Sau một tai nạn ngoài ý muốn, Kiều Dữu bị mất trí nhớ. Cô được một người tự xưng là chồng đưa về nhà. Kiều Dữu: “Anh có thật là chồng của tôi không đấy?” Giang Kiến Sơ: “Đương nhiên.” “Tôi không tin.” …
Sau một tai nạn ngoài ý muốn, Kiều Dữu bị mất trí nhớ.
Cô được một người tự xưng là chồng đưa về nhà.
Kiều Dữu: “Anh có thật là chồng của tôi không đấy?”
Giang Kiến Sơ: “Đương nhiên.”
“Tôi không tin.”
“Chứng minh thử xem?”
Kiều Dữu nghĩ thầm anh có giỏi thì chứng minh đi.
Hắn thong thả bắt đầu cởi nút áo.
Kiều Dữu hoảng hốt kinh ngạc, nhưng hai mắt lại phát sáng: “Anh làm gì vậy? Muốn giở trò sao?”
Hắn ngước mắt nhìn cô, nhướng mày: “Lúc trước em rất thích giặt quần áo cho anh, Em nói rằng trên quần áo có hương vị ấm áp đặc trưng của anh, sẽ khiến cho em có cảm giác an toàn.”
“……”
“Bây giờ anh cởϊ qυầи áo cho em giặt thử xem sao,” Giang Kiến Sơ nói, “Nhất định có thể nhớ ra anh là chồng em.”
Cho đến một ngày, Kiều Dữu tìm được giấy chứng nhận ly hôn ở nhà bọn họ: Cô và Giang Kiến Sơ.
--------------------------------------
Đứng đắn phong nhã x giả vờ ngoan ngoãn.
Một câu tóm tắt: Cũng không rõ là kết hôn hay ly hôn nữa!