Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhân

Vương Đệ gần đây có chút tức giận.

Công ty gặp chút trở ngại, cô dù sao vẫn cảm thấy bất an. Tuy rằng hiện tại tiền lương so với trước kia tăng lên rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn không an ổn.

Gọi điện thoại cho Cổ Văn Bân, lại nói có việc, không biết vội cái gì.

Ngồi trước bàn trang điểm, Vương Đệ nhìn lại chính mình trong gương.

Người phụ nữ trong gương, không trang điểm, gương mặt đã có một chút quá tuổi.

Làn da sẫm màu, xuất hiện vết nám, khóe mắt cũng đã có những nếp nhăn.

Vương Đệ mở một bộ mỹ phẩm mới mua ra dùng, là một nhãn hiệu nổi tiếng, tương đối mắc.

Khi đặt tay lên gò má, cô nhớ tới Kiều Gia Thuần, nước da mịn màng, ngũ quan tinh tế.

Thật sự rất ghen tị.

Không nhớ ở nơi nào đã nghe qua một câu.

Cuộc sống vốn không công bằng.

Nếu như so sánh với người xa lạ thì thôi, cô cũng sẽ không ghen tị.

Nhưng là Kiều Gia Thuần lại là người thân cận với cô.

Lúc mới sinh ra rõ ràng là mặt nhăn nhó.

Thế nhưng, từ bé, Kiều Gia Thuần đã có nhiều thứ của mình, bất kể cô muốn cái gì không cần nói, người khác cũng sẽ can tâm tình nguyện đưa đến trước mặt cô.

Khi lớn lên, chỉ cần cô cười, thì đều có đàn ông theo đuổi.

Bộ dạng lúc lớn lên xinh đẹp, thế giới của cô đúng là rất tốt, cô đi tới chỗ nào, người ta đều đối với cô rất tốt, đi đến chỗ nào cũng đều thuận lợi, dễ dàng vượt qua.

Mà đối với người có diện mạo bình thường, đi tới chỗ nào đều có thể gặp người có ý xấu, đời người quả thực là khó khăn.

Nhất là trong chuyện tình cảm, bộ dạng xinh đẹp dễ dàng thắng lợi, bọn họ muốn giành lấy cái gì cũng đều rất dễ dàng.

Vương Đệ nghĩ đến vợ của Cổ Văn Bân, cô nhìn thấy ảnh ở bạn bè của Cổ Văn Bân.

Vương Đệ có chút vui mừng, may mắn vợ của Cổ Văn Bân vẻ ngoài cũng không hề xuất sắc.

Nhưng mà Cổ Văn Bân nói muốn ly hôn, như thế nào chưa có động tĩnh gì?

Vương Đệ có chút đợi không được.

Dù sao, tuổi cô càng lúc càng lớn, ba mẹ cũng thúc giục kết hôn.

Bạn bè, đồng nghiệp của cô cũng đều kết hôn rồi.

Ngay cả cái bụng lớn của em dâu, cũng xem cô không vừa mắt. Lần trước lúc cô đến nhà mẹ, Vương Đệ nghe được cô ta sau lưng nói cô "Gái già không thể kết hôn" vân vân.

Vương Đệ thầm hạ quyết tâm, chờ ngày gả cho Cổ Văn Bân, nhất định phải tát cô ta một cái, để cô ta hiểu được khuyết điểm của mình.

Vương Đệ lại giơ tay lên, nhìn ngón tay trống không.

Cả đời phụ nữ, vẫn muốn đeo vào chiếc nhẫn kim cương, mới có thể ổn định.

Kết hôn rồi, những khó khăn cũng không nhất định lại phải tự mình gánh vác. Có người chồng, mới có người đáng tin cậy, có người che mưa, có người thay bóng đèn, thật tốt.

Như vậy mới xem như có người yêu thương.

Chồng, chồng của cô đâu?

Cổ Văn Bân, cô gọi điện cho anh.

Điện thoại kêu một hồi, mới bắt máy.

"A lô." Cổ Văn Bân phát ra âm thanh nhỏ, như là nói bằng hơi.

"Anh ở đâu?" Vương Đệ tức giận nói.

"Cùng khách hàng ăn cơm."

"Buổi tối ra ngoài, em có việc nói cho anh." Vương Đệ nói.

Điện thoại bên kia cắt ngang, không nghe được âm thanh gì, Vương Đệ tưởng cô không cẩn thận bấm nhầm nút, nhưng mà cô xem di động, vẫn thấy nút màu xanh, chứng tỏ vẫn đang gọi.

"A lô, Văn Bân, a lô." Vương Đệ kêu Cổ Văn Bân.

"A, nghe đây." Cổ Văn Bân nói.

Trong lòng Vương Đệ có chút nghi ngờ.

Cuối cùng, Cổ Văn Bân nói, hắn đêm nay thật sự không có thời gian, nhưng là đáp ứng giành ra hai ngày cùng Vương Đệ.

Cúp điện thoại, lại một đêm vô cùng buồn chán.

Vương Đệ thở dài.

Hôm sau, Vương Đệ đến bệnh viện tái khám.

Hôm nay rất thuận lợi, không cần xếp hàng lâu, mười một giờ đã xong. Bác sĩ dặn dò lại đơn thuốc.

Vương Đệ ra khỏi bệnh viện, nhìn lên mặt trời chói chang, mở dù che.

Bệnh viện này những năm đầu.

Thời điểm trước đây, xe ô tô không thông dụng như bây giờ, trang thiết bị cũng không thích hợp, vì vậy cũng không có bãi đỗ xe.

Bệnh viện gần đây trên đường lúc nào nào cũng đậu nhiều xe. Có một số vị trí đậu xe, có một số đỗ xe trái quy định, cảnh sát giao thông thường xuyên lại đây làm hóa đơn phạt.

Đây không phải là, cách chỗ Vương Đệ không xa, một cảnh sát giao thông đang đứng bên cạnh chiếc xe màu đen có rèm che, nhìn xem biển số xe, vừa cúi đầu. Hẳn là làm hóa đơn phạt.

Vương Đệ nghĩ thầm, này chắc phạt hai trăm a?

Vừa lúc đến gần, tò mò liếc mắt nhìn chiếc xe.

Ô, Audi.

Lại lơ đãng nhìn đến biển số xe, con số này hình như có chút quen thuộc?

Vương Đệ trừng lớn ánh mắt, nhìn kỹ một lần nữa.

Đây là xe của Cổ Văn Bân!

Cổ Văn Bân tại sao lại ở chỗ này?

Lại nghĩ đến hôm qua Cổ Văn Bân trong điện thoại ấp úng khác thường, Vương Đệ trong lòng cảnh giác mãnh liệt.

Vương Đệ vào một cửa hàng tiện lợi ven đường.

Mua một ly nước, ngồi trên ghế cao cạnh cửa sổ.

Từ bên ngoài xem, đem tấm quảng cáo đồ ăn trên kính che trước mặt.

Nửa giờ sau, Vương Đệ nhìn thấy Cổ Văn Bân từ cửa bệnh viện đối diện đi ra.

Anh thế nhưng lại ôm eo một phụ nữ.

Vương Đệ nhìn kỹ người phụ nữ kia, là vợ của Cổ Văn Bân.

Khiến Vương Đệ ngạc nhiên chính là, vợ của Cổ Văn Bân mặc cái váy, rộng thùng thình, thắt lưng ở dưới ngực, này rõ ràng là phụ nữ mang thai.

Tuy là bụng cũng không lớn, nhưng mà mặc quần áo phụ nữ mang thai, từ bệnh viện phụ khoa đi ra, một lát lại xoa bụng, ai cũng đều đoán được chuyện gì đang xảy ra?

Vương Đệ trong lòng tức giận, cô hướng hai người kia đi đến.

"Cổ Văn Bân."

Cổ Văn Bân quay đầu lại, nhìn thấy Vương Đệ, hoảng hốt.

Vợ của Cổ Văn Bân đánh giá Vương Đệ, lại nhìn Cổ Văn Bân, trên mặt có phần nghi hoặc.

"Như thế nào, không biết tôi?" Vương Đệ đối với Cổ Văn Bân cười lạnh, cực kỳ tức giận.

Vợ Cổ Văn Bân ánh mắt nghi ngờ nhìn Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân nhìn lại vợ, bình tĩnh trấn an giải thích với vợ: "Ly Ly, anh giới thiệu với em, đây là..."

Vương Đệ cắt ngang lời, mỉm cười tự giới thiệu với vợ Cổ Văn Bân, giọng điệu vô cùng áp bức: "Xin chào, tôi là Vương Đệ, cùng với chồng cô là..."

Cổ Văn Bẩn khẩn trương, lập tức cướp lời: "Đây là đồng nghiệp công ty bọn anh."

Vương Đệ dừng một chút, liền nói: "Đúng, tôi là đồng nghiệp, chúng ta có quan hệ vô cùng quen thuộc, đúng không?"

Vợ Cổ Văn Bân cau mày.

Cổ Văn Bân nhìn vợ cười nói: "Cô ấy rất thích nói đùa, haha."

Vợ Cổ Văn Bân vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước.

"Người nào thích nói đùa vậy?" Vương Đệ nghiêm mặt nói: "Anh hiểu rõ, con người của tôi rất nghiêm túc, không thể nào nói đùa."

Vợ Cổ Văn Bân vẻ mặt không hờn giận.

Cổ Văn Bân xoa xoa tay, trong lòng thầm sốt ruột.

Vương Đệ vẫn không tha cho Cổ Văn Bân, hướng về vợ anh ta nói: "Cô mang thai được mấy tháng rồi?"

Nói xong, cô vươn tay muốn sờ bụng vợ Cổ Văn Bân.

Vợ của Cổ Văn Bân theo bản năng lùi ra sau, Cổ Văn Bân cũng nhìn ra Vương Đệ có ý không tốt, ngặn chặn Vương Đệ.

Cổ Văn Bân sức lực mạnh, lần này lại vô cùng nhanh, Vương Đệ bị nắm trái tay, bị đau.

Vương Đệ bị Cổ Văn Bân chọc giận, Vương Đệ bực bội: "Cổ Văn Bân, anh khốn nạn! Nói đến cái quần sẽ không nhận thức!"

Vương Đệ nói thẳng, Cổ Văn Bân kích động, nhìn vợ, muốn giải thích: "Em đừng nghe cô ấy nói bậy..."

Vương Đệ nhìn Cổ Văn Bân kích động tựa như đang xem kịch vui.

Vốn đang nghi ngờ và băn khoăn xem vợ của Cổ Văn Bân hiểu hoàn toàn không.

"Ba" một tiếng, Vương Đệ theo bản năng che mặt mình.

Cô bị đánh!

Cô vậy mà bị đánh!

Vợ Cổ Văn Bẩn thừa dịp cô chưa chuẩn bị mà đánh cô.

Vương Đệ nhìn vợ Cổ Văn Bân, ánh mắt thật khó tin.

Vợ Cổ Văn Bân mắng: "Đàn bà không biết xấu hổ! Cướp chồng của người khác!"

Ánh mắt Vương Đệ trở nên tức tối, cô cũng không phải đứng yên, từng bước muốn tiến tới vợ của Cổ Văn Bân.

Vợ Cổ Văn Bân lùi về sau, cô ta hiện tại mang thai, không thể cùng người khác đánh nhau.

Cổ Văn Bân tiến tới, một tay đẩy Vương Đệ ra.

Vương Đệ bị đẩy ngã xuống đất.

Cổ Văn Bân đẩy cô, lại còn ra tay nặng như vậy, từ đầu cô có chút khó có thể tin.

Thế nhưng, cảm giác đau đớn lúc sau nói cho cô đây là sự thật.

Vương Đệ nhìn lên Cổ Văn Bân, trong mắt tràn ngập oán hận.

Cổ Văn Bân nhìn ánh mắt Vương Đệ có chút chột dạ, nâng giọng nói: "Nhìn tôi làm gì? Chính cô là người mang thai không được, còn muốn để cho người khác cũng không sinh được sao?"

Khốn nạn!

Nếu không giữ vững lý trí, biết mình đánh không lại Cổ Văn Bân, cô thật muốn liều mạng với hắn.

Cô chỉ có thể dùng ánh mắt oán trách nhìn Cổ Văn Bân đưa vợ đi.

Cổ Văn Bân không đếm xỉa đến hóa đơn phạt dán trên xe, cũng không nhìn ánh mắt tràn ngập thù hận của Vương Đệ, lái xe chở vợ rời đi.

Hắn từ kính nhìn về phía sau, nhìn ra vợ bây giờ đang im lặng.

Cổ Văn Bân nói với vợ: "Vợ, em đừng nhạy cảm quá. Cô ta trước kia sinh con không được suy nghĩ có chút không bình thường, thấy phụ nữ có thai liền ghen tị phát cuồng, kiếm chuyện gây sự."

Vợ Cổ Văn Bân không phải là phụ nữ dễ bị lừa, cô cười lạnh: "Nhân viên suy nghĩ không bình thường các anh vẫn tuyển?"

"Lúc ấy không biết? Cô ta thường ngày cố gắng như thường, lần trước có một đồng nghiệp mang thai cô ta mới bộc lộ ra thói xấu này."

Vợ Cổ Văn Bân dĩ nhiên không tin, có điều cô là người khéo giả bộ.

Có một số việc, không cần phải nói quá lên.

Nếu như trong mắt không thể chịu được một hạt cát, sau này làm sao tiếp tục được.

Đàn ông, đều là một đức tính, đừng mong đợi quá nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Vương Đệ chạy vào văn phòng Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân vội vàng đóng cửa phòng, không quên nhìn xung quanh.

Vương Đệ vừa đến liền chất vấn Cổ Văn Bân: "Chuyện... của tôi, làm sao anh biết?"

Cổ Văn Bân biết Vương Đệ không dựng chuyện.

"Ngày đó ở khách sạn, túi cô chưa kéo khóa, tôi đã thấy tờ đơn..."

Vương Đệ không nhớ rõ cô lúc nào không kéo khóa, không nghĩ nhiều nói, chỉ vào Cổ Văn Bân hỏi: "Vậy anh hôm qua nói tôi như vậy là có ý gì?"

Cổ Văn Bân hối hận với Vương Đệ, chỉ là hôm qua hắn cũng là không có biện pháp, Vương Đệ ở trước mặt vợ hắn làm loạn. Ở trước người vợ, hắn dù sao cũng phải thể hiện rõ thái độ.

"Thực xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc, đã buộc miệng nói." Cổ Văn Bân tiến lên, xoa vai Vương Đệ.

Vương Đệ né vai đi: "Anh không phải ngay từ đầu nói ly hôn muốn cùng một chỗ với tôi chính là lừa gạt tôi?"

"Không phải..." Cổ Văn Bân muốn giải thích.

Vương Đệ đã không tin lời hắn, cô cắt lời: "Anh có biết vì sao tôi không thể mang thai?"

Cổ Văn Bân nghĩ thầm rằng, cô cùng đàn ông đem thân mình phá hủy, liên quan gì đến tôi? Ngoài miệng đương nhiên sẽ không nói.

"Đều là bởi vì anh!" Vương Đệ nhấn mạnh từng chữ.

"Tôi?" Cổ Văn Bân chỉ ngón tay vào mình, rõ ràng không tin.

"Lúc trước khi anh ra nước ngoài, tôi đã mang thai. Tôi cái gì cũng không hiểu, lúc ấy tuổi còn nhỏ, đi khám bệnh viện nhỏ..." Vương Đệ đỏ mắt: "Lần đó, lần này, Cổ Văn Bân, anh còn muốn xin lỗi tôi bao nhiêu lần nữa? Tôi tùy tiện như vậy sao!"

Cổ Văn Bân đặt hai tay lên vai Vương Đệ: "Ai."

Vương Đệ không nghĩ sẽ khóc trước mặt Cổ Văn Bân, cô không muốn trông cậy vào người đàn ông này, cô không nghĩ sẽ tỏ ra yếu đuối trước hắn, nhưng là cô không nhịn được, nước mắt chảy xuống.

"Bảo bối, đừng khóc, anh vẫn yêu em. Anh không phải luyến tiếc vợ, anh chủ yếu không nỡ bỏ đứa nhỏ." Cổ Văn Bân nói.

Vương Đệ ngăn tay của Cổ Văn Bân: "Cút!"

Cổ Văn Bân ôm thắt lưng Vương Đệ, trong miệng đã chuẩn bị lời đường mật.

Nhưng Vương Đệ lùi về phía sau, kiên quyết nói: "Tôi muốn anh chia tay!"

Chỉ cần Vương Đệ không đến nhà làm loạn, chia tay thì chia tay, Cổ Văn Bân không có ý kiến, cho nên hắn không nói gì, thỏa thuận.

Vương Đệ còn nói: "Tôi còn muốn từ chức."

Cổ Văn Bân vừa nghe, lập tức khuyên nhủ: "Em không cần hành động theo cảm tính, tình cảm thì tình cảm, công việc thì công việc, rời khỏi đây, em đi đau tìm ra công ty lương cao như vậy?"

"Cổ Văn Bân, tôi bây giờ nghi ngờ nhân phẩm của anh, cho nên tôi sẽ không làm việc với anh, ai biết anh có thể hay không làm hại tôi?"

Nếu đã muốn nói ra, Cổ Văn Bân liền thay đổi nét mặt: "Cô từ chức, trước hết đem các khoản còn lại trả lại công ty đi?"

Vương Đệ trừng mắt: "Có lầm hay không? Cổ Văn Bân! Sổ sách của công ty tôi còn?"

"Sổ sách không phải cô làm sao? Thiếu hụt đi nơi nào? Có phải hay không đến người nào đấy? Nếu như là, cô đem tiền trở về. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, cô có thể từ chức. Nếu không, đó chính là trình độ chuyên môn của cô, nhanh chóng cố gắng làm sổ sách công bằng, sau đó công ty mới cho phép cô từ chức." Cổ Văn Bân đem chuyện này ra nói công chính.

Vương Đệ nổi giận: "Cổ Văn Bân, anh thật đúng là muốn hãm hại tôi? Cút mẹ anh đi! Ngày mai tôi sẽ không đến làm!"

"Cô không đến cũng không sao, dù sao đến lúc kiểm tra, trách nhiệm ở cô. Công ty cũng truy trách quyền lợi."

Vương Đệ lúc này mới hiểu được Cổ Văn Bân chính là kẻ lừa gạt, hắn muốn cô gánh vác trách nhiệm. Từ nay về sao, cô chỉ có thể làm việc cho hắn, nếu không tổn thất là cô.

Vương Đệ lúc này vừa tức vừa sợ.

"Cổ Văn Bân, tôi liều mạng với anh!" Cô đánh Cổ Văn Bân.

"Bệnh thần kinh! Nối điên làm gì!" Cổ Văn Bân một tay đẩy Vương Đệ.

--

"Gia Thuần, Cảnh Hành đến rồi, muốn dẫn con đi chọn nhẫn, nhanh một chút." Kiều mẹ gõ cửa hai cái, nói với Kiều Gia Thuần.

Bên trong không có tiếng trả lời.

"Mẹ vào đây." Mở cửa, Kiều mẹ nhìn thấy Kiều Gia Thuần mặc áo ngủ ngồi trên giường, cũng không thay quần áo.

"Như thế nào vẫn chưa thay quần áo?" Kiều mẹ thúc giục.

"Mẹ, con không nghĩ sẽ kết hôn." Kiều Gia Thuần ủ rũ.

"Làm sao vậy? Con chưa tỉnh?" Kiều mẹ ngồi xuống bên giường, sờ đầu Gia Thuần.

"Mẹ, con thật sự nghĩ sẽ không kết hôn."

Kiều mẹ thấy Kiều Gia Thuần làm nũng: "Không kết hôn con mang thai làm gì."

Kiều Gia Thuần không phản đối.

"Được rồi, nhanh lên, mẹ xuống trước." Kiều mẹ xoa đầu Kiều Gia Thuần, xoay người ra người.

Lục Cảnh Hành trên xe, Kiều Gia Thuần vẫn đang mệt mỏi.

Lục Cảnh Hành từ kính nhìn cô một cái, nói: "Ngày mai đem hộ khẩu nữa."

"Làm gì?" Kiều Gia Thuần giương mắt, biết rõ rồi vẫn cố hỏi.

"Lãnh chứng." Lục Cảnh Hành cực kỳ tự nhiên nói ra hai chữ này.

"Không cần!" Kiều Gia Thuần phẩy đi, nhìn về phía cửa sổ.

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần chống cự, cũng không muốn bức cô, sớm muộn gì, cô cũng phải chấp nhận.

Chính là anh muốn nhanh một chút.

Gặp Lục Cảnh Hành không nói thêm gì, không kiên trì cùng cô đi lãnh chứng. Kiều Gia Thuần tò mò, không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe môi hiện lên nụ cười.

Chợt nhớ tới một chuyện.

"Đúng rồi, sáng mai kiểm tra cái thai, phải để bụng rỗng, buổi sáng nhớ không được ăn cái gì, bảy giò anh tới đón em được không? Biết em thích ngủ, nhưng là xét nghiệm chậm sợ em đói bụng."

Kiều Gia Thuần nhíu mày, Lục Cảnh Hành từ khi nào nhiều chuyện như vậy? Lao thao nói một câu dài như vậy.

Phiền quá...Không để ý nữa.

Đáng ghét.

Một chút lời của tác giả: Chương này nói về Vương Đệ hơi nhiều, biết mọi người không thích, nhưng là có phần nội dung nhất định phải nói rõ.

Nhưng mà mấy chương kế tiếp chủ yếu đều là phần của nữ chính rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »