Chương 3

Người quay phim đến quay video hậu trường đã ghi lại cảnh tượng đúng lúc và chân thành khen ngợϊ ȶìиᏂ yêu và sự xứng đôi hoàn hảo của họ.

Lật Nguyễn ban đầu có chút lo lắng, nhưng dần dần tai cậu đỏ bừng vì xấu hổ trước những lời khen có chủ ý của người quay phim.

Phong Túc nắm tay cậu bước vào xe. Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay nói cho Lật Nguyễn biết đối phương vẫn chưa buông tay. Cậu không khỏi ngượng ngùng cắn môi dưới, “Cái kia, tay......”

“Hả?”

Giọng nói của Phong Túc rất bình tĩnh, đôi mắt hơi cụp xuống tập trung vào một điểm.

Theo ánh mắt của anh, Lật Nguyễn phát hiện ở đó có một camera ẩn.

Cho nên đây là anh đang diễn sao?

Lật Nguyễn hiểu ra một lúc, ngoan ngoãn hợp tác, "Ồ, không có gì đâu."

Phong Túc không nói gì nữa và thu hồi ánh mắt ra khỏi camera.

Đôi mắt sâu như hoa đào của anh có vẻ nhàm chán và thất thường, nhưng nếu quan sát kỹ hơn, có thể phát hiện tầm nhìn ngoại vi của anh luôn rơi vào tay Lật Nguyễn.

Bàn tay của Lật Nguyễn khác với bàn tay của những người đàn ông trưởng thành khác. Những ngón tay của cậu mảnh khảnh vừa phải, làn da trong trẻo, như được nước hoa anh đào và dâu tây thấm vào tận xương cốt, có thể ngăn không bị lửa thiêu đốt.

Phong Túc gần như dùng hết sức lực để kiềm chế bản thân không siết chặt tay.

Anh sợ sẽ làm đau Lật Nguyễn.

Càng sợ bại lỗ bản chất sẽ khiến cho Lật Nguyễn sợ hãi.



Địa điểm xuống xe là điểm tập trung cách sân bay không xa.

Chúng tôi vẫn chưa bước vào buổi quay chụp chính thức, các vị khách mời chỉ cần làm quen sơ bộ với nhau là được.

Lật Nguyễn cũng mơ hồ hiểu được khách mời và nhân viên khi giới thiệu lẫn nhau.

Lần này có bảy vị khách, ngoài cậu ra, Phong Túc và nhân vật chính Ngôn Kiều, còn có hai nam và hai nữ. Trong số các phụ nữ, một người là nữ hoàng điện ảnh Triệu Yên, đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng đang dần nghỉ hưu, người còn lại là tiểu hoa đán đang nổi tiếng Chúc Hoàn. Trong số những người đàn ông, họ đều là những diễn viên có thanh danh nhưng không nổi tiếng. Một người là cậu chàng cứng rắn tên Côn Trình, người còn lại là Diêm Quyết lạnh lùng.

Xét về trình độ, Lật Nguyễn chỉ là một người nghiệp dư, sau khi chào hỏi họ một cách ngọt ngào và ngoan ngoãn, cậu liền trốn sau lưng Phong Túc và giữ im lặng.

Có mấy vị khách nhìn hai người nắm tay, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng lại có tâm tư khác.

Họ còn chưa kịp xác định được mối quan hệ giữa ảnh đế và người vợ mới của anh có tốt hay không thì tình thế đột nhiên thay đổi, một chàng trai trẻ với vẻ ngoài trong sáng và đẹp trai khác đã đi đến.

Những vị khách và thậm chí cả những nhân viên có mặt đều dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy Ngôn Kiều xuất hiện, ảnh đế nhanh chóng buông tay Lật Nguyễn ra như thể giữa bọn họ không có quan hệ gì.

Bọn họ không khỏi có chút kinh ngạc, biểu tình càng thêm tinh tế.

Không chỉ bọn họ ngạc nhiên, Lật Nguyễn cũng rất ngạc nhiên.

Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay cậu trong phút chốc giảm xuống, khiến đôi mắt mơ màng của Lật Nguyễn mở to trong giây lát.

Bầu không khí hòa hợp giữa người chồng luôn lạnh lùng và chàng trai trẻ đẹp trai khiến cậu cảm thấy bị bỏ rơi và không thể thở nổi.

Lật Nguyễn mím môi, cảm thấy mình giống như một cây nấm nhỏ khó thấy.

Cây nấm nhỏ bị giằng xé giữa rời đi và không rời đi, cậu còn chưa kịp hành động, ánh mắt Ngôn Kiều đã rơi trên người cậu.

Cái nhìn đó khiến Lật Nguyễn rất khó chịu, không thể gọi là thân thiện được, như thể đang đo lường giá trị và sự uy hϊếp của cậu vậy.

Vài giây sau, Ngôn Kiều mím môi cười nói: "Cậu là Lật Nguyễn à? Xin lỗi, tôi hơi ngạc nhiên, bởi vì cậu trông không giống mẫu người mà anh Phong Túc sẽ thích.”

Lúc mới vừa thấy mặt , Lật Nguyễn đã sợ hãi trước sự thù địch mạnh mẽ của đối phương dành cho mình.

Lật Nguyễn giống như một con nhím nhỏ, dựng lên những chiếc gai sắc nhọn khi sợ hãi.

Nhưng khi nghĩ đến cốt truyện đằng sau, cậu lại cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ kỹ thì thấy Ngôn Kiều nói đúng, Phong Túc cũng không thích cậu.

Lật Nguyễn ngước mắt nhìn Phong Túc không phản ứng, suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Nhưng, tôi vẫn cùng Phong Túc kết hôn nha."

Một giây tiếp theo, nụ cười của Ngôn Kiều biến mất trên khuôn mặt.

Phi hành đoàn đã đặt chỗ hạng nhất cho tất cả khách mời và máy bay đã sớm cất cánh.

Chuyến bay kéo dài hai giờ, cộng thêm năm giờ lái xe để đến nơi.

Trong xe, Lật Nguyễn bị sưởi ấm mặt đỏ bừng, đang ngủ say.

Đột nhiên, cậu nghe thấy Phong Túc nói nhỏ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều về những gì Ngôn Kiều đã nói trước khi lên máy bay."

Lật Nguyễn dụi mắt và vui lên trước khi nhớ lại những gì Ngôn Kiều đã nói, cậu nhìn sắc mặt nhàn nhạt của Phong Túc, trực giác cảm thấy tâm tình Phong Túc rất tốt.

Cậu thả lỏng và mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền ngọt ngào trên má, "Tôi sẽ không, Ngôn Kiều nói cũng không sai."

Trong khoảnh khắc, áp suất không khí xung quanh cậu và Phong Túc giảm mạnh, khí tức đột nhiên trở nên thâm trầm .

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, “Thật sao?”

Lật Nguyễn sợ đến mức rụt rè ngồi xuống ghế, không dám nói gì nữa, trong đầu loạn thành một đoàn, thầm nghĩ có phải mình đã nói sai gì hay không.

Hôm qua cậu ngủ không ngon giấc, nghĩ nghĩ một hồi liền ngủ say lúc nào không hay.

Cậu vẫn ngủ không ngon giấc, “quái vật” trong giấc mơ lại xuất hiện, nó tức giận cắn vào miệng cậu, véo vào eo cậu như muốn bóp nát.

Lật Nguyễn nghẹn ngào khóc nức nở.

Khi đến nơi, cơn ác mộng kết thúc và cậu được Phong Túc đánh thức.

Đuôi mắt hồng hồng và đôi môi chín mọng của cậu rơi vào trong đôi mắt màu lam u ám của Phong Túc.

"Lật Nguyễn, đã đến lúc xuống xe rồi."