Họ xuống núi trong ánh hoàng hôn màu cam.
Khi chúng tôi trở lại lâu đài, bầu trời đã tối dần, cách xa hơn trăm mét có thể nhìn thấy rõ ánh đèn trắng sáng của lâu đài.
Lật Nguyễn và Phong Túc là những người cuối cùng trở về. Triệu Yên ngước mắt lên, mỉm cười liếc nhìn Lật Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, cậu vẫn nhớ tìm kiếm manh mối đúng không? Về muộn như vậy, tôi tưởng cậu đang hẹn hò với Phong Túc dưới chiêu bài làm nhiệm vụ. "
. Khuôn mặt trắng sứ mềm mại của Lật Nguyễn lập tức được phủ một lớp phấn mỏng làm nổi lên vài phần xinh đẹp, lông mi xấu hổ run rẩy.
Không tính là hẹn hò, nhưng cậu có đưa Phong Túc đi chơi trên núi một lúc vào buổi chiều, rồi quên mất thời gian…
“Không có,” giọng cậu nhẹ nhàng vì thiếu tự tin. “Tôi vẫn tìm được manh mối.”
Cậu nói ra manh mối mà Phong Túc chia sẻ.
Ý định ban đầu của Triệu Yên là trêu chọc cậu.
Thấy cậu xấu hổ đến mức suýt trốn sau lưng Phong Túc, cảm thấy buồn cười nên để cậu đi.
Triệu Yên sẵn sàng để Lật Nguyễn đi, nhưng điều đó không có nghĩa là Ngôn Kiều sẵn sàng để cậu đi.
Ngôn Kiều hơi nhướng mi, cười ác ý: “Nếu mọi người đều ở đây, tại sao không tổ chức một cuộc họp trước để bàn bạc về kẻ bị tình nghi?
” bởi vì tôi lấy được thông tin của số 7."
Ngôn Kiều mỉm cười nhìn Lật Nguyễn: "Mà xét về tuổi tác mà thẻ nói, người thứ bảy là Lật Nguyễn."
Diêm Quyết ở một bên cũng gật đầu đồng ý, "Tôi cũng có manh mối thu được về kẻ phản diện cũng chỉ ra Lật Nguyễn.”
Lúc này, ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều tập trung vào Lật Nguyễn.
Bị buộc tội là kẻ xấu, Lật Nguyễn cụp mắt xuống, mím đôi môi mỏng hồng hào.
Cậu không tức giận, chỉ bối rối.
Cậu có phải là nhân vật phản diện hay không, trong lòng cậu biết rõ nhất. Ngôn Kiều vu khống cậu vì cậu ta có ác ý với cậu từ đầu rồi nên cậu cũng không thấy khó hiểu, vậy tại sao Diêm Quyết cũng buộc tội cậu?
Dường như sự im lặng của Lật Nguyễn khiến Ngôn Kiều càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, cậu ta mỉm cười có chút kiêu ngạo, "Lật Nguyễn, cậu thừa nhận à?"
Lật Nguyễn chớp mắt, lông mày vô tội sáng ngời, "Không, tôi đang phân tích manh mối của mình."
“Đừng soi gương vào ban đêm, có nghĩa là bạn nên soi gương vào ban ngày, mà gương đồng âm với kiều. Nếu bạn có thể nhìn thấy gương nước trên cầu vào ban ngày, điều đó có nghĩa là nhân vật phản diện là cậu sao?"
Ngôn Kiều được Lật Nguyễn hỏi. Cậu ta cười giận dữ trước sự phân tích ngẫu nhiên này, "Nếu cậu không biết cách phân tích, đừng phân tích một cách mù quáng!"
Lật Nguyễn nghiêng đầu, "Nhưng Ngôn Kiều không phải lúc nảy cậu cũng phân tích một cách mù quáng sao. Tại sao số 7 lại là chỉ tuổi tác mà không phải là cái khác?"
"Làm người cũng đừng quá tiêu chuẩn kép."
Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của cậu đanh lại, giọng nói trong trẻo như đang giảng dạy , đôi mắt màu mơ của cậu mở to nhìn rất dễ thương, máy ảnh ngay lập tức ghi lại cảnh đó.
Sau đó hắn quay người lại để quay Ngôn Kiều.
Trong sự tương phản rõ ràng.
Sắc mặt đối phương xám xịt, tức giận đến không nói nên lời.
Nhận thấy bầu không khí căng thẳng, Côn Trình, người luôn giữ vững tư cách người cậu lớn của mình, bắt đầu giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Vừa nói, cậu vừa bước tới trước mặt Lật Nguyễn, đặt tay lên vai Lật Nguyễn.
Cậu không biết có phải là ảo giác của Lê Nguyễn hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy tay đối phương dùng lực, xoa nhẹ. Cảm giác lạnh lẽo giống như giòi bám vào xương, Lật Nguyễn đột nhiên trốn sau lưng Phong Túc như một con thỏ nhỏ nhút nhát.
Sự kỳ lạ của cậu rõ ràng đến mức Phong Túc lặng lẽ cau mày, đem những biểu hiện của cậu chôn trong đáy mắt.
-
Có đôi khi các chương trình tạp kỹ cũng cần có sự xung đột nhất định.
Đội ngũ đạo diễn đã xem đủ màn, chỉ giải thích rằng vì kẻ phản diện cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình nên manh mối mà họ thu được là nửa đúng nửa giả.
Bởi vì không biết cái nào đúng, cái nào sai nên mọi người không thể lý luận được.
Sau bữa tối, lại tiến hành quay cụp cho trò chơi sau đó mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Lật Nguyễn cả ngày chơi đùa trên núi mệt mỏi, tắm rửa xong liền ngủ.
Cậu bước vào phòng tắm riêng trong phòng, cởi bỏ quần áo, không hiểu sao cậu chợt nhớ lại những lời Phong Túc đã nói vào ngày hôm đó.
- Đừng soi gương vào ban đêm.
Lật Nguyễn rụt rè nhìn vào gương, lập tức dùng quần áo che gương lại.
Cậu mở vòi hoa sen, nóng lạnh va chạm tạo ra làn hơi trắng đυ.c như sương mù, nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy rõ ràng là sợ bị theo dõi.
Điều này khiến cậu cảm thấy tồi tệ.
Tắm rửa xong, Lật Nguyễn nằm trên giường, còn chưa kịp lau khô tóc.
Cơn buồn ngủ lan tràn, cậu không khỏi chìm vào giấc ngủ.
Cậu tưởng mình sẽ vẫn gặp ác mộng nhưng ngược lại, đêm đó cậu hiếm khi ngủ ngon.
Có lẽ cậu quá mệt mỏi, hoặc có thể có bàn tay dịu dàng vuốt tóc cậu trong giấc mơ, xua tan đi sự nhớp nháp và mang lại sự ấm áp, dễ chịu.
Tâm trạng vui vẻ không kéo dài cho đến sáng hôm sau.
Lật Nguyễn bàng hoàng khi phát hiện quần áo che gương đã biến mất.
Không có gì trong giỏ đựng đồ giặt và cũng không có gì trong tủ quần áo trên giường.
Điều này tạo nên một tầng sương mù trong lòng Lật Nguyễn.