Chương 2

Dù dùng thủ đoạn bẩn thỉu để ép cưới, nhưng người chồng có vẻ ngoài lạnh lùng vẫn bao dung và ân cần, ngoại trừ việc ngủ riêng, cũng không hề trách móc cậu một chút nào, đôi khi cách cư xử của cậu ta có thể gọi là như bạn cùng nhà.

Nhưng không biết vì sao, Lật Nguyễn luôn có chút sợ hãi hắn.

Cậu cảm thấy người chồng này có vẻ ân cần, với đôi mắt xcậu đen trong hốc mắt sâu thẳm, giống như một con thú xa lạ và lạnh lùng có thể thoát ra khỏi l*иg bất cứ lúc nào.

Dù đây chỉ là trực giác của cậu, không có cơ sở thực tế, nhưng Lật Nguyễn vẫn ngồi ở bàn đối diện với Phong Túc, như vậy có thể cách xa một chút.

Phong Túc liếc nhìn, ánh mắt không chút cảm xúc, bưng cho cậu một bát cháo.

Lật Nguyễn cảm ơn cậu bằng một giọng nhẹ nhàng.

Ba ngày nay gặp ác mộng, Lật Nguyễn không thể nào nghỉ ngơi tốt, đôi mắt màu hoa mai hơi cụp xuống, ở đuôi mắt có chút đỏ. Trong đầu cậu vẫn đang nghĩ về cơn ác mộng, lơ đãng đến mức bị cháo nóng làm cho bị bỏng, đau đến chảy cả nước mắt, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra.

Cậu không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào, chịu đựng trong nước mắt.

Dù cử động rất nhẹ nhưng người chồng thờ ơ ngay lập tức nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở cậu. Một mùi nhựa thông dễ chịu xông vào người, Lật Nguyễn phát hiện mình gần như bị ôm nửa người trong lòng đối phương như một con thú nhỏ.

"Cậu bị bỏng à? Mở miệng ra để tôi kiểm tra."

Nghe giọng nói của đối phương có chút mất tập trung.

Có người từng khen ngợi giọng nói của ảnh đế Phong Túc- trầm thấp từ tính giống như rượu hảo hạng được ủ trong nhiều năm, ngọt ngào gây nghiện, ấm áp mà không hề phản cảm.

Nhưng rõ ràng đó là một từ bình thường, nhưng từ "kiểm tra" lại được tạo ra với một giọng điệu kỳ lạ và rùng rợn một cách khó hiểu.

Vì thế Lật Nguyễn không dám từ chối yêu cầu của anh, với ánh mắt ủy khuất, cậu ngoan ngoãn mở miệng.

Cái lưỡi đỏ và xinh xắn đó khiến đôi mắt Phong Túc tối sầm lại.

Một giây tiếp theo, những ngón tay thon dài với đốt ngón tay rõ ràng thọc vào trong miệng Lật Nguyễn.

Đó thực sự là một cuộc kiểm tra?

Lật Nguyễn đột nhiên mở to mắt, đôi mắt đen nhánh bị phủ bỏi một tầng hơi nước.

Điều này đột nhiên khiến cậu nhớ đến những gì đã xảy ra trong cung điện của mình trước đây.

Công tước quỳ nửa người trước mặt cậu và tặng cậu một con ngọc trai lớn.

Khi được đưa đến nơi con ngọc trai ấy vẫn còn tươi sống.

Công tước nhìn chằm chằm vào cậu trong khi đang tìm ngọc trong người con trai, cho đến khi viên trân châu được tìm thấy.

Lúc đó Lật Nguyễn còn ngơ ngác không có phát hiện ra cái gì, cho đến hiện tại, cậu mới cảm thấy đồng cảm với cảnh tượng đó khi bản thân cậu cũng đang cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị đối xử như vậy.

Lật Nguyễn vô tình lơ đãng thì đã bị nghẹn rồi, ho khan không ngừng, Phong Túc dừng lại một chút mới rút ngón tay ra: "Không có gì nghiêm trọng, lần sau nhớ chú ý một chút.”

Nói xong, anh quay về chỗ ngồi, dùng khăn lau ngón tay và bắt đầu ăn sáng một cách bình thản và ưu nhã.

Điều này khiến Lật Nguyễn không thể nghĩ được người bây giờ và ban nãy là cùng một người.

Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu nó đã không có nghiêm trọng.

Lật Nguyễn ngơ ngác suy nghĩ, ăn cháo vốn đang ấm nóng, đôi má phúng phính bất giác phồng lên.

Sau khi Lật Nguyễn ăn xong bữa sáng, đôi mắt mờ mịt của Phong Túc rơi vào người cậu.

"Hành lý của cậu đã thu dọn xong chưa?"

Lật Nguyễn gật đầu.

Phong Túc nhìn Lật Nguyễn, thấy khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay nửa lơ đãng nửa chống cự, khóe mày hơi nhíu lại, “Nếu không muốn thì không cần đi.”

Lật Nguyễn rụt rè ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia hy vọng: "Có thể không đi sao?"

Phong Túc chưa kịp mở miệng, trong đầu đã vang lên thcậu âm sắc bén của hệ thống.

【KHÔNG! THỂ! ĐƯỢC! ]

[ Nếu cậu không đi, Phong Túc làm sao có thể ly hôn với cậu được! Làm sao anh ta có thể quang minh chính đại cùng Ngôn Kiều ở bên nhau! 】

Lật Nguyễn giật mình, cụp mắt xuống, trầm mặt nói: "Được rồi, ta muốn đi."

Ở thế giới trước cậu được cưng chiều, trở thành bảo bối của mọi người, có cảm xúc gì đều hiện lên trên mặt.

Phong Túc âm thầm nhìn thấy phản ứng của cậu, bình tĩnh nhướn mày.

...

Lật Nguyễn sở dĩ phản kháng như vậy là vì cốt truyện đang được khai triển.

Hai ngày trước, vào ngày đầu tiên kết hôn, đạo diễn của "Hành trình vui vẻ" đã đích thân gọi điện và mời đôi vợ chồng mới cưới tham gia chương trình tạp kỹ.

"Hành trình vui vẻ" là chương trình về du lịch và phong cách sống, điểm thu hút là cuộc sống đời thực riêng tư của những người nổi tiếng và những rắc rối tiềm ẩn của đoàn làm phim.

Và cốt truyện phát triển trong chương trình tạp kỹ này.

Ý nghĩ bị buộc phải đóng giả một kẻ điên độc ác để đối lập với những phẩm chất đẹp đẽ của Ngôn Kiều khiến Lật Nguyễn cảm thấy khó chịu khắp người, giống như một bông hoa héo.

Không lâu sau, tổ chương trình đã đón họ ở dưới lầu.

Lật Nguyễn vừa mở cửa, liền bị mấy cái máy quay dọa sợ, suýt chút nữa khiến cậu bị cười vào mặt, thân thể hơi cứng đờ, khẩn trương đến mức cảm thấy hụt hẫng.

Phong Túc khẽ cau mày.

Khi rời khỏi biệt thự, anh đương nhiên nắm tay Lật Nguyễn.

"Có tôi ở đây, đừng sợ."