Hai người làm một lúc lâu mới dừng lại, Lạc Ly mệt đến mức không động đậy nổi. Mấy tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, Charles cũng phải chuẩn bị trở về buồng lái, nhưng hắn vẫn nhớ nhung Lạc Ly. Mặc dù hắn có thể làm tiếp nhưng Lạc Ly đã rất mệt nên hắn không dám cử động, chỉ cắm côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt ấm áp của Lạc Ly.
“Bảo bối, tôi nên giữ em kiểu gì bây giờ?” Charles thầm nghĩ, nếu bây giờ hắn rời khỏi đây, bé con tỉnh lại không thấy hắn sẽ nghĩ hắn là tra nam ăn xong bỏ trốn. Có điều hắn cũng sợ, đợi đến lúc hắn về, bé con đã chạy mất thì phải làm sao bây giờ. Hắn có nên đi tra hồ sơ của cô không, nhưng thông thường không thể kiểm tra tư liệu của hành khách ở khoang hạng nhất được.
“Ưm a… đừng cử động mà, tôi rất mệt.” Lạc Ly cảm giác côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt lại trướng to lên, căng đến mức cô càm thấy khó chịu. Bị thao liên tục như vậy, cô còn chưa được nghỉ ngơi, cho dù là tiểu huyệt sắt thép cũng không chịu nổi.
“Được được được, tôi không nhúc nhích nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe.” Charles nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc của Lạc Ly thì cũng đau lòng, hắn đành phải rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, bế Lạc Ly vào phòng tắm rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người cho cô, tắm rửa qua loa cho bản thân môtk chút rồi mới bế Lạc Ly lên giường, ôm cô đi vào giấc ngủ. Lạc Ly tìm tư thế thoải mái rồi ngủ thϊếp đi.
Không lâu sau thì Charles định về buồng lái điểm danh, hắn không có mặt trong suốt quá trình bay thì có hơi quá đáng. Mặc dù hắn có thể về công ty của mình nhưng hắn vẫn thích công việc phi công này hơn. Có điều bây giờ hắn thích cô nhóc này nhất, muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.
Charles định xuất hiện một lát rồi về phòng nghỉ, nhưng không ngờ phi công trưởng có việc nên hắn phải đợi đến lúc hạ cánh mới có thể ra khỏi buồng lái.
Lúc này Lạc Ly cũng đã tỉnh ngủ, nhìn thấy máy bay hạ cánh, cô cũng nên đi rồi, chắc mẹ đang sốt ruột lắm, cũng không biết có chuyện gì. Lạc Ly mặc váy vào, phát hiện ra qυầи ɭóŧ đã bị da^ʍ thuỷ làm ướt, mặc vào sẽ không thoải mái nên ném qυầи ɭóŧ lên giường Charles. Cô chỉ mặc một chiếc quần leggings rồi rời đi, không nghĩ đến chuyện lưu số điện thoại gì đó.
Cùng lúc đó, Charles hưng phấn chạy về phòng nghỉ thì phát hiện ra bé con đã chạy mất, còn không để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào. Hắn hận không thể tìm được cô rồi làm ba ngày ba đêm, làm đến khi cô không xuống được giường. Chỗ này chỉ còn sót lại chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy chất lỏng của hai người bọn họ, hắn đành phải nhét cẩn thận vào trong túi.
Lạc Ly cũng đã về đến căn nhà ở nước ngoài của cô, vừa về đến nhà đã bị bắt đi thử lễ phục, nói muốn đến nhà người ta gặp vị hôn phu của cô. Lạc Ly kinh ngạc trợn tròn mắt, vị hôn phu? Cô có vị hôn phu từ bao giờ vậy?