Chương 11

Edit: Meimei

Đột nhiên Kiều Gia Thuần bị một cánh tay hữu lực ở phía sau níu lại kéo về. Cô bị bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo đứng lên, lảo đảo hai cái, Kiều Gia Thuần ngã về phía sau, đυ.ng vào một cái tường thịt. Đau. Sau đó tiến vào một cái ôm vững chắc.

Lý Tuấn đứng lên hỏi: "Anh là ai?"

Lục Cảnh Hành mím môi, để Kiều Gia Thuần đứng lại ngay ngắn, nói: "Hỏi cô ấy."

Mấy cô gái đứng bên cạnh cũng châu đầu ghé tai xì xào bàn tán: "Ai a?"

Kiều Gia Thuần cúi đầu, bộ dáng y hệt một học sinh tiểu học đứng trên bục bị thầy giáo phạt đứng bị ép phải thừa nhận sai lầm. Cô cười khổ một tiếng nói: "Bạn trai của tớ."

Mọi người ồ lên. Hóa ra đây chính là bạn trai chỉ nghe tiếng mà chưa gặp bao giờ của Kiều Gia Thuần.

Lục Cảnh Hành khí tràng cường đại, bộ dáng người lạ chớ đυ.ng. Mọi người đều không dám nói đến chuyện đại mạo hiểm bị gián đoạn của Kiều Gia Thuần. Tô Duyệt Duyệt cũng không dám chỉ có thể đứng ở một bên bỉu môi.

Kiều Gia Thuần bị Lục Cảnh Hành lôi đi, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Quan San. Không ngờ Quan San lại không có nghĩa khí. cười nói: "Trở về nhớ kiểm điểm nhé, hắc."

Kiều Gia Thuần tuyệt vọng.

Cô bị Lục Cảnh Hành kéo đi, giữa đường gặp Bàng Tử, anh ta nhìn chằm chằm bàn tay Kiều Gia Thuần bị Lục Cảnh Hành nắm chặt kéo đi, hỏi Lục Cảnh Hành: "Lục ca, bạn gái?"

Lục Cảnh Hành không đáp, chỉ nói: "Tớ đi về trước, giúp tớ nói với Trương Minh một tiếng." Nói xong liền kéo Kiều Gia Thuần nhanh chóng rời đi.

Lục Cảnh Hành kéo Kiều Gia Thuần giống như diều hâu lôi kéo gà con. Kiều Gia Thuần cơ hồ không tình nguyện bị anh kéo đi, trên mặt tràn đầy ủy khuất.

Bàng Tử trở lại chỗ ngồi, nói với Trương Minh: "Ngọa cái rãnh! Lúc nãy tớ vừa mới thấy bạn gái của Lục ca!"

"Ai?" Trương Minh đang uống rượu có chút không phản ứng kịp.

"Kháo! Không nghĩ tới Lục ca kín miệng như vậy. Cô gái kia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, giống thiếu nữ, chỉ là trang điểm đậm." Bàng Tử trở về chỗ mình ngồi, tự mình nói.

"Trước đây không nghe qua cậu ấy có bạn gái a..." Trương Minh có chút hoài nghi: "Cậu có lầm hay không?"

"Chính xác 100%, còn cầm tay kéo đi nữa. Cô gái kia chính là cô gái lúc nãy nhảy trên sân khấu." Bàng Tử vừa nghĩ vừa nói: "Ai, cậu nói xem có phải là cậu ấy bao dưỡng nữ sinh? Tớ nghe nói có rất nhiều hội sở có loại phục vụ này."

"Cậu đừng nói lung tung." Trương Minh nghiêm mặt nói.

Bàng Tử không thích Trương Minh giả đứng đắn. Anh ta vuốt cằm, suy nghĩ: "Nhất định là như vậy. Cô gái nhỏ kia thích chơi trò người lớn, cậu ấy không quản được bạn gái liền đến bắt người đi. Trở về nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn." Bàng Tử cười rộ lên, biểu tình có chút bỉ ổi.

Trương Minh không trả lời.

Bàng Tử còn nói: "Trước đây tớ vẫn nghĩ cậu ấy thích loại nữ nhân thuần lương như Viên Mộng."

Trương Minh nói: "Cậu nói cô gái lúc nãy lên nhảy trên sân khấu đó à? Tớ thấy cô ấy có điểm quen mắt... "

Bàng Tử kích động: "Đúng, đúng, đúng! Tớ cũng thấy có điểm quen mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là đã gặp ở nơi nào. Chẳng lẽ là tiểu minh tinh nào đó?"

Trong đầu Trương Minh liền lóe lên một cái: "Tớ nhớ ra rồi. Là em họ!"

Bàng Tử nghe vậy cũng nhớ ra: "Vương Đệ! Đúng, đúng, đúng. Chính là em họ của Vương Đệ. Lần trước họp lớp có gặp qua, rất xinh đẹp."

Trương Minh thì thào: "Lúc nãy tớ không nhận ra. Cậu nói xem, phụ nữ trang điểm liền biến hóa lớn như vậy?"

Bàng Tử thì nghĩ đến vấn đề khác: "Hai người bọn họ có phải cấu kết với nhau từ lần họp lớp trước a? Hay là do Vương Đệ làm bà mai?"

"Ai mà biết?" Trương Minh bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Bàng Tử lại tiếp tục bát quái: "Ai, nghe nói em họ của Vương Đệ là bạch phú mỹ a."

Trương Minh liếc mắt nhìn: "Cậu tin tức đủ nhanh nhẹn a. Tớ nhớ ra rồi, có phải cậu cũng coi trọng người ta từ lần họp lớp đó?"

Nếu hiện tại Kiều Gia Thuần đã là bạn gái của Lục Cảnh Hành, Bàng Tử đương nhiên không thể thừa nhận mình đã từng ham muốn bạn gái của Lục Cảnh Hành lại còn nghe ngóng tin tức của cô ấy, lập tức xua tay nói: "Không, không có chuyện đó."

Sau đó hai ngươi liền không đàm luận về vấn đề này nữa.

--

Kiều Gia Thuần bị Lục Cảnh Hành đẩy vào trong xe. Đóng mạnh cửa, Lục Cảnh Hành vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

Kiều Gia Thuần nhìn anh cười nịnh nọt: "Thân ái, đưa em về nhà sao?"

Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn cô, ngoài cười trong không cười nói: "Em đang nhắc nhở anh người nhà của em quản giáo em rất nghiêm, mẹ em quy định em mỗi đêm phải về nhà trước mười giờ sao?"

Kiều Gia Thuần cứng đờ, chột dạ cúi đầu.

Lục Cảnh Hành đột nhiên sáp lại gần Kiều Gia Thuần. Trong xe cực kỳ yên tĩnh, có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở.

Kiều Gia Thuần nhìn vào mắt Lục Cảnh Hành, mắt của anh đen nhánh tựa như vực sâu.

Kiều Gia Thuần bắt đầu sợ hãi, giãy dụa một cái.

"Cùm cụp." Là tiếng của dây cài an toàn. Lục Cảnh Hành giúp cô cài dây an toàn, sau đó xoay người về lại vị trí của mình, khởi động xe.

--

Đến nơi ở của Lục Cảnh Hành, anh mở cửa ý bảo Kiều Gia Thuần đi vào, anh đi vào sau giúp cô khép cửa lại.

Kiều Gia Thuần vẫn không có mang dép, đi chân trần trên mặt đất.

Lục Cảnh Hành đi đến bên giường kéo rèm cửa sổ lại.

Kiều Gia Thuần đi từng bước một về phía trước. Cảm giác mát lạnh từ sàn nhà thấm vào lòng bàn chân, hoàn cảnh xa lạ khiến cô bất an. Cô biết kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì nhưng cô còn chưa có chuẩn bị tốt.

"Hay là em đi về nhé." Cô lấy dũng khí nói.

Lục Cảnh Hành không nói gì, Kiều Gia Thuần không dám ngẩng đầu nhìn anh, sợ anh mất hứng.

Kiều Gia Thuần xoay người đi ra ngoài, bị một bức tường người chặn lại, sau đó cô liền bị bế lên. Thoáng cái chân bị mất điểm tựa trên mặt đất, tim đập thình thịch. Để không bị ngã, cô quàng hai tay lên cổ Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành ôm cô, thì thầm nói: "Tiểu yêu tinh miệng đầy lời nói dối, xem anh làm thế nào trừng phạt em, hửm?" Chữ cuối cùng, nói ra rất ôn nhu cũng tràn đầy mùi vị mê hoặc.

Kiều Gia Thuần không dám nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi trắng của Lục Cảnh Hành. Hai cúc áo phía trên không cài, lộ ra da thịt của anh, phía trên là hầu kết. Kiều Gia Thuần bị một cỗ tính khí của người đàn ông vây hãm, cô tự hỏi bản thân, không phải đây là người đàn ông cô thích nhất sao, tại sao lại sợ hãi?

Lục Cảnh Hành đá văng cửa phòng ngủ, đem người trong lòng ném xuống giường, động tác không coi là ôn như nhưng cũng không tính là thô bạo.

Kiều Gia Thuần ngửa mặt nằm trên giường, như một con cá chết, mắt không động đậy, nhìn anh cởi thắt lưng. Bốn phía đều im lặng, vì vậy thanh âm tháo thắt lưng nghe thấy đặc biệt lớn. Thần kinh của cô căng cứng.

Hai chân của Kiều Gia Thuần buông thõng bên mép giường vì vậy hai bàn châm chấm đất. Lục Cảnh Hành ngồi xổm xuống, cầm một chân của cô lên. Đôi chân thanh tú trắng noãn, móng chân và móng tay đều sơn đỏ. Bởi vì được sơn đã lâu lên chỗ tiếp giáp giữa móng và thịt lộ ra móng mới màu hồng nhạt biểu thị sự khỏe mạnh.

Lục Cảnh Hành cảm thấy Kiều Gia Thuần rất giống với móng chân của cô (Mei: Anh này so sánh kì lạ ghê, kkk). Mặt ngoài thì khoa trương, bên trong lại nhát gan. Bình thường thì cô kiêu ngạo, ầm ĩ, thậm chí là mị hoặc quyến rũ giống như tối này, nhưng lúc đến nhà anh thì tựa như một con mèo nhỏ sau khi bị bắt quả tang dùng ánh mắt bất lực hốt hoảng nhìn anh.

Lục Cảnh Hành xoa mắt cá chân của cô, dùng bàn tay đo cổ chân của cô. Ngón giữa chạm vào ngón cái, anh có chút kinh ngạc, không nghĩ mắt cổ chân của cô nhỏ như vậy.

Kiều Gia Thuần cảm nhận được bàn tay của Lục Cảnh Hành trên cổ chân cô. Cô giống như bị còng cổ chân lại, hai chân không dám động đậy.

L*иg ngực không ngừng đập thịch thịch. Kiều Gia Thuần tự tẩy não mình: "Không sợ, không sợ,..."

Ngón tay của Lục Cảnh Hành bắt đầu di động từ cổ chân của cô đến mơn trớn ngón chân nhỏ, mỗi nơi ngón tay đi qua đều nổi lên một tầng da gà. Anh dùng bàn tay xoa nhẹ đầu gối của cô. Nơi đầu gối đang lạnh như bị lòng bàn tay của anh thiêu đốt.

Bàn tay của Lục Cảnh Hành di chuyển, mơn trớn bắp đùi cô, như lưu luyến bịn rịn khiến Kiều Gia Thuần hít sâu.

Lục Cảnh Hành ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, con ngươi màu đen, đôi môi đỏ như cánh anh đào nổi bật giữa làn da trắng noãn của cô. Anh đưa tay lên xoa xoa mặt cô, dùng ngón cái vuốt dọc gò má. Cô nhắm hai mắt lại, con ngươi màu đen bị che đậy chỉ còn lại đôi môi đỏ tươi.

Lục Cảnh Hành kéo dây áo bên ngoài xuống, tiện thể kéo xuống luôn dây áo ngực trong suốt. Bàn tay anh luồn vào trong, cách áo ngực cầm lấy một bên ngực. Cô nhịn không được ưm một tiếng.

Thân thể Lục Cảnh Hành bao phủ lên người Kiều Gia Thuần, lật người cô lại, cởϊ áσ quần, áo ngực cũng bị anh cởi ra, vứt trên mặt đất.

Một bên mặt Kiều Gia Thuần dán trên giường, mang theo cảm giác trơn truột của khăn trải giường. Cô mở mắt, khoảng cách quá gần cho nên cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khăn trải giường màu xám.

Trên lưng của cô là một l*иg ngực nóng như lửa, cách một lớp áo quần, tay của Lục Cảnh Hành vuốt ve trước ngực cô, không có trình tự gì, chỉ theo ý chí của anh. Anh bóp một bên nhũ tiêm, cô bị đau, muốn kéo tay anh ra: "Đừng..."

Lúc này cô kinh ngạc khi nghe thấy thanh âm của mình quyến rũ, ham muốn du͙© vọиɠ như vậy, giống như không phải của mình mà là của người khác.

Lục Cảnh Hành kéo váy của Kiều Gia Thuần xuống. Cảm thấy mát lạnh, cô giãy dụa một chút liền bị anh chế trụ. Lục Cảnh Hành ở sau lưng cô, bụng của cô dán vào thành giường, đầu gối quỳ dưới đất, cho dù bên dưới đã có một lớp thảm lông nhưng cô vẫn bị đau.

Cô cái gì cũng không thấy, trước mặt chỉ là thấy khăn trải giường màu xám. Trong ngực cảm thấy bất an, cô giùng giằng muốn quay đầu lại. Lúc này, thoáng một cái anh liền tiến vào. (Mei: Chị đã bị anh ăn, kk)

"Ách..." Là thanh âm bị nghiền nát của cô.

Đây chính là bồn chồn lo sợ của người lần đầu tiên. Kiều Gia Thuần muốn nhúc nhích đầu gối nhưng bị hai chân của Lục Cảnh Hành chế trụ, cô hoàn toàn bị anh trói buộc, không thể nhúc nhích.

Cô nghe thấy trong tiếng anh thở dốc có sự hưng phấn. Anh rất nhanh di chuyển, cô muốn nắm lấy khăn trải giường nhưng khăn trải giường này bọc miếng đệm bốn phía không giống như loại bình thường, cô không nắm được, chỉ có thể nắm chặt bàn tay lại, cả người như rơi vào khoảng không.

Rất nhanh sau đó, Kiều Gia Thuần kịch liệt thở hổn hển. Mỗi một khắc, người cô như bị chìm vào nước, kịch liệt ho khan, phía dưới xiết chặt. Lục Cảnh Hành gầm nhẹ một tiếng, anh ôm chặt hông cô, cố nén dừng lại để cảm thụ cô.

Kiều Gia Thuần cuối cùng nhịn được ho khan, nửa khuôn mặt dán trên khăn trải giường, cắn chặt môi.

Lục Cảnh Hành nhấc thân thể cô lên, thấy hàm răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, những sợi tóc tán loạn trên mặt bị mồ hôi dính ướt, cả khuôn mặt tựa như cánh hoa anh đào bị vùi dập sau một cơn mưa lớn, mà đôi môi tựa như quả anh đào chín mọng bởi vì nước mưa mà ướt đẫm.

Hình ảnh này kí©h thí©ɧ anh, trong lòng anh lại dâng lên một trận tình triều kỳ lạ, như có một luồng điện chạy qua người, vật dưới thân liền phồng lớn lên lại. Lục Cảnh Hành hít sâu một hơi, lại một lần nữa tiến vào.

Nữ nhân lần đầu tiên mà gặp nam nhân trong thời kì tự do cao độ thì,..., quan c j (Mei: chửi thề á) càng mãnh liệt hơn.

Đối với Lục Cảnh Hành mà nói thì thời gian không tính là dài anh đã kết thúc, anh còn cảm thấy chưa thỏa mãn. Nhưng đối với Kiều Gia Thuần mà nói thì thời gian đó lại kéo dài như cả một thế kỷ.