tới chàng từng vì ích lợi mà bán đứng tình cảm của chúng ta, ta liền không cách nào làm cho tim mình khoan dung."
"Không phải! Ta không phải vì ích lợi của mình! Ta tình nguyện cùng Tiểu Y quy ẩn núi rừng trải qua cuộc sống không tranh quyền thế. Không cần danh hiệu Vương gia, danh hiệu Chiến Thần, còn có gánh nặng toàn bộ quốc gia. Ta không phải vì mình! Nếu nàng cảm thấy ta là vì chính bản thân mình, như vậy ta sẽ dùng phương pháp trực tiếp nhất cho nàng biết, ta căn bản khinh thường hoàng quyền, khinh thường giữ lấy thiên hạ!"
Thủy Liên Y nhắm hai mắt lại, nàng thật sự hỗn loạn, không vì cái gì khác, nàng muốn trông thấy cục cưng của mình! Trong lòng của nàng đau quá, phi thường khó chịu. Nửa năm, đối với một đứa nhỏ vừa mới sinh ra mà nói là một loại tra tấn như thế nào? Không có mẫu thân che chở, không có phụ thân thương yêu!
Cục cưng rốt cuộc ở nơi nào a!
Có thể cảm nhận được đau thương của nàng, lòng của nàng đau. Bởi vì tâm hắn cũng đau đớn đến tê liệt. Đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ như in từng lời nàng nói nửa năm trước.
"Nàng là nữ hài, vừa mới hai tháng, nàng kêu Sở Huyễn Huyễn.....!" Bên tai vẫn như có thể nghe được tiếng Tiểu Y nói. Huyễn Huyễn! Sở Mị Dạ vùi đầu vào cổ Thủy Liên Y, khóe mắt của hắn có một ti trong suốt.
Rất xa, hai tay Vũ Văn Thiển gắt gao nắm chặt, tuy rằng nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nàng nhận ra nữ nhân kia....
Nàng nhớ nữ nhân kia nửa năm trước đã phá hư hôn lễ của mình, nàng đã dùng kiếm đâm bị thương đứa nhỏ trong lòng nữ nhân kia! Nữ nhân này rốt cuộc là ai?
"Tiểu Thiển!" Vũ Văn Sâm cầm lấy cánh tay của nàng, sợ nàng gây chuyện." Bình tĩnh chớ nóng vội, không nên vọng động!"
"Con tiện nhân kia!" Tren mặt Vũ Văn Thiển lộ ra nồng đậm hận ý.
Thật không ngờ Sở Vương có thể thân mật cùng nàng ta ở cùng một chỗ, hai người này thật không ngờ dám thân thiết dính cùng một chỗ. Nam nhân như hắn không phải lãnh khốc sao? Không phải là không có cảm tình sao? Không phải là không gần nữ sắc sao?
Hắn thế nhưng làm như vậy với nàng? Mang Vương Phi của mình cùng nữ nhân này ở cùng một chỗ!
Vũ Văn Thiển bẻ gãy nhánh cây bên người, phát ra tiếng vang răng rắc.
Sở Mị Dạ mắt lạnh nhíu lại, quay đầu, thấy được Vũ Văn Thiển cùng Vũ Văn Sâm xa xa dưới tàng cây.
"Sở Vương!" Vũ Văn Thiển giãy khỏi kiềm chế của Vũ Văn Sâm, cái gì cũng không để ý, xông tới trước mặt hắn.
Sở Mị Dạ gắt gao ôm Thủy Liên Y đứng lên, nhìn Vũ Văn Thiển đang đi tới, trên mặt của hắn bao trùm một tầng băng sương.
Vừa mới nghĩ tới cục cưng đáng thương kia, ả ta lại không biết sống chết mà xuất hiện. Nghĩ đến một kiếm đâm vào cơ thể nữ nhi, trong mắt Sở Mị Dạ không thể ức chế phụt ra sát khí.
"Sở Vương!" Vũ Văn Thiển hưng sư vấn tội tiêu sái đến trước mặt hai người, chỉ vào Thủy Liên Y, “Nàng ta là ai?"
Sở Mị Dạ lạnh lùng nhìn nàng, “Nữ nhân ta yêu nhất!"
Nghe xong lời của hắn, Thủy Liên Y hít sâu một hơi, mà mặt Vũ Văn Thiển trở nên phi thường vặn vẹo.
"Sở Vương! Ta mới là Vương Phi của chàng, chàng vì sao lại cùng tiện nhân này ở cùng một chỗ?" Vũ Văn Thiển cũng không quản đây là chỗ nào, là địa bàn của ai, vênh mặt hất hàm sai khiến!
Nàng là Vương Phi? Trong lòng Thủy Liên Y lộp bộp một chút. Này có tính là nàng đang cùng nam nhân yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau đó bị lão bà của nam nhân bắt quả tang thông da^ʍ hay không?
Không đúng! Tiểu Dạ nói, mình mới là Vương Phi, hơn nữa hai người còn có cục cưng. Nhìn Vũ Văn Thiển trước mắt, trong lòng Thủy Liên Y mặc dù có chút áy náy, nhưng vừa nghĩ tới mình gả cho Sở Mị Dạ trước, tính lên thì nàng lớn hơn! Nàng mới là chính thất. Nghĩ đến đây, Thủy Liên Y ưỡn ngực.
Vũ Văn Thiển thấy bộ dáng kiêu ngạo của Thủy Liên Y, có chỗ dựa là Sở Mị Dạ, lại tức giận.
"Đây là có chuyện gì? Sở Vương, chàng nói tiện nhân này là chàng yêu nhất, vậy hôn sự của chàng cùng Tiểu Thiển, tình cảm phu thê cùng Tiểu Thiển, chẳng lẽ đều là giả dối?" Vũ Văn Thiển không để ý Vũ Văn Sâm kéo nàng, oán hận mở miệng.
Sở Mị Dạ phi thường vô tình cũng phi thường lãnh khốc nhìn chằm chằm nàng, nữ nhân này dám thương tổn nữ nhi của hắn, hắn có thể lưu lại mạng của nàng cho tới hôm nay đã rất không dễ dàng rồi!
Chưa từng có người có thể thương tổn người hắn coi trọng, người đắc tội với hắn chỉ có một con đường chết.
Kết cục của Sở Thánh Hạo, người có cốt nhục thân tình với hắn còn khong ngoại lệ, huống chi là Vũ Văn Thiển không đáng một đồng.
"Ngay hôm nay bổn vương liền lập hưu thư! Vũ Văn tiểu thư nên hồi phủ đi!"
"Hưu thư?" Vũ Văn Thiển cắn môi, phẫn hận nhìn Sở Mị Dạ. "Chàng đã nói chàng nhất kiến chung tình với Tiểu Thiển, nhị gặp ái mộ. Chàng đã nói muốn Tiểu Thiển làm Sở Vương phi, Chàng đã nói cùng ta bạc đầu cả đời! Sở Mị Dạ! Chàng là kẻ lừa đảo!"
"Không sai! Là ta lừa ngươi!" Sở Mị Dạ lãnh huyết nhìn chằm chằm nàng, "ta vốn đối với ngươi từng có một tia áy náy; vốn nghĩ trong ngày tân hôn sẽ nói chi tiết cho ngươi; ta vốn muốn thủ tiêu hôn sự rời xa Xích Thành, buông tha cho đại kế báo thù mình đã định ra! Nhưng mà.....!" Trong mắt của hắn đầy dẫy hận ý, “ngươi ngày đó hung ác tàn nhẫn làm tổn thương nữ nhi của ta, nàng mới có hai tháng! Vũ Văn Thiển, ngươi cảm thấy ta nên trực tiếp gϊếŧ ngươi, hay là tiếp tục hôn lễ, cưới ngươi, từ từ tra tấn ngươi tốt hơn? Hả?"
Vũ Văn Thiển rút lui vài bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, được Vũ Văn Sâm đỡ lấy.
Sao lại thế này? Nửa năm trước đứa nhỏ trong lòng tiện nhân này là con của Sở Mị Dạ? Khi đó nàng chỉ muốn gϊếŧ nữ nhân này, về phần đứa nhỏ kia chính là ngộ thương!
"Sở Mị Dạ! Chàng nếu đã sớm cưới vợ sinh con vì sao lại đến trêu chọc ta?" Vũ Văn Thiển không chịu đàm luận vấn đề đứa nhỏ kia. Suy cho cùng, là Sở Mị Dạ không đúng, nếu hắn không đến trêu chọc mình, mình tại sao lại đi thương tổn nữ nhân kia, làm sao lại làm đứa nhỏ kia bị thương.
Đứng ở một bên, trong lòng Thủy Liên Y như có động đất, không ngừng sụp đổ.
Cục cưng của nàng bị nữ nhân này thương tổn? Cục cưng của nàng mới hai tháng a! Xem biểu tình khủng bố muốn ăn thịt người, uống máu người của Sở Mị Dạ, trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi. Chẳng lẽ cục cưng.... Bụm miệng không dám suy nghĩ đến kết cục làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc kia.
Vũ Văn Thiển nhìn Thủy Liên Y, trong mắt cũng lộ ra sát ý. Nếu mục đích của Sở Mị Dạ chính là lợi dụng nàng, cưới nàng xong cũng chỉ là muốn tra tấn nàng, như vậy, nàng cũng sẽ không khiến hắn được dễ chịu.
Cho dù là lưỡng bại câu thương, cá chết lưới rách, nàng cũng phải cùng hắn liều mạng! Ít nhất, cái nàng không chiếm được, nàng cũng sẽ không để cho nữ nhân này chiếm được!