Chương 2: Bị ông chủ kéo quần liếʍ huyệt (hơi H)

Tống Hiểu Thuần kinh hoảng mà giãy giụa, ông chủ Thái ở đằng sau hạ giọng cười nói: “Hiểu Thuần à, vừa học vừa làm thực vất vả phải không, tôi rất thích em, nếu em nguyện ý bồi tôi, tiền lương sau này sẽ cho em gấp đôi, còn phân công việc nhẹ nhàng, thế nào?”

“Ông chủ Thái, không cần, không cần….”

Thấy Tống Hiểu Thuần không muốn, ông chủ liền thay đổi sắc mặt, giọng điệu uy hϊếp, “Nếu không muốn thì hôm nay cút xéo ngay cho tôi, tiền lương tháng này một đồng cũng không cho cô.”

Nước mắt Tống Hiểu Thuần tràn ra hốc mắt, cô đang rất cần tiền.

Người trong lòng dần dần không giãy giụa nữa, ông chủ Thái vui mừng ra mặt, thô lỗ mà đem người Tống Hiểu Thuần quay lại, một tay đem áo sơ mi cô nhấc lên, áo ngực bao vây lấy hai con thỏ trắng liền xuất hiện trước mặt hắn.

Ông chủ Thái hô hấp dày nặng nóng rực, hắn gấp không chờ nổi mà đem mặt vùi vào giữa hai vυ", hôn hít lung tung liếʍ láp, còn đem hạ thân dùng sức để trên bụng nhỏ Tống Hiểu Thuần cọ xát lấy.

Tống Hiểu Thuần cảm thấy thực ghê tởm, ông chủ Thái dùng sức hôn môi cô, dần dần cô cảm giác được hạ thân ông ta chậm rãi nhô lên.

Chẳng lẽ lần đầu tiên của cô phải chôn vùi dưới thân người đàn ông đáng khinh này sao?

Ngay sau đó, ông chủ Thái đột nhiên đem Tống Hiểu Thuần đẩy ngã trên thùng giấy hàng hóa, rồi sau đó không màng cô giãy giụa, mạnh mẽ đem quần jean cô cởi xuống cẳng chân, lại đem hai chân áp sát trước ngực.

Bờ mông tròn trịa của Tống Hiểu Thuần có thể cảm giác rõ ràng hô hấp từ ông, cô khẩn trương lại sợ hãi, thân thể run rẩy nhẹ.

Ông chủ Thái đặt tay lên bắp đùi trắng nõn của Tống Hiểu Thuần vuốt ve qua lại, sau đó cúi người hôn lên đùi cô, môi sau đó di chuyển lên trên, dừng ngay khe thịt Tống Hiểu Thuần.

Tuy cách một lớp qυầи ɭóŧ, nhưng Tống Hiểu Thuần vẫn nhịn không được mà run rẩy cả người.

Trước đó bị ông hôn môi thì trong lòng cô chỉ có sự chán ghét, nhưng khi ông chủ Thái chạm vào nơi này, thân thể cô cư nhiên nổi lên một cảm giác dị dạng.

“Tiểu tao hóa, ngày thường còn giả bộ thanh thuần, không nghĩ tới thân thể lại mẫn cảm như vậy, nhìn đi, nhanh như vậy liền chảy nước.” Ông chủ Thái cười đến đáng khinh, dùng đầu ngón trỏ di chuyển lên xuống dọc theo khe thịt kia.

Ngay lúc Tống Hiểu Thuần cảm giác được sự tê dại cùng khó chịu, ngón tay ông chủ Thái đột nhiên lướt qua qυầи ɭóŧ trực tiếp duỗi vào trong, rồi sau đó lão luyện mà tìm được âm đế, ngón tay mang theo vết chai dày thoáng dùng sức ấn lên Tiểu Đậu Đậu đang nhẹ nhàng run rẩy.

Chỉ một thoáng, như một tia chớp xẹt qua đầu, Tống Hiểu Thuần cảm giác được hạ thân tê ngứa khó nhịn, một luồng nhiệt từ bên dưới thổi bùng lên.

Ông chủ Thái đã thèm khát khó nhịn, đem qυầи ɭóŧ dính vệt nước kéo xuống đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi riêng tư Tống Hiểu Thuần.

“Cư nhiên là Bạch Hổ, ta đúng là đã nhặt được bảo vật.”