Chương 2. Phát Hiện Ra Sự Thật

Sau khi Từ Ái lái xe rời đi, tôi vẫn đứng yên tại chỗ.

Lúc này Tần Thụy đi đến chỗ tôi, nhìn xuống chiếc váy sớm đã ướt nhẹp nước của tôi, hạ giọng: "Đã thành cái bộ dạng này rồi, em về nhà thay đồ trước đi".

Để thuận tiện cho việc giải quyết những công việc ở studio, từ năm hai chúng tôi đã thuê một phòng trợ nhỏ ở bên ngoài.

Tôi nghe thấy, nhưng không cử động.

Tần Thụy nhìn lướt qua bó hoa trên tay tôi, ngừng lại: "Trước tiên để anh cầm bó hoa đó cho em, em chỉnh lại váy đi".

Anh ấy lấy ra một gói khăn giấy đưa cho tôi, tay nhận lấy bó hoa trong tay tôi, những bông hoa hồng sớm đã trở nên hỗn độn lộn xộn, những cánh hoa bị ép nát rơi xuống đất.

Túi khăn giấy màu hồng cam, có mùi thơm nhàn nhạt, không phải loại mà Tần Thụy hay dùng, nhưng lại có mùi giống hương nước hoa của Từ Ái vẫn hay dùng.

Tay tôi chợt run lên, hít một hơi thật sâu rồi cố tỏ ra bình tĩnh hỏi anh ta.

"Gần đây anh với Từ Ái quan hệ có vẻ rất tốt? Anh còn tặng hoa cho cô ấy".

"Việc hợp tác với Lệ Hồng có thể thành công là nhờ sự giúp đỡ của cô ấy. Từ Ái là người phụ trách mảng này của Lệ Hồng nên anh cảm ơn cô ấy thôi".

Tần Thụy nói xong, khóe môi chợt cong lên: "Trước đây không phải em luôn sợ quan hệ của bọn anh không tốt sao? Sau này sẽ không như vậy nữa".

Tôi ngây người đứng đó nhìn anh ta.

Mười năm chúng tôi quen biết nhau, cùng nhau trải qua khoảng thời gian đen tối nhất, và fường như tôi đã quá quen thuộc với đôi mắt tĩnh lặng của anh ta.

Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy người trước mặt mình rất đỗi xa lạ.

Lần đầu tiên tôi gặp Tần Thụy là khi anh ấy mười bốn tuổi, vừa chuyển trường cũng đồng thời chuyển nhà đến tầng dưới cùng khu nhà tôi.

Thời đó tôi vẫn còn là một thiếu nữ mê mỹ vị nhân gian, thường cảm thấy đói rất nhanh. Mỗi đêm thường lẻn xuống lầu mua đồ ăn khuya.

Trong một lần tôi bắt gặp anh ta đang ngồi trong góc tối trước cửa nhà, người bê bết máu, trên mặt đất cũng xuất hiện vài vệt máu đen nhỏ.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt u ám dữ tợn, nhưng lại có chút yếu ớt, giống như con sói con cô độc trong rừng rậm.

Tôi nhìn anh ta một lúc rồi bẻ một nửa miếng thịt bò khô đưa cho Tần Thụy, anh ta cụp mắt coi như không thấy.

Tôi cũng không nản lòng, kiên trì đưa đến trước mặt Tần Thụy, cuối cùng vẫn là anh ta đầu hàng cầm lấy một nửa miếng thịt.

Sau này, tôi dần dần nghe được một ít chuyện về gia đình của Tần Thụy.

Ví dụ như sau rất nhiều năm kết hôn, ba anh ta đã âm thầm chuyển nhượng hết tài sản sang đứng tên mình rồi đệ đơn ly hôn, đã khiến mẹ Tần Thụy phát điên.

Vì điều này mà mẹ Tần thụy sẽ đánh đập anh ta mỗi lúc bà ấy uống say, thậm chí đôi lúc sẽ dùng đến cả dao.

Khi anh ta kể đến đây, giọng điệu rất nhẹ nhàng thậm chí khóe môi còn nhếch lên thành một nụ cười.

Tôi đau lòng không biết phải nói gì, chỉ biết đưa tay vuốt mái tóc của Tần Thụy như dỗ dành một chú mèo to xác.

"Tương lai anh sẽ có em".

Tôi nhẹ nhàng nói: "Anh đừng sợ, sau này em sẽ bảo vệ anh".

Sau khi vào cấp 3, Tần Thụy càng nổi tiếng hơn. Anh ta luôn tỏ ra thô lỗ và cục cằn đối với người khác, và chỉ luôn nói chuyện với mỗi tôi.

Điều này chứng tỏ tôi là người đặc biệt đối với Tần Thụy, nghĩ như vậy tôi liền vui vẻ.

Tuy nhiên ngay cả khi đối mặt với tôi, anh ta trông vẫn có chút lạnh lùng và thờ ơ.

Không giống như bây giờ, nụ cười sắc nét và sự vui vẻ giữa hai đầu lông mày khiến tôi có linh cảm dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cả một đoạn đường tôi im lặng, cuối cùng sau khi anh ta đỗ xe lại thì lấy hết dũng khí để hỏi: "Tần Thụy!".

"Hả?".

"Em muốn có một bó hoa".

Anh ta quay đầu liếc tôi một cái: "Ồ, vậy thì em tự mình cầm lấy đi".

Nhìn bó hoa hồng lộn xộn nát nhàu mà tôi đã mua trước đó được trao tận tay, tôi không nhận lấy, khịt mũi nghiêm túc nhìn anh ta: "Em không muốn cái này, ý em là muốn anh mua cho em một bó hoa".

"Ầm ĩ cái gì chứ?".

Tần Thụy nhíu mày, giống như đang cố ý bắt lỗi, giọng điệu gắt gỏng: "Không phải em đã mua rồi sao, tại sao anh còn phải mua một bó khác cho em?".

Tôi không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình như thế nào, những cảm xúc tiêu cực dồn lại như những mũi tên sắc bén, cùng lúc đâm thẳng vào trái tim tôi.

"Bởi vì hôm nay là ngày 520, là ngày lễ tình nhân! Anh đã tặng Từ Ái một bó hoa hồng tại sao lại không tặng em? Em mới là bạn gái của anh mà!".

Tôi hét lên giống như mất kiểm soát, ngay khi nói ra từ đầu tiên, nước mắt đã không kiểm soát được, tuôn rơi xuống.

"Ôn Ngọc, em đừng gây sự vô cớ, được không?".

Tần Thụy cúi mặt xuống, khẽ liếc tôi: "Chỉ là cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ thôi, em làm ầm lên như vậy thật phiền phức. Anh không muốn gây sự với em".

Không muốn gây sự với em...

Hiển nhiên tôi không tin, hoài nghi nhìn anh ta: "Vào ngày lễ tình nhân anh lại tặng một người phụ nữ khác một bó hoa, rồi muốn em làm như không thấy gì?".

"Ngày lễ tình nhân? Nó cũng chỉ là một công cụ tiếp thị được tạo ra bởi các doanh nghiệp, từ khi nào nó thực sự trở thành ngày lễ rồi?".

Ngữ điệu anh ta thêm phần chế nhạo: "Từ Ái là bạn tốt của em, lúc trước anh với cô ấy có quan hệ không tốt, không phải em rất lo lắng sao? Bây giờ quan hệ của bọn anh tốt hơn thì em lại không vui. Ôn Ngọc, em có đạo đức giả quá hay không?".

Tim tôi bất chợt nhói lên, cảm giác đau đớn run rẩy lan ra khắp cơ thể, tôi mở miệng nhưng không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở.

Từ rất lâu tôi đã sớm biết con người Tần Thụy độc mồm độc miệng.

Hồi cấp 3, khi tôi bị bắt nạt, Tần Thụy đã phát hiện ra, anh ấy đã dẫn tôi đi tìm cô gái kia, còn mắng cô ta thật thậm tệ đến mức cô ta bật khóc, thậm chí còn động tay động chân.

Vào năm nhất khi tôi ứng cử vào ban cán bộ của lớp, tôi đã bị một cậu nam sinh có số phiếu ngang bằng chèn ép. Tần Thụy tức giận túm cổ nam sinh kia đè lên bàn, chậm rãi bắt cậu ta nói: "Xin lỗi Ôn Ngọc".

Tối hôm đó anh ấy đưa tôi về ký túc xá, tôi vui đến mức quay đầu lại, đôi mắt ngời nhìn anh: "Tần Thụy, anh nói chuyện thật giỏi".

Giọng điệu của Tần Thụy vẫn lạnh lùng như cũ: "Anh mà lại".

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày những lời nói sắc bén như họng súng của anh ta lại nhắm vào tôi.

Tôi ngồi trong xe khóc không ra hơi, dường như Tần Thụy đã mất kiên nhẫn, anh ta mở cửa xe bước ra ngoài, trầm mặc nhìn tôi: "Về nhà".

Tôi im lặng không đáp.

Tôi hy vọng Tần Thụy có thể dỗ dành tôi, không thì ít nhất cũng là giải thích.

"Nếu em không muốn về thì cứ ngồi đây mà khóc".

Cửa đóng sập lại.

Dường như tôi - người đang khóc ở trong xe của anh và Tần Thụy - người hờ hững đứng bên ngoài, giữa hai chúng tôi đã bị tách biệt thành hai thế giới khác nhau.

Thực ra từ khi ở bên Tần Thụy, chúng tôi không mấy khi giận nhau, bởi vì tôi biết hoàn cảnh gia đình anh ấy, hơn nữa tôi cũng biết tính tình của anh âm trầm u ám, thậm chí một câu nói đùa cũng có thể khiến Tần Thụy cảm thấy khó chịu.

Vậy nên ngay cả khi tâm trạng tồi tệ, tôi cũng sẽ cố hết sức tỏ ra vui vẻ trước mặt anh.

Không quan trọng nếu anh ấy không nói anh ấy yêu tôi.

Sẽ không có vấn đề gì nếu anh ấy không tặng hoa cho tôi.

Ở cùng Tần Thụy, tình yêu của tôi dường như đặc biệt luôn dễ thỏa mãn.

Trời vừa sẩm tối, bỗng có tiếng sấm sét, rồi mưa to kéo đến.

Trong tiếng mưa ngày càng dày đặc, cửa xe đột nhiên được mở.

Tần Thụy cầm ô, cúi người yên lặng nhìn tôi.

"Anh xin lỗi". Anh ta nói: "Mưa rồi, về nhà thôi".

Ví dụ như giờ phút này, chỉ cần Tần Thụy xuống nước một chút, phần lớn tức giận trong lòng tôi đã tiêu tan.

Sau khi xuống xe, tôi vô thức hìn sang bên phải, có lẽ vì trời mưa to nên cửa hàng hoa trước cổng chung cư đã sớm đóng cửa từ trước.

Cuối cùng thì tôi vẫn không đợi được bó hoa của riêng mình.

(5)

Ngày hôm sau, Từ Ái đã gửi tin nhắn Wechat xin lỗi tôi.

"Xin lỗi, Tiểu Ngư, gần đây tớ bận làm các dự án nên quên mất hôm qua là ngày gì".

Cô ấy nói: "Tớ đã đặt một bó hoa hồng lớn cho cậu, bù cho việc Tần Thụy không tặng hoa cho cậu nhé".

Quả nhiên, không lâu sau, tôi nhận được một cuộc gọi của nhân viên giao hàng nói có người đã đặt một bó hoa chín mươi chín bông hồng tặng tôi, chúng được để ở chỗ bảo vệ dưới tầng công ty.

Buổi tối khi về nhà, tôi vừa ôm bó hoa lớn vừa loay hoay lấy chìa khóa thì cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên trong.

Xuyên qua khoảng trống của những bông hoa, tôi thấy Từ Ái, bất chợt sững sờ mất một lúc.

"Tiểu Ngư hôm nay không phải tăng ca sao? Về sớm vậy?".

Cô ta mỉm cười giúp tôi đỡ lấy bó hoa, đưa cho Tần Thụy đang đứng bên cạnh.

Anh ta thản nhiên nhận lấy nó.

Trời đã vào hè, cô ta mặt một chiếc váy buộc cổ ngắn, bên cạnh Tần Thụy cũng một thân quần áo thoải mái.

Không khí trong phòng nóng ẩm ùa ra ngoài.

Tôi sững sờ một lúc rồi mới hỏi: "Sao anh không bật điều hòa?".

"Hình như bị hỏng rồi, bật không được".

Từ Ái đáp lại với một nụ cười.

Tôi bước tới, cầm điều khiển đặt trên bàn trà lên bấm vài lần nhưng không thấy phản hồi nên cúi xuống lấy hai cục pin mới từ trong ngăn kéo.

"À, ra là hết pin".

Cô ta chợt nhận ra gì đó rồi giơ chân đá Tần Thụy.

"Tôi không biết điều khiển hết pin dù sao thì đây cũng không phải nhà tôi tự thuê. Tôi thấy Tiểu Ngư quá chiều anh rồi, đến điều khiển hết pin cũng không biết".

Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát bọn họ, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác nhoi nhói.

Nhìn xuống phía dưới, hóa ra là Tần Thụy nắm tay tôi, nhưng vì nắm quá chặt khiến chìa khóa cọ vào lòng bàn tay tôi đau nhói.

Tần Thụy bình tĩnh giải thích: "Công việc có một số chỗ chưa giải quyết xong, bọn anh đang thảo luận, đúng lúc Từ Ái nói muốn tìm em nên bọn anh về nhà giải quyết tiếp".

Tôi gật đầu ra chiều đã hiểu: "Vậy hai người tiếp tục thảo luận đi, em đi nấu cơm trước".

Trên thực tế tâm trạng của tôi không hề tĩnh lặng như vậy.

Chỉ là không biết phải nói gì.

Một người là bạn thân, một người là bạn trai. Khi trước đây họ không thích nhau, tôi thực lòng hy vọng mối quan hệ của họ được xoa dịu phần nào.

Nhưng bây giờ vì công việc nên mối quan hệ của bọn trở nên tốt hơn, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ Tần Thụy nói đúng, tôi chính là kẻ đạo đức giả.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, tôi nấu một ít món ăn đơn giản bưng lên bàn ăn, rồi gọi Tần Thụy và Từ Ái đến ăn tối.

Sau khi ngồi xuống, tầm mắt tôi chạm trúng mặt Tần Thụy, tôi có chút giật mình.

"Nóng quá sao?". Tôi nhìn vết rách còn đang rỉ máu trên môi anh ta. "Miệng anh đang chảy máu kìa, có muốn bôi chút thuốc không?".

"....".

"Tần Thụy?".

Anh ta đột nhiên đưa tay lên, dùng mu bàn tay cọ cọ mạnh vào môi, giọng nói có phần lạnh lùng khó hiểu.

"Không sao, chỉ cần uống chút nước là được".

Sau bữa tối, Tần Thụy vào bếp rửa chén, tôi và Từ Ái ngồi trên sofa nói chuyện một lúc, sau đó tiễn cô ta xuống lầu.

Đứng trong thang máy, ánh đèn thang máy rọi xuống sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên chiếc cổ mảnh khảnh của Từ Ái.

Tôi đưa mắt nhìn thêm vài lần, chợt cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.

Khi bước ra khỏi tòa nhà, tôi tùy tiện hỏi cô ta một câu, cô ta cười đưa tay chạm vào mặt dây chuyền.

"Đúng vậy, trước đây tớ từng đăng ảnh sợ dây chuyền này trên Weibo nói rất thích mẫu thiết kế này. Tần Thụy vì cảm ơn tớ kết nối cho anh ấy và công ty nên đã mua tặng tớ".

Tôi chết sững tại chỗ.

"Được rồi Tiểu Ngư, dừng ở đây thôi, cậu mau quay về đi, tớ lái xe về".

Cô ta bước đi trên đôi giày cao gót, bóng lưng duyên dáng dần đi xa.

Đèn cảm ứng bằng âm thang ở hành lang dần tối đi, tôi đứng trong bóng tối, không nghĩ sao lại nhớ đến hai năm trước.

Khi đó, studio của Tần Thụy vừa mới đi vào hoạt động, trong trường cũng có nhiều tiết học, anh ấy bận rộn đến mức phải rất lâu mới thu xếp được thời gian đi hẹn hò với tôi, và chúng tôi đã thử một sợi dây chuyền pha lê ở trung tâm thương mại.

Thực ra chiếc vòng cổ đó giá thành cũng không quá đắt, chưa đến 1000 tệ, nhưng tôi biết anh ấy cũng không có nhiều tiền nên vờ nói bản thân không thích, còn soi gương cố tình bới ra khuyết điểm.

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh nói: "Nếu chị muốn một sợi đẹp hơn thì giá cả cũng cao hơn".

Tần Thụy chưa kịp lên tiếng, tôi đã vội vàng nói trước: "Nhưng tôi không thích đeo dây chuyền hay mấy đồ kẹp tóc. Đi thôi, đi mua sắm".

Sau khi chúng tôi rời khỏi trung tâm thương mại, Tần Thụy hỏi tôi: "Em có thích không?".

"Em cũng không thích lắm".

Tôi mỉm cười, ôm lấy cánh ta anh ấy, ngẩng đầu làm nũng như một đứa trẻ.

"Chiếc vòng cổ mà em thích giá cao lắm. Khi nào có sự nghiệp thành công anh hãy mua nó và cầu hôn em".

(6)

Sắp đến kỳ thi, tiết học ở trường ngày càng nhiều hơn, tạm thời tôi xin nghỉ công việc tại công ty thực tập.

Bản thân tôi cũng chuyển về ký túc xá.

Tuy nhiên dự án của Tần Thụy không thể dừng lại được, anh ấy bận đến mức không cả có thời gian trả lời tin nhắn.

Màn hình Wechat tràn nhập những lời linh tinh của tôi, thỉnh thoảng mới xen lẫn một hai câu trả lời của anh.

Đến cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí hỏi Tần Thụy về chiếc vòng cổ đó.

Tôi chỉ cảm thấy chúng tôi đang ngày càng lặng lẽ xa cách, thậm chí tôi còn không tìm ra cách nào để ngăn điều đó xảy ra.

Chiều hôm đó, sau buổi thi cuối cùng, tôi thu dọn đồ đạc xong liền tìm quanh phòng học, cũng không thấy Tần Thụy đâu cả.

Tôi gọi cho anh ấy, tiếng chuông reo rất lâu mới có người nhấc máy.

Tôi hít một hơi thật dài: "Cuối cùng cũng thi xong, tối nay chúng ta đi xem phim ăn mừng nhé".

Người bên kia trầm mặc một hồi, lúc sau giọng nói bình tĩnh của Tần Thụy mới vang lên: "Không phải hôm nay, anh phải về trước".

"Giai đoạn đầu của dự án sắp kết thúc. Một số chi tiết hậu cần cần được xử lý. Anh phải đến studio trước".

Tôi nắm chặt điện thoại: "Từ Ái có đi cùng không?".

"Chà, cô ấy không lái xe lên anh đưa cô ấy đi cùng".

Sau đó điện thoại bị ngắt kết nối.

Tôi thẫn thờ ngồi trên ghế, cho đến khi bạn cùng phòng đi đến vỗ vai tôi: "Tối nay cậu về ký túc xá à?".

"Tớ không về".

Khi trở về phòng trọ trời vẫn còn chưa tối, từ cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài tôi có thể thấy trên bầu trời có một đám mây lớn màu đỏ như ánh lửa, một khung cảnh vô cùng tráng lệ.

Lúc cùng Tần Thụy đi xem nhà, tôi cũng tình cờ gặp được cảnh hoàng hôn đẹp như vậy.

Tôi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vài lần, anh ấy đã tự quyết định với người bên môi giới, mặc dù giá thuê ở đây cao hơn vài trăm so với những ngôi nhà có điều kiện tương tự.

Tôi nhìn ra được những chi tiết vụn vặt trong mối quan hệ của hai chúng chúng tôi.

Mặc dù Tần Thụy chưa từng nói yêu tôi, nhưng qua những hành động nhỏ của anh đều thể hiện tôi là một sự tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc đời anh ấy.

Thế nhưng...

Không biết từ khi nào sự cân bằng mong manh này đã bị phá vỡ.

Trước khi đám mây cuối cùng biến mất, tôi chụp một bức ảnh định gửi cho Tần Thụy, nhưng lại trượt tay ấn vào vòng bạn bè.

Mười phút trước, Từ Ái có đăng một bài viết trong vòng bạn bè.

"Tiểu Từ cuối cùng cũng thi xong, mua một cái túi để tự thưởng cho mình, có thể bước công việc vừa ý trong mùa hè này".

Bức ảnh chụp cô ta đang đứng trước gương của quầy hàng LV với một chiếc túi trên lưng.

Trong góc gương một bàn tay quen thuộc để lộ ra, đang giúp cô ta xách túi.

Tôi phóng to bức ảnh lên trong sự hoài nghi, kiểm tra thật nhiều lần.

Đó là tay của Tần Thụy.

Chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay anh ta chính là chiếc mà tôi mua tặng Tần Thụy vào sinh nhật năm ngoái.

Toàn thân tôi bắt đầu run lên không kiểm soát được, thậm chí tôi còn gõ ngón tay vào màn hình vài lần trước khi nhấn vào giao diện cuộc gọi và gọi cho Tần Thụy.

Anh nhanh chóng nhấc máy: "Ôn Ngọc?".

"Tần Thụy...". Tôi cắn mu bàn tay, mất một lúc lâu mới nói được một lời, nhưng lại không kìm được nước mắt: "Bây giờ anh có thể về nhà được không?".

"Anh...".

Anh ta ngừng lại rồi hỏi: "Em khóc à?".

Tôi không nói.

Chính xác là nói không lên lời.

"Em ở nhà chờ anh, anh về ngay".

Khi Tần Thụy quay lại, cả căn phòng đã chìm trong bóng tối.

Anh ta bật công tắc đèn trong phòng khách, ánh sáng đột ngột khiến tôi khó chịu nheo mắt lại.

"Sao vậy?".

Anh ta hỏi tôi, giọng điều trầm ấm, ngoài sự lo lắng dường như còn ẩn chứa tần tầng lớp lớp cảm xúc khó tả.

Trên thực tế tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.

Ví dụ như anh theo dõi weibo của Từ Ái đúng không? Nên mới có có thể mua sợi dây chuyền mà cô ấy thích làm quà tặng cô ấy?

Ví dụ như trở lại công ty để giải quyết công việc? Hay là hai người đã cùng nhau đi mua sắm?

Ví dụ như chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau, cả tháng này hầu như không có lấy một lần gặp mặt, anh có nhớ tôi không? Hay vốn dĩ anh chẳng bận tâm gì đến tôi cả.

Nhưng tại thời điểm đó, tôi đã không hỏi bất kỳ điều gì.

Dưới ánh đèn, một nửa gương mặt nghiêm nghị của Tần Thụy chìm trong bóng tối, tôi không cách nào phân biệt được tâm trạng hiện tại của anh ta.

Tôi chợt nhớ ra, vào ba năm trước, lúc đó chúng tôi hẹn hò được hai tháng.

Tôi đã rủ Tần Thụy đến một rạp chiếu phim tư nhân xem liền một lúc mấy bộ phim tình cảm.

Tôi không tập trung lơ đãng muốn nói lại không biết mở lời thế nào.

Cho đến khi anh ấy bất ngờ nắm tay tôi, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Em đang nghĩ gì vậy?".

"Em...".

Tôi đỏ mặt, giọng nói nhỏ đi gần như không thể nghe thấy được: "Muốn hôn".

Tần Thụy cười nhẹ: "Sao em không nói thẳng".

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt đã đặt xuống môi tôi.

Sau khi khôi phục trí ức, tôi ngẩng đầu nhìn Tần Thụy, chậm rãi hỏi: "Anh muốn chia tay với em rồi sao?".

"Không!".

Anh ta gần như không chút do dự trả lời.

"Nhưng anh lại nói dối em. Anh nói là đi giải quyết công việc, nhưng thực tế lại cùng Từ Ái đi mua sắm".

Tần Thụy sững sờ, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.

"Anh không đi mua sắm với cô ấy. Lúc anh trên đường đến công ty có đi ngang qua phố thương mại, cô ấy nói túi của mình bị hỏng nên muốn mua một cái mới. Sau khi mua túi xong bọn anh thật sự đã đến công ty".

Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, ôm lấy tôi: "Sau này sẽ không như vậy nữa, Ôn Ngọc, anh hứa với em".

(7)

Sau ngày hôm đó, Từ Ái đặc biệt đến tìm tôi, giải thích rằng hôm đó lúc đi qua trung tâm thương mại cô ta đột nhiên muốn mua một cái túi mới, còn nói tôi đừng nghĩ ngợi nhiều.

Qua điện thoại giọng điệu của cô ta vô cùng thành khẩn: "Không phải cậu đã kể với tớ về quá khứ của hai người hay sao? Giữa cậu và Tần Thụy có chín năm tình cảm, không ai có thể chia rẽ? Kể cả tớ cũng sẽ không chen ngang".

Tôi cùng Tần Thụy đã nhất trí với nhau, chờ dự án này kết thúc, chúng tôi sẽ về quê nghỉ dưỡng một thời gian.

Kết quả là, sau khi kỳ nghỉ hè bắt đầu không bao lâu, kỳ sinh lý của tôi bỗng trở nên thất thường.

Sau khi nhận tư vấn trực tuyến, bác sĩ chuyên ngành khuyên tôi nên đi khám trực tiếp để kiểm tra thêm, ngoài ra trong quá trình khám có khả năng sẽ gây tê nên cần người đi cùng.

Do dự rất lâu, tôi vẫn hỏi Tần Thụy xem ngày mai anh ta có thể đi cùng tôi hay không.

"Hạng mục kia sắp kết thúc nên studio có nhiều giấy tờ cần xác nhận".

Anh ta tiếp lời: "Nếu không thì em có thể thử đổi lịch khám xem, hôm nào anh sẽ đi cùng em".

"Vâng".

Sau một lúc ngây người tôi mới đáp lại.

Nhưng vì bệnh viện chuyên khoa cần hẹn trước với chuyên gia nên rất khó đặt lịch, đã đặt rồi không muốn hủy nên cuối cùng tôi lên mạng thuê một người đi cùng.

Sau khi hai chúng tôi gặp nhau mới biết cô gái tôi thuê tình cờ lại là đàn em cùng trường.

Cô ấy tốt bụng giúp tôi cầm túi chờ ở cửa, vì là phòng khám chuyên khoa nên lượt người đến thăm khám cũng không quá đông.

"Đàn chị, chị ngồi đây trước đi, em giúp chị đi lấy số thứ tự".

Tôi gật đầu, đang muốn nói cảm ơn, vô tình ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, cả người tôi bất chợt cứng đờ.

Trước cửa phòng tư vấn cách vài bước, cánh cửa phòng đóng kín đột ngột mở ra, sau đó một nam một nữ từ bên trong đi ra.

Phía sau bọn họ, vị bác sĩ chỉ về một hướng, "Phòng phẫu thuật ở đằng kia, hai người qua đó nộp lệ phí trước".

"Vâng, cảm ơn bác sĩ".

Tôi mở miệng thở dốc, là giọng của chính mình nhưng lại nghe như từ nơi khác truyền đến.

"Tần Thụy...".

Tần Thụy đang đỡ Từ Ái Lạc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt anh ta trong phúc chốc liền trở nên trắng bệch.

Hành lang bệnh viện được thắp sáng bằng ánh đèn trắng mang cảm giác lạnh lẽo, mùi nước sát trùng lơ lửng trong không khí, xộc vào khí quản khiến tôi có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, hít thở cũng không thông.

Có lẽ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đàn em khóa dưới đỡ tay tôi, giọng lo lắng gọi, "Đàn chị...".

Tần Thụy bất giác hất tay Từ Ái Lạc ra, vội vàng bước đến trước mặt tôi.

Quen biết anh ta nhiều năm, tôi chưa từng thấy qua biểu cảm đầy hoảng sợ này của Tần Thụy.

Từ khi hẹn hò cho đến hiện tại, giữa chúng tôi người luôn cẩn thận bảo vệ mối quan hệ này cũng chỉ có tôi, cẩn thận nhân nhượng, bao dung thỏa hiệp...

"Tần Thụy".

Tôi cảm giác giọng mình như lạc đi, "Anh làm gì ở đây? Hai người vì sao lại muốn đến phòng phẫu thuật?".

"Ôn Du...".

Anh ta đưa tay ra muốn ôm tôi, nhưng tôi lại đột nhiên lùi về sau một bước, tránh đi vòng ôm của Tần Thụy.

"Còn có thể làm gì? Tất nhiên là đến phá thai rồi".

Từ Ái Lạc chậm rãi tiến đến nhìn tôi, khóe môi cô ta cong cong mang theo ý cười, "Ôn Du, hai người quen nhau lâu vậy nhưng lại chưa từng phát sinh quan hệ, thật là có chút xấu hổ. Tớ đây chẳng qua cũng chỉ là giúp cậu kiểm tra một chút, năng lực của Tần Thụy cũng không tệ đâu nha".

"Trong lúc hưng phấn nhất thời quên không dùng biện pháp an toàn nên cũng đành thôi".

Trong nháy mắt, những ký ức như thủy tinh vụn vỡ trong đầu tôi hiện lên từng hình ảnh một.

Ngày lễ tình nhân 520, bó hoa hồng trắng... cửa hàng hoa đóng cửa sớm... sợi dây chuyền kim cương trên cổ Từ Ái Lạc...

Vào hôm tôi ôm bó hoa mở cửa phòng, phát hiện nhiệt độ trong phòng vừa nóng vừa ẩm, quần áo Từ Ái Lạc có chút nhăn nhúm, Tần Thụy đầu tóc rối bời, trong lúc ăn cơm tôi còn thấy môi anh ta bị rách đến bật máu...

Thế mà cái gì tôi cũng không biết.

Cái gì cũng không phát hiện ra.

Cảm giác dạ dày quặn thắt truyền đến, cổ họng bất chợt cảm thấy nhờn nhợn khiến tôi khom lưng bịt miệng nôn khan.

Tần Thụy vốn muốn chạy lại đỡ tôi, nhưng giây phút này tôi ghê tởm anh ta đến xương tủy, âm giọng tôi khàn khàn mang theo hận ý, "Đừng chạm vào tôi".

Từ sáng vì muốn đến bệnh viện kiểm tra sớm tôi đã không ăn gì, cho nên lúc này cũng chẳng có gì để nôn ra.

Trước mắt dần mờ đi, trong ký ức rất lâu trước kia chỉ còn lại cậu thiếu niên một mình ngồi trước cửa dưới tầng nhà tôi, ánh trăng rọi xuống đổ bóng dáng cô đơn.

Đàn em khóa dưới dường như cuối cùng cũng ý thức được, cô ấy dùng sức đỡ lấy tôi, "Đàn chị, em đưa chị về trước".

Tôi lắc đầu, đứng thẳng dậy, giống như những bọt sóng từ từ cuộn dâng lên, cảm giác đau lòng kia sau đó vỡ vụn biến mất không một chút dấu vết.

Tôi bình tĩnh nhìn Tần Thụy, nước mắt không kìm được mà được lăn dài trên mặt.

"Chúng ta quen nhau chín năm".

"Em vẫn luôn hy vọng có thể khiến anh vui vẻ, sợ thế gian này không có gì có thể để cho anh hy.vọng, sợ ba mẹ anh không yêu anh, nên em yêu thương anh. Có những thời điểm em gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vì tâm tình anh không tốt vẫn luôn không dám nói, không dám chia sẻ, chỉ biết tự mình im lặng chịu đựng. Anh không hiểu lãng mạn không tặng em hoa, không sao em tặng anh cũng được".

"Nhưng rõ ràng cái gì anh cũng hiểu...".

Sắc mặt Tần Thụy giờ đây tái nhợt như tờ giấy, anh ta im lặng nhìn tôi không nói gì.

Giống như không có cách nào để biện hộ, tôi trong mắt anh ta hiện giờ một chút cũng không giống như ánh dương đã từng chiếu sáng cho cuộc đời u ám của cậu thiếu niên năm nào.

Giống như bỏ đi một chút lạnh lùng xa cách, Tần Thụy lại không khác gì một người bình thường.

"Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, cùng nhau vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất. Em vẫn luôn cho rằng cho dù vài chục năm sau cũng không ai có thể chia lìa được chúng ta. Nhưng hiện tại đây, Tần Thụy, em không muốn yêu anh nữa, chúng ta kết thúc ở đây đi".

Khó khăn lắm mới nói được từ cuối cùng, tôi xoay người chậm rãi đi về phía thang máy.

Tần Thụy không đuổi theo, trên thực tế từ đầu tới cuối ngoài âm thanh hoảng sợ gọi tên tôi lúc đầu, "Ôn Du", anh ta không nói thêm gì nữa.

Trong khoảnh khắc tôi xoay người, Tần Thụy ở đằng sau nhẹ nhàng nói: "Em đã từng nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời bỏ anh".

Bước chân tôi ngừng lại, khó khăn nhếch khóe môi.

"Anh lấy tư cách gì để nói câu này? Người mà tôi vĩnh viễn không muốn rời xa là Tần Thụy năm ấy đã ở dưới đèn đường ôm chầm lấy tôi, Tần Thụy vì tôi mà sửa lại nguyên vọng duy nhất của mình, là người năm cấp III trèo tường trốn học chỉ vì muốn giúp tôi mua thuốc khi tôi đến kỳ sinh lý. Còn anh, anh là ai?".

"À, anh là ba của đứa bé trong bụng Từ Ái Lạc".

Tôi nhìn Tần Thụy, giọng điệu nhàn nhạt đáp: "Hy vọng chúng ta đừng bao giờ gặp lại".