Chương 2: Tiểu tiện nô

Ngụy Tranh bước vào hậu viện của Trấn phủ, hướng tới người con gái xinh đẹp đang bị trói đứng vào cây cột giữa phòng, khóe miệng hắn hiện lên ý cười tàn khốc.

"Như thế nào, không muốn làm tiểu thϊếp của gia?" Vừa nói, tay hắn vừa bóp chặt khuôn mặt mỹ lệ của Phùng Uyển Dung, khiến khuôn mặt trắng nõn hằn lên vài vệt đỏ chói mắt, thấy vậy Ngụy Tranh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng. "Vậy được, từ nay ngươi sẽ là tiểu tiện nô của gia."

"Không cần, buông tha cho ta, xin ngài." Trong mắt Phùng Uyển Dung mang đầy ánh lệ, thấp giọng cầu xin.

Nam tử hừ nhẹ một tiếng, không chút cố sức nào mà xé mở vạt áo trước ngực nàng, làm lộ ra chiếc yếm nhỏ màu xanh biếc đang căng ra bao bọc đôi cự nhũ của mỹ nhân, ẩn ẩn có thể thấy được hai luồng cự nhũ mịn màng đó đang rung rẩy theo hô hấp gấp gáp của chủ nhân chúng.

"Không cần!" Phùng Uyển Dung ra sức giãy giụa, nhưng càng vặn vẹo lại càng thêm đau đớn.

"Nàng càng giãy giụa, dây thừng sẽ càng siết chặt nga." Hắn lên tiếng nhắc nhở đầy hảo tâm.

Mà dây thừng kia đã đem hai bầu vυ" của nàng siết đến vểnh ra, riêng nút thắt thô ráp ở nơi hạ thân lại không ngừng ma sát vào hoa phùng non nớt. Nàng càng giãy giụa, càng là chuốc thêm thống khổ, nên thức thời phải từ bỏ giãy giụa. Lại nâng mắt đẹp lên, lần nữa cầu xin: "Buông tha ta, cầu xin ngươi."

Nam tử cười ha ha nói: "Ngoan, tiểu tiện nô."

Yếm bị xé mở, cự nhũ trắng nõn thoát ra, vểnh về phía nam nhân đang đứng trước mặt.

Ngụy Tranh như vô tình mà cố ý đùa bỡn ngực nàng, tay liên tục dùng lực nắn bóp hai cự nhũ vừa trắng lại vừa non thành các hình thù khác nhau, cuối cùng lại tháo xuống đai lưng, đem đầu có nạm ngọc của đai lưng hung hăng đánh vào đầṳ ѵú nàng, một cái lại một cái cứ như vậy mà đánh xuống, chơi đùa tới phát nghiện.

"Ngô! Ngô! A......" Mới đầu Phùng Uyển Dung cảm thấy đau, nhưng chính là thực mau sau đó, mọt luồng khí nóng ở bụng nhỏ nàng bắt đầu xuất hiện và hoành hành, khiến mật dịch từ lỗ huyệt sít sao kia chảy ra không ngừng, đã tiết đến ướt đẫm tiết khố.

Đến khi Ngụy Tranh phát hiện mật dịch đã dọc theo đùi trong của nàng chảy xuống kèm theo mùi thơm ngọt ngấy thoang thoảng trong không khí thì hừ lạnh: "Quả nhiên là vừa da^ʍ lại vừa tiện."

Thu hồi đai lưng, nhìn thấy hai vυ" nàng đã bị chụp đánh thành sưng đỏ, nụ hoa phấn hồng trên đầṳ ѵú cũng bị sưng to, cứng ngắt. Hắn tàn khốc mà cười: "Gia ban cho ngươi kim châm, từ đây về sau ngươi chính là tiểu tiện nô của gia." Nói rồi hắn lấy từ trong chiếc hộp đang cầm trên tay ra một cái châm nhỏ bằng vàng tinh tế, hình dạng như lục lạc nhỏ.

Mới đầu Phùng Uyển Dung không biết hắn muốn làm cái gì, thẳng đến lúc tay hắn nâng lên bầu ngực bên phải của nàng, tay kia đem kim châm nhắm chuẩn vào đầṳ ѵú thì nàng hoảng sợ thét chói tai: "Không cần, ta xin ngài!!!"

Kim châm kia chính xác đâm xuyên đầṳ ѵú nàng, một giọt máu từ miệng vết thương rỉ ra, Ngụy Tranh liền cúi đầu, đầu lưỡi cuốn đi giọt máu ấy, đồng thời mυ"ŧ mạnh vào đầṳ ѵú của nàng. Mà đầṳ ѵú sau khi bị châm đâm vào liền trở nên mẫn cảm dị thường, lập tức sưng lên, so với đầṳ ѵú còn lại ước chừng đã to hơn gấp đôi.

Ngón tay Ngụy Tranh tiếp tục xoa bóp khiến cho Phùng Uyển Dung vốn kiều nhược liền bị đau đến nức nở rung rẩy từng đợt, miệng thơm mở ra cứ thở dốc mà không phun ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Lại tiếp một châm xuyên qua đầṳ ѵú trái, nàng đã đau như muốn ngất đi.

Ngụy Tranh vừa lòng mà cười, nâng lên đôi nhũ hồng hào của nàng, mặt hắn ghé vào mặt nàng: "Đôi kim châm này, chiếc bên phải khắc một chữ tiện, chiếc bên trái khắc thêm chữ nô. Mang nó lên, kiếp này nàng chỉ có thể là một tiểu nô oa hạ tiện, ha ha ha ha."