- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
- Chương 36
Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
Chương 36
Edit: Meimei
Lúc Kiều Gia Thuần về đến nhà, ba Kiều và mẹ Kiều đang ngồi ở trong phòng khách rồi, tivi cũng không mở mà mặt Kiều mẹ thì tràn đầy sự nghiêm túc, trên mặt ba Kiều cũng không có ý cười.
Kiều Gia Thuần vốn cho là không có chuyện gì lớn nhưng bây giờ thấy chiến trận này, cô có chút rụt rè.
“Mẹ, tại sao không mở tivi a?” Kiều Gia Thuần cố gắng nặn ra một nụ cười hỏi.
Không khí quá mức an tĩnh, rất dọa người a.
Kiều mẹ nhìn chằm chằm Kiều Gia Thuần làm Kiều Gia Thuần phát hoảng, sau đó mở miệng nói: “Lão Kiều, gọi Lý Tuấn đến đây.”
“Tại sao lại gọi anh ta đến?” Kiều Gia Thuần lập tức hỏi.
“Con còn nói làm cái gì?” Kiều mẹ không nhịn được lớn tiếng.
Bình thường Kiều mẹ nói chuyện không lớn tiếng, lần này thực sự đã dọa sợ Kiều Gia Thuần.
Mẹ Kiều từ trong ngăn kéo tủ lấy ra mấy đồ vật, đặt lên trên bàn trà nhỏ.
Là tờ giấy khám bệnh của Kiều Gia Thuần, bên trong còn kẹp tờ giấy xét nghiệm và hai hộp thuốc.
Kiều mẹ nói: “Mẹ đã kiểm tra qua, thuốc con còn chưa uống. Dù sao mẹ cũng phải kêu nó đến phụ trách, thương lượng nên làm như thế nào.”
“Mẹ, mẹ lục lọi đồ vật của con?” Kiều Gia Thuần bất mãn.
“Mẹ mới không thèm lục đồ của con.” Kiều mẹ cả giận “Nếu không phải hôm nay mẹ đến phòng con tìm *hoắc hương chính khí thủy*, mẹ cũng sẽ không nhìn thấy. Thật may là mẹ đã nhìn thấy.”
(*Hoắc hương chính khí thủy: là bài thuốc đông y hoắc hương chính khí dạng nước, được đóng thành phẩm, bán trên thị trường. Có công dụng giải cảm do nhiễm phong hàn từ bên ngoài và thấp tà hoặc thấp tà và nhiệt bên trong, với biểu hiện đau đầu, cảm giác nặng, co thắt ở ngực, chướng bụng, nôn và ỉa chảy, lạnh bụng và các triệu chứng ở trên.)
Hôm nay Kiều mẹ có chút cảm nắng, liền đến hộp thuốc trong nhà tìm hoắc hương chính khí thủy nhưng lăn qua lộn lại vẫn tìm không thấy. Sau dì giúp việc nói lần trước Kiều Gia Thuần có dùng, vì vậy Kiều mẹ mới lên phòng của Kiều Gia Thuần tìm. Không nghĩ đến trong ngăn kéo bàn không có hoắc hương chính khí thủy mà có hai hộp thuốc khác, phía trên dán nhãn hiệu của bệnh viện phụ khoa, còn dán tên của Kiều Gia Thuần lên đó.
Kiều mẹ rất nhạy cảm, liền xem rõ tác dụng của hai hộp thuốc, nhìn một cái bà liền giật mình. Sau đó trong một ngăn kéo khác bà tìm thấy giấy khám bệnh của Kiều Gia Thuần, nhìn một cái, liền xác định mọi việc rõ ràng.
Kiều mẹ bất chấp cảm nắng, bà giận dữ đến lên cơn huyết áp.
Thấy ba Kiều trầm ngâm không có động tác gì, Kiều mẹ ra lệnh cho Kiều Gia Thuần: “Gọi Lý Tuấn đến đây!”
“Mẹ …” Kiều Gia Thuần muốn nói.
Kiều mẹ tức giận cắt đứt lời nói của Kiều Gia Thuần: “Mẹ cái gì mà mẹ! Nó hại con thành như vậy, không phải là nên phụ trách sao?”
Thấy Kiều Gia Thuần cúi đầu không có động tác gì, Kiều mẹ dứt khoát lấy điện thoại ra, nhìn ba Kiều lại nhìn Kiều Gia Thuần, nói: “Được, hai người không gọi, vậy thì tôi gọi!”
Kiều Gia Thuần giương mắt nhìn ba Kiều, cô trông chờ ông cứu cô nhưng ba cô làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của cô.
Kiều Gia Thuần không thể làm gì khác hơn là chuyển tầm mắt về phía Kiều mẹ, trong giọng điệu của cô tràn đầy khẩn cầu: “Mẹ…”
Nhưng giờ phút này Kiều mẹ không chút nào để ý đến Kiều Gia Thuần, bà đang tìm số của Lý Tuấn trong điện thoại di động.
Thấy Kiều mẹ làm thật, Kiều Gia Thuần nhanh chóng giành lấy điện thoại trên tay Kiều mẹ.
Kiều mẹ tức giận nhìn Kiều Gia Thuần cướp lấy điện thoại của bà.
Kiều Gia Thuần chột dạ, ngập ngừng nói: “Không liên quan gì đến Lý Tuấn … Đứa nhỏ không phải của anh ta.”
Thanh âm của Kiều Gia Thuần rất nhẹ nhưng những lời nói này giống như quả tạ ngàn cân đè ép bầu không khí trong nhà nổ tung.
Kiều mẹ trợn mắt há hốc miệng, thật lâu không nói nên lời, bà phải tiếp nhận một sự thật là con gái có một cuộc sống rất hỗn loạn?
Cuối cùng, Kiều mẹ tỉnh hồn lại, một lần nữa xác nhận: “Thật không phải của Lý Tuấn?”
Kiều Gia Thuần rất nghiêm túc gật đầu.
“Vậy con gọi …” Kiều mẹ như đang ngẫm nghĩ không biết xưng hô đối phương ra sao, “Ba của đứa bé” bốn chữ này bà quả thực không nói ra miệng được, suy nghĩ một chút rồi chọn lời: “Gọi điện thoại nói anh ta đến đây.”
“Mẹ …”
“Gọi anh ta đến đây!” Kiều mẹ lớn tiếng nói.
Kiều Gia Thuần rụt đầu lại.
“Gia Thuần!” Ba Kiều rốt cuộc cũng lên tiếng, “Gọi anh ta đến đây, mẹ con bị cao huyết áp, dù sao chúng ta cũng không ăn thịt anh ta, có phải không?”
Kiều Gia Thuần trong lòng hốt hoảng, đối diện với ánh mắt áp bức của ba mẹ, cuối cùng cô cũng tìm thấy số điện thoại của Lục Cảnh Hành trong danh sách đen, sau đó gọi.
Bên kia rất nhanh nhận điện thoại.
“Gia Thuần?” Thanh âm của Lục Cảnh Hành trong điện thoại truyền đến.
Đầu Gia Thuần có chút hỗn loạn, hoàn toàn không biết phải nói như thế nào, cô có chút cà lăm nói: “Anh … Anh … Bây giờ có thể đến nhà em một chút được không?”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, không có thanh âm.
Chẳng lẽ cúp máy rồi?
Kiều Gia Thuần tiếp tục nói: “Này, cái đó, anh có nghe thấy không?”
“Được!” Bên kia rất nhanh trả lời.
Ách, chỉ như vậy sao? Anh cũng không cần hỏi tại sao? Chỉ như vậy liền đồng ý, cái gì cũng không hỏi, cũng không cần lời giải thích sao?
Nhưng nếu như Lục Cảnh Hành qua điện thoại hỏi cô tại sao, ngay trước mặt ba mẹ, cô cũng không có cách nào giải thích được.
“Anh bây giờ lập tức đến, nếu không có việc gì nữa thì anh cúp trước?”
Kiều Gia Thuần nghe thấy tiếng bước chân từ phía đầu dây bên kia, còn có thanh âm của chìa khóa xe.
“Nga, được.” Đặt điện thoại xuống, Kiều Gia Thuần nhìn ba mẹ đang trố mắt nhìn nhau ở phía đối diện.
Đối với ánh mắt chất vấn của họ, Kiều Gia Thuần yếu ớt nói: “Anh ấy đến chừ.”
Sau đó, đầu óc của Kiều Gia Thuần bắt đầu xoay chuyển, cô len lén gửi một tin nhắn cho Lục Cảnh Hành: Giang Hồ Cứu Cấp, nhà số 36.
Kiều Gia Thuần chột dạ nâng mắt lên, quả nhiên nhìn thấy Kiều mẹ đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô. Cô sợ Kiều mẹ sẽ cướp điện thoại của cô đọc tin nhắn cho nên cô bấm xóa tất cả tin nhắn, sau đó đặt điện thoại sang bên cạnh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hơn hai mươi phút sau, liền có tiếng chuông reo.
Kiều Gia Thuần đi đến điện thoại bên tường, bên trong truyền đến thanh âm của người bảo vệ: “Xin chào chủ nhân của nhà số 36! Có một vị tiên sinh đến tìm ngài. Chúng tôi muốn ngài xác nhận một chút.”
Kiều Gia Thuần thấy sau lưng của người bảo vệ là bóng dáng của Lục Cảnh Hành.
“Để cho anh ta vào.” Kiều Gia Thuần nói.
“Vâng.” Bảo vệ nói.
Lúc này, Kiều mẹ vẫn một mực nhìn chằm chằm theo dõi Kiều Gia Thuần, trực tiếp làm Kiều Gia Thuần sợ hãi.
Kiều Gia Thuần không có cơ hội cùng Lục Cảnh Hành bàn bạc, không có thời gian giải thích với Lục Cảnh Hành. Cô sợ sau khi Lục Cảnh Hành đến cô sẽ bị lộ tẩy, trong lòng cô tương đối thấp thỏm.
Năm phút sau, chuông cửa vang lên, Kiều Gia Thuần muốn ra mở cửa.
Kiều mẹ đứng lên ngăn cô lại: “Con ngồi xuống.”
Kiều Gia Thuần ngồi trên ghế salon, mất tự nhiên rung chân, mắt nhìn Kiều mẹ đi mở cửa.
Ghế salon trong phòng khách cách cửa một khoảng nhất định, cửa mở ra, Kiều Gia Thuần cố gắng vễnh tai nghe thanh âm bên đó nhưng tiếng nói không lớn, cô hoàn toàn không nghe thấy hai người đang nói gì.
Kiều mẹ dẫn Lục Cảnh Hành vào, trong tay anh cầm theo hai chai rượu vang. Trên mặt Kiều mẹ không phân biệt được đang vui hay tức giận.
Ngược lại ba Kiều đứng lên: “Là cậu?”
Ba Kiều nhận ra Lục Cảnh Hành, ông còn nhớ chuyện tình trong nhà hàng hôm đó.
“Bác trai, ngài khỏe.”
Lục Cảnh Hành khiêm tốn chào hỏi, bộ dạng giống như một học sinh giỏi cấp ba.
“Chào cậu, mời ngồi.” Ba Kiều nhiệt tình cười.
Kiều mẹ trợn mắt nhìn ba Kiều một cái. Ba Kiều cười cười, giải thích cho Kiều mẹ chuyện ở nhà hàng hôm đó gặp được Lục Cảnh Hành.
“Ngày đó tôi cảm thấy Gia Thuần và cậu có quen biết nhau, có điều Gia Thuần không thừa nhận a.” Ba Kiều nói.
“Hai ngày kia Gia Thuần với con có chút hiểu lầm nên mới như vậy.” Lục Cảnh Hành giải thích.
Kiều mẹ biết một chút tình huống căn bản của Lục Cảnh Hành nên bắt đầu phát động công kích: “Gia Thuần mang thai, chuyện này, cậu định xử lý như thế nào?”
“Chúng con muốn kết hôn.” Lục Cảnh Hành nói xong, quay đầu chống lại ánh mắt khϊếp sợ mà khó tin của Kiều Gia Thuần, sau đó anh quay đầu lại nhìn Kiều mẹ: “Còn chuyện đứa bé thì tùy vào Gia Thuần. Nếu như cô ấy muốn sinh, con sẽ chiếu cố cô ấy, nếu cô ấy cảm thấy bây giờ sinh con là quá sớm, ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của cô ấy, không muốn sinh thì con vẫn ủng hộ cô ấy.”
Lục Cảnh Hành rõ ràng rành mạch nói, Kiều mẹ mặc dù không bớt kiêu căng nhưng sắc mặt rõ ràng dễ buông lỏng hơn nhiều.
Tiếp đó, Lục Cảnh Hành còn bày tỏ thái độ áy náy vì đã không đến thăm ba Kiều và Kiều mẹ sớm hơn: “Bởi vì trước đó con và Gia Thuần có chút hiểu lầm nhỏ cho nên cũng không dám đến quấy rầy bác trai và bác gái …”
Kiều mẹ đi vào phòng bếp pha trà, ba Kiều cùng Lục Cảnh Hành trò chuyện với nhau.
Kiều Gia Thuần cảm thấy mình như người dư thừa, nơi này thật giống như không có cô, cô tiếp tục rung rung chân nhưng trong lòng lại cứ thấp thỏm lo lắng không yên.
Kiều mẹ bưng khay trà ra. Kiều Gia Thuần nhìn thấy đây chính là đại hồng bào trân quý của ba.
Kiều mẹ rót cho mỗi người một ly trà, giống như vô tình hỏi Lục Cảnh Hành: “Vậy lúc nào các con định kết hôn?”
Lục Cảnh Hành hai tay nhận ly trà: “Con thì sao cũng được, tùy theo ý của Gia Thuần.”
Kiều mẹ cũng không thèm nhìn Gia Thuần, tiếp lời nói: “Mẹ cảm thấy mùa hè hoặc đầu thu rất tốt, mùa đông mặc áo cưới sẽ rất lạnh.”
Tất nhiên nếu kéo dài nữa thì lúc đó bụng cũng lớn rồi.
Tiếp đó, hai bên liền bàn thời gian lúc nào tổ chức hôn lễ, làm kiểu phương Tây hay kiểu Trung Hoa, ở khách sạn, nhà hàng nào, mời bao nhiêu tân khách, …
Toàn bộ quá trình đều không có ai hỏi ý kiến của Kiều Gia Thuần, bọn họ đều xem cô như là không khí.
Kiều Gia Thuần ngồi bên cạnh gặm móng tay, cô bắt đầu nhận ra rằng, gọi Lục Cảnh Hành đến có phải là một sai lầm cực lớn hay không.
Sớm biết vậy thì nên gọi cho Quan San, kêu cô ấy cho cô mượn tạm Hướng Bắc một chút, Quan San chắc sẽ đồng ý?
Kiều Gia Thuần cắn môi, chủ ý tốt như vậy tại sao lúc đó lại không nghĩ ra chứ? Đầu óc cô là đậu hũ sao?
Đợi một chút, mẹ trước đây đã thấy qua Hướng Bắc chưa nhỉ? Không nhớ a. Nếu như nói đã gặp qua, đó không phải là sẽ bị lộ tẩy nói dối sao?
“Gia Thuần!”
Kiều Gia Thuần hồi phục lại tinh thần: “A? Mẹ.”
“Con vào lấy nho trong tủ lạnh đem ra đây.” Kiều mẹ phân phó.
“Dạ.”
Hai giờ sau, Lục Cảnh Hành cáo từ.
Kiều Gia Thuần đưa Lục Cảnh Hành xuống nhà.
Đi một chặp, Lục Cảnh Hành dừng bước lại nói: “Em vào nhà đi, không cần đưa anh xuống.”
Kiều Gia Thuần liếc mắt nhìn anh một cái, hứ, ai thèm tiễn anh?
Cô cúi đầu nhìn dưới đất, vặn vặn hai tay: “Cái đó, ba mẹ em bây giờ đã nhận định anh là ba của đứa bé cho nên anh trước hãy giúp đỡ em chống đỡ với ba mẹ một chút. Chờ sự việc dịu xuống, em sẽ cùng bọn họ giải thích.”
Lục Cảnh Hành nghe vậy, xoay người lại.
Kiều Gia Thuần đuổi sát theo: “Anh đi đâu vậy?”
“Quay lại nhà em.” Lục Cảnh Hành nói.
“Đi nhà em làm gì?” Kiều Gia Thuần đi theo hỏi.
Trong bóng đêm, khoảng cách của hai người rất gần, Lục Cảnh Hành cúi đầu nhìn Kiều Gia Thuần: “Đi nói cho ba mẹ em biết, anh không phải là ba của đứa bé.”
Lục Cảnh Hành nói xong liền nhấc chân bước đi, Kiều Gia Thuần vội vàng chạy đến ngăn anh lại: “Không được, anh trước giúp em đóng giả đi mà.”
“Anh không làm chuyện không có lời.” Lục Cảnh Hành nói.
“Có ý gì?” Kiều Gia Thuần hỏi, trong lòng có chút sợ.
“Nếu như em không kết hôn với anh, anh cũng không có lý do gì giúp em chịu áp lực từ ba mẹ em.” Lục Cảnh Hành nói.
Kiều Gia Thuần nghe vậy, trong lòng hơi tức giận, nói: “Anh thật thích là cha tiện nghi a!”
Lục Cảnh Hành biết Kiều Gia Thuần đang châm chọc chuyện của anh và Viên Mộng nhưng giờ phút này anh bình tĩnh giữ im lặng.
Hai người giằng co một hồi.
Cuối cùng Lục Cảnh Hành thỏa hiệp trước, anh nhìn Kiều Gia Thuần nói: “Gia Thuần, không phải anh thừa dịp người gặp nguy. Trong cái xã hội này, một cô gái một mình sinh con và nuôi dưỡng nó thật sự rất khó khăn, không phải đơn giản như em tưởng tượng đâu. Không phải chỉ có tiền là đủ. Em sẽ phải chịu đựng những lời nói phản đối từ gia đình, những ánh mắt khác thường từ xã hội, cả đứa bé của em cũng sẽ phải chịu đựng những thứ đó. Anh nói nguyện ý là ba của đứa bé là nghiêm túc. Tất nhiên anh cũng không phải là vì muốn được làm ba mới làm như vậy mà là vì em, trong lòng em chắc cũng hiểu. Cho nên bây giờ em không cần phải trả lời anh, hãy trở về suy nghĩ thật tốt.”
Kiều Gia Thuần ngửa đầu nhìn anh, cô không nói gì. Trong bóng đêm, ánh mắt cô sáng như những ngôi sao vậy.
Lục Cảnh Hành than nhẹ một tiếng: “Trở về đi, bên ngoài nóng.”
Kiều Gia Thuần xoay người về nhà, mở cửa, sau đó nhìn phía sau một cái vẫn thấy Lục Cảnh Hành đứng nguyên ở chỗ cũ, anh đang nhìn cô.
Thấy Kiều Gia Thuần quay đầu, Lục Cảnh Hành phất phất tay, tỏ ý cô đi vào nhà đi.
Kiều Gia Thuần đóng cửa lại, từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy Lục Cảnh Hành xoay người rời đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Hồng Nhỏ Của Anh
- Chương 36