Edit: Meimei
Lúc nhận được điện thoại của Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần vừa mới từ thang máy ra.
Lục Cảnh Hành hỏi Kiều Gia Thuần đã đến chưa.
Kiều Gia Thuần nói: “Em sắp đến rồi, bây giờ đang ở …”
“Em đừng đi vào.” Lục Cảnh Hành lập tức cắt đứt lời nói của cô.
Kiều Gia Thuần nghi ngờ: “Tại sao?”
Lục Cảnh Hành ở đầu bên kia không trả lời.
Kiều Gia Thuần nghĩ đến cái gì, cái miệng còn nhanh hơn cái đầu: “Có phải không tiện hay không?” Kiều Gia Thuần nghĩ có thể Viên Mộng đang ở trong nhà của Lục Cảnh Hành cho nên Lục Cảnh Hành mới trở giọng nói cô đừng đến nữa.
Lục Cảnh Hành nghe vậy liền đoán được Kiều Gia Thuần đang nghĩ gì, giờ phút này anh chỉ có thể trả lời: “Ừ.”
Kiều Gia Thuần nói: “Vậy ngày khác em lại đến.”
“Ừ.”
Kiều Gia Thuần cúp điện thoại.
Lục Cảnh Hành tắt điện thoại, liền tiếp tục trở về cuộc họp.
Kiều Gia Thuần đang chuẩn bị xoay người trở về thì thấy cửa nhà của Lục Cảnh Hành từ bên trong mở ra. Cô cho rằng người từ trong nhà đi ra là Viên Mộng, nên suy nghĩ là mình nên vội tránh đi hay cứ đứng như vậy. Nếu như nói cô tránh đi mà cô lại không làm chuyện gì trái lương tâm, hà cớ gì cô phải trốn tránh? Nếu cứ đứng như vậy, vậy cô phải giải thích tại sao cô lại xuất hiện ở đây, còn có sẽ rất lúng túng a.
Kiều Gia Thuần đang do dự, thì người bên trong đã đi ra, không phải Viên Mộng mà là dì giúp việc của Lục Cảnh Hành.
Dì giúp việc nhìn thấy Kiều Gia Thuần, mặt mày vui vẻ đi đến, hỏi cô: “Cô trở lại rồi a.”
Kiều Gia Thuần lúng túng cười.
Dì tiếp tục cười: “Lâu rồi không nhìn thấy cô a, đi du lịch hay đi công tác? Mới trở về ngày hôm qua sao?” Dì hôm nay tâm tình giống như đặc biệt tốt, nói rất nhiều. Kiều Gia Thuần thì lại có điểm nghe không hiểu lắm. Cô cảm thấy có chút không giải thích được có điều cô cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, nhìn dì lễ phép cười.
Trên tay dì giúp việc cầm một túi rác, nói với Kiều Gia Thuần: “A, vậy cô mau vào nhà đi, tôi xuống lầu vứt rác đã, cô nhớ đóng cửa cẩn thận.”
Kiều Gia Thuần nói: “Con không vào đâu.”
Dì nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Kiều Gia Thuần lúng túng: “Bên trong còn có người khác.”
Dì kỳ quái nói: “Bên trong không có ai a.”
Kiều Gia Thuần nghĩ có phải là Viên Mộng đang đi ra ngoài hay không, suy nghĩ một chút, dì không nói rõ vậy thì cô hỏi: “Chiều hôm nay không có ai đến ạ?”
Dì nói: “Đúng vậy, tiên sinh còn chưa trở về, đúng ba giờ chiều dì sẽ tới đây dọn dẹp nhà cửa.”
Kiều Gia Thuần nghĩ có lẽ là Lục Cảnh Hành nhớ nhầm, căn bản hôm nay Viên Mộng không đến. Cô suy nghĩ một chút, quyết định đi vào thu dọn đồ đạc, đỡ phải đi thêm một chuyến nữa. Nếu như cô làm nhanh một chút thì chắc cũng không gặp phải Lục Cảnh Hành hay Viên Mộng. Hơn nữa nhìn phản ứng của dì giúp việc, hẳn là Viên Mộng không đến đây thường xuyên, cho dù có đến, dì cũng không biết rõ thân phận của Viên Mộng.
Kiều Gia Thuần đi vào nhà, cô đi đến phòng ngủ, kéo ngăn tủ phía bên phải ở đầu giường ra, bên trong là đồ trang sức của cô. Cô đem đồ quý giá bỏ vào trong túi xách tay. Cuối cùng bên trong ngăn kéo chỉ còn lại một sợi dây chuyền, đó là sợi dây chuyền trước đây Lục Cảnh Hành tặng cho cô, cô không có ý định mang đi.
Tiếp đó, cô lấy cái vali trước kia có đem tới ra. Sau đó cô kéo tủ quần áo ra, bắt đầu xếp áo quần, đem từng bộ từng bộ xếp lại bỏ vào vali. Cô lấy quần áo treo trong tủ xuống, đặt vào vali, kéo khóa đóng vali lại, Ok, xong.
Cô nhìn khắp bốn phía, chợt nhớ trong phòng vệ sinh còn có khăn tắm và bàn chãi đánh răng. Cô đi vào phòng vệ sinh thì thấy khăn và bàn chải đều còn ở đó, cô ném toàn bộ chúng vào thùng rác, lỡ khi đã có người dùng qua chúng thì sao, chon nên cô một cái cũng không cần, chút nữa cô đem bì rác này đi vứt là được.
Cô lại một lần nữa nhìn khắp bốn phía, trong phòng ngủ đã dọn sạch sẽ, tiếp đó là đi đến phòng khách, cô phát hiện thấy hai con búp bê còn đặt trên ghế salon, Doraemon đáng yêu mỉm cười nhìn cô, trên mặt còn có hai má đỏ ửng. Kiều Gia Thuần đi đến cái tủ tìm một cái túi giấy đặt hai con búp bê vào, chuẩn bị mang đi.
Lại một lần nữa quét mắt nhìn phòng khách, tốt lắm, lần này thật sự không còn đồ gì cần mang đi nữa.
Kiều Gia Thuần chợt phát hiện, đồ của cô được dọn đi sạch sẽ thì căn nhà lại trở về một màu đen trắng khô khan, cứng nhắc.
Cô thở ra một hơi, cô cảm thấy mình phải không luyến tiếc nơi này mới phải. Vì vậy cô ngẩn đầu ưỡn ngực, một tay kéo vali, một tay xách túi xách đi ra cửa.
Ra cửa, vào thang máy, một đường thông suốt không có trở ngại.
Nhưng mà lúc đi xuống, đi ra cửa tòa nhà thì cô có chút trợn tròn mắt bởi vì bên ngoài trời mưa rất to, mưa như trút nước.
Lúc ở trên nhà Lục Cảnh Hành thì cô không nghe thấy tiếng mưa rơi, cho nên trận mưa này hẳn là mới.
Kiều Gia Thuần không lái xe cũng không mang dù, cô đứng dưới lầu chờ năm phút. Nhìn trời mưa hoàn toàn không có khuynh hướng tạnh, hơn nữa cô lại đang mang giày cao gót, đứng rất mệt a, hay là đi lên nhà Lục Cảnh Hành ngồi một lúc, chờ mưa nhỏ lại thuận tiện tìm một cây dù rồi đi. Lúc này cô chợt nhớ đến mình còn để quên một cây dù che nắng ở trong nhà của Lục Cảnh Hành.
Cô đi lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa. Lúc này mới nhớ mình còn chưa trả lại chìa khóa nhà cho Lục Cảnh Hành. Kiều Gia Thuần gõ đầu mình một cái, rốt cuộc là mình còn quên thứ gì nữa không đây.
Thật ra thì cô cũng không quá để ý đến những vật nhỏ bé kia, chỉ là cô thấy đồ của mình mà bị người khác dùng thì cô sẽ thấy không thoải mái, giống như đang bị xâm phạm quyền riêng tư.
Kiều Gia Thuần vào phòng, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, theo bản năng muốn đi ra ngoài ban công lấy áo quần vào, không biết cửa ngoài ban công có mở hay không, mưa có bị bay vào hay không.
Hành động nhìn thấy trời mưa liền muốn đi ra lấy quần áo đang phơi vào của Kiều Gia Thuần hoàn toàn là theo bản năng của cô.. Bởi vì mỗi khi đến mùa mưa quần áo không được phơi kỹ cũng giống như lúc trời mưa mà không kịp thu quần áo vào thì quần áo sẽ có mùi ẩm mốc, cho dù có giặc bao nhiêu lần cũng không sạch được mùi đó. Vì vậy, từ nhỏ đến giờ Kiều Gia Thuần đã hình thành thói quen, vừa nhìn thấy trờ có dấu hiệu sắp mưa thì phải thu quần áo vào.
Bố cục nhà của Lục Cảnh Hành thì có phòng khách, phòng ngủ chính và phòng dành cho khách đều nằm ở hướng nam, nhà của anh ở hướng nam bắc, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng sủa. Phía nam có ba cái ban công, phía bắc có hai cái ban công nhỏ.
Loại bố cục này tạo cảm giác thoải mái cho người ở. Phía nam có thể phơi áo quần, mùa đông còn có thể phơi nắng, còn phía bắc thì có thể phơi một ít áo quần cần tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào trực tiếp.
Bởi vì Lục Cảnh Hành không thích thấy áo quần phơi làm che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng mình, cũng không thích phơi áo quần ở ban công phòng khách cho nên chỉ có thể phơi quần áo ở ban công phòng ngủ dành cho khách.
Kiều Gia Thuần đi vào phòng ngủ dành cho khách, vừa mới mở cửa để đi ra ban công liền bắt đầu cười khổ. Trong đầu cô nghĩ đây cũng không phải là nhà cô, cô cũng không phải là người giúp việc nhà anh, tại sao cô lại bận tâm giúp người ta lấy áo quần vào a.
Co đang muốn kéo thêm một cánh cửa ra nữa, trong lúc lơ đãng cô ngước mắt, nhìn thấy một cái váy màu đỏ đang treo ở đó.
Nhìn thấy quen quen.
Đây là váy của cô?
Cô đi đến, lật xem nhãn hiệu của cái váy, là nhãn hiệu mà cô yêu thích, không phải là một nhãn hiệu bình dân, size cũng là size của cô.
Cho nên, cái này chính là cái váy ngủ của cô?
Cô đi ra ngoài, lấy cái vali của mình mở ra lục tìm, quả nhiên không có. Cô nhớ rất rõ ràng, bởi vì cái váy này cực kỳ sεメy cho nên cô muốn đem cái váy này đến mặc cho anh xem.
Giờ phút này, cô xác nhận đây chính là cái váy ngủ của cô.
Kiều Gia Thuần nhớ tới trước đó, dì giúp việc có hỏi cô hôm qua mới trở lại đúng không, thì ra không phải là dì ấy tùy ý hỏi han mà là bởi vì nhìn thấy quần áo của cô cho nên suy đoán hôm qua cô đã trở về.
Nhưng mà hôm qua cô căn bản không có đến đây. Vậy, là ai đã mặc cái váy này? Điều này không cần ai nói, cô cũng biết.
Vừa nghĩ đến có người khác mặc quần áo của cô, mặt cô liền nóng hừng hực, giống như bị người ta tát cho một bạt tai vậy. Cô cảm thấy mình như đang bị làm nhục.
Lúc Lục Cảnh Hành mở cửa ra, anh cho rằng nghênh đón anh chính là một mảng tối đen như thường ngày, có điều hôm nay anh lại thấy trong nhà có ánh đèn.
Anh có chút giật mình, là dì giúp việc còn chưa rời đi sao? Đi vào, anh nhìn thấy Kiều Gia Thuần đang ngồi trên ghế sa lon.
Anh kinh ngạc: “Gia Thuần?”
Kiều Gia Thuần quay đầu: “Anh đã về.”
Thấy thần sắc của Kiều Gia Thuần không có gì khác lạ, trong lòng Lục Cảnh Hành thở dài một hơi. Hẳn là Kiều Gia Thuần không đi đến ban công, anh cảm thấy đèn trong nhà cũng trở nên ấm áp lạ thường.
“Em không phải cố ý tiến vào. Vốn em đã đến cửa nhà thì anh gọi điện thoại nói hôm nay không được, nhưng dì giúp việc vừa vặn đi ra, dì ấy nói bên trong không có ai cho nên em mới đi vào.” Kiều Gia Thuần giải thích.
Một bên là vali của Kiều Gia Thuần, Lục Cảnh Hành hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Cùng lúc đó, tầm mắt của anh nhìn thấy trên ghế salon là cái váy màu đỏ của Kiều Gia Thuần. Cái váy màu đỏ trên ghế salon màu xám tro, nhìn vào thật chói mắt, tại sao ngày từ ban đầu anh không có chú ý đến?
Kiều Gia Thuần nhìn theo ánh mắt của Lục Cảnh Hành, cô hỏi: “Là của em đúng không?”
Lục Cảnh Hành yên lặng.
Kiều Gia Thuần thấy Lục Cảnh Hành ngầm thừa nhận liền nói tiếp: “Vậy tại sao em lại thấy nó được treo ở bên ngoài?”
Lục Cảnh Hành không nói lời nào, biểu tình trên mặt vẫn như cũ, không có chút tật giật mình nào.
Kiều Gia Thuần nổi giận: “Còn có cái nào nữa?”
Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần vẻ không hiểu.
Kiều Gia Thuần không nhịn được lớn tiếng: “Cô ta còn mặc cái nào nữa?”
Lục Cảnh Hành lúc này mới hiểu, anh biết Kiều Gia Thuần đang hiểu lầm. Cô nghĩ rằng Viên Mộng đã mặc quần áo của cô, nhưng anh lại không thể giải thích. Cho dù Kiều Gia Thuần có hiểu lầm như vậy, thì hắn cũng không thấy khó chịu bằng việc cô biết sự thật. Nếu để cho cô biết sau khi chia tay, anh phải dùng áo quần của cô để tự an ủi bản thân thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy đắc ý, cười nhạo anh, thậm chí cô sẽ cho rằng anh tình cũ vẫn chưa dứt, vẫn còn nhớ nhung cô.
Kiều Gia Thuần lấy cái váy ngủ ném vào thùng rác. Vali bị đẩy ngã, “xoẹt xoẹt” một tiếng, khóa kéo bị mở ra. Cô nổi giận đùng đùng lấy một bộ quần áo lên hỏi anh: “Cái này? Cô ta đã mặc qua chưa?”
Lục Cảnh Hành không phản ứng.
Kiều Gia Thuần lại cầm lên một bộ khác: “Cái này? Có hay không?”
Lục Cảnh Hành mím chặt môi.
Cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng, Lục Cảnh Hành mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một chút cầu xin: “Em đừng như vậy.”