- 🏠 Home
- HE
- 1x1
- Hoa Hồng Không Héo Tàn
- Chương 6: Giúp đỡ
Hoa Hồng Không Héo Tàn
Chương 6: Giúp đỡ
[Muốn quản tôi?]
“Đúng vậy.” Nhân viên công tác cười: “Hội nghị còn hai mươi phút nữa, cô vui lòng đợi ở đây một chút ạ.”
Cố Dao Tri đáp lại một tiếng, đi tới sofa ở khu nghỉ ngơi ngồi xuống. Nghĩ một hồi, cô lấy điện thoại ra, nhìn logo trước mặt, tìm kiếm tên của công ty triển lãm này. Hóa ra đây là một công ty con của tập đoàn nhà họ Bùi, thời gian thành lập khá ngắn, vừa được hai năm, cho nên, có lẽ là sau khi Bùi Trì vừa mới tốt nghiệp đại học đã sáng lập ra.
Cô ngẩng đầu nhìn vào trong khu văn phòng công cộng, có hàng chục nhân viên đang ngồi trước máy tính nghiêm túc làm việc, nhìn có vẻ bận rộn nhưng lại rất thoải mái. Không khó nhìn ra, công ty này được quản lí rất tốt.
Mười phút sau, cô được mời vào phòng hội nghị. Người của Hiệp hội nghệ thuật cũng ở đây, cuộc bàn luận diễn ra suôn sẻ hơn so với những gì cô tưởng tượng, những người khác đều rất hài lòng với các tác phẩm của cô. Trừ người đàn ông ngồi đối diện cô.
Anh tựa vào ghế, chậm rãi lật xem từng trang văn kiện, cả quá trình không hề ngẩng đầu nhìn một cái. Cố Dao Trì cố gắng khống chế tầm nhìn, coi như anh không tồn tại, nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nhịn được hỏi: “Tôi vừa mới về nước, tại sao lại lựa chọn tôi?”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Người đàn ông đột nhiên mở miệng, lạnh nhạt nhìn cô: “Chỉ là giúp đỡ một họa sĩ nhỏ không có danh tiếng mà thôi.”
Câu trả lời này của anh, mơ hồ khiến Cố Dao Tri nhớ đến chuyện hiểu lầm ở bữa tiệc tối hôm đó, cho nên, đây là đang ám chỉ cô đừng tự mình đa tình.
“…”
Giám đốc điều hành phụ trách buổi triển lãm lần này là Chu Hạ, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi rất có phong độ, muốn xoa dịu bầu không khí, cô ấy lập tức bắt chuyện cười nói: “Không giấu gì cô Cố, lần này chúng tôi lựa chọn cô là bởi vì Chung Hoài Lễ tiên sinh.”
Cố Dao Tri sửng sốt: “Thầy của tôi?”
Chu Hạ ừm một tiếng: “Chung tiên sinh lo lắng vấn đề thời gian, không có cách nào tổ chức triển lãm trong thời gian này, ông ấy đã tiến cử cô với chúng tôi.”
“Tất nhiên, chúng tôi cũng đã xem tư liệu của cô, học viên giỏi hàng đầu của Học viện Mỹ thuật, trong thời gian đi học đã giành được nhiều giải thưởng nghệ thuật có giá trị, những thứ này đều nằm trong tính toán của chúng tôi.” Chu Hạ tiếp tục nói: “Cho nên, chỉ cần cô có mong muốn này, công ty chúng tôi chân thành mời cô đến tổ chức triển lãm cá nhân.”
Cố Dao Tri hiểu nguyên do, mỉm cười nói: “Tôi có mong muốn đó.”
“Chỉ là…” Cô do dự một lát: “Bây giờ tôi không có nhiều tác phẩm, nếu như sắp tới tổ chức, xin hỏi còn khoảng bao lâu nữa?”
Chu Hạ mấp máy môi, đang định nói, Bùi Trì bỏ văn kiện trong tay xuống, khẽ nhướng mi: “Ba tháng.”
Cố Dao Tri đối diện với anh. Gặp nhau mấy lần, cô vẫn không thể thoải mái đối mặt với Bùi Trì, lời nói cũng có chút chậm chạp. Ngón tay của người đàn ông gõ xuống bàn hai cái: “Sao nào, không thể hoàn thành?”
Bùi Trì là ông chủ của người tổ chức, sau khi Chu Hạ biểu thị rõ ràng lí do mời Cố Dao Tri, thái độ của anh khiến mọi người ở đây có chút không hiểu rõ tình huống hiện tại. Có điều Cố Dao Tri lại rõ ràng.
“Không có.” Cô ngồi thẳng dậy: “Tôi có thể hoàn thành.”
Nhìn cô một lát, Bùi Trì ừ một tiếng. Trong chốc lát bầu không khí kì quái trong phòng hội nghị dần vơi đi. Lần gặp mặt bàn bạc này kéo dài nửa tiếng, lúc kết thúc, có người tiến vào đưa cho Bùi Trì một tập văn kiện, anh dựa vào ghế, văn kiện đặt ở mép bàn, động tác kí tên nhanh nhẹn dứt khoát.
Ánh sáng sau lưng anh xuyên qua cửa kính trong suốt chiếu vào, lông mày cụp xuống, nửa khuôn mặt không có ánh sáng, mái tóc đen tán loạn trên trán, bộ dạng vô cùng tập trung. Nhìn dáng vẻ có lẽ là văn kiện vô cùng quan trọng. Cố Dao Tri không khống chế được, nhìn chằm chằm dáng vẻ của Bùi Trì như vậy hai giây sau đó rời khỏi phòng họp.
Chuẩn bị rời đi Chu Hạ ngăn cô ở quầy lễ tân: “Cô Cố, tiếp theo đây tiến trình của cuộc triển lãm đều do tôi phụ trách, nếu như có vấn đề gì cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào…”
Trong lúc nói chuyện Chu Hạ tìm trong túi áo, phát hiện trên người không có danh thϊếp, cô quay người nhờ trợ lý đi lấy. Người trợ lí kia treo trên ngực một bảng tên thực tập, nghe vậy vội vàng trả lời rồi hướng về phía văn phòng bước nhanh.
Chu Hạ quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt của Cố Dao Tri, cô gái trước mặt có một mái tóc dài, hơi xoăn, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt đen tự nhiên, cô vừa nhìn liền có ấn tượng rất tốt. Chu Hạ không nhịn được khen một câu: “Cô Cố, từ lúc gặp cô tôi đã muốn nói, cô lớn lên trông thật xinh đẹp.”
Cố Dao Tri cười: “Cảm ơn.”
Chu Hạ do dự một lát, lại nói: “Vừa nãy trong phòng hội nghị, cô đừng để ý, ông chủ của chúng tôi tính cách anh ấy chính là như vậy, bình thường đối với chúng tôi cũng rất nghiêm khắc.
“Haiz, tính tình của đại thiếu gia.” Chu Hạ cười trìu mến với cô: “Có điều, ông chủ của chúng tôi trong việc vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, cuộc triển lãm này anh ấy đồng ý rồi, chứng tỏ anh ấy công nhận cô.”
Cố Dao Tri ấm áp nói: “Vâng, tôi biết, cảm ơn giám đốc Chu.”
Cô có thể hiểu thái độ của Bùi Trì, buổi triển lãm này rơi vào tay cô, chẳng qua là là Bùi Trì nể tình Chung Hoài Lễ, không tiện từ chối. Còn đối với cô, chỉ dựa vào quá khứ của hai người, cũng không có gì đáng để nói. Chu Hạ dường như còn muốn nói gì, điện thoại trong tay đột nhiên kêu lên: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại.”
Sau đó đi sang bên cạnh đứng: “Bảo bối, hôm nay mẹ phải tăng ca…”
Trong hành lang, người trợ lí kia cầm danh thϊếp quay lại, thấy Chu Hạ đang bận, trợ lí liền đem danh thϊếp đưa trực tiếp cho Cố Dao Tri. Sau khi Chu Hạ cúp điện thoại, mỉm cười nói: “Vậy cô Cố, chúng ta có chuyện lại liên lạc, số trên danh thϊếp là wechat của tôi, nếu cần thì cô có thể thêm tôi.”
“Được.” Cố Dao Tri nhận lấy danh thϊếp: “Vậy tôi đi trước đây.”
Từ trong tòa lầu công ty đi ra, làn gió nhẹ thổi lướt qua làn da, ấm áp. Hội nghị kết thúc thuận lợi nhưng cô lại cảm thấy có chút buồn. Đi dọc con phố đến tàu điện ngầm, ánh nắng xuyên qua hàng cây chiếu vào mắt cô, có chút chói mắt, trong vô thức, ánh mắt cuối cùng của Bùi Trì vừa nãy, dần dần trở lên trùng lặp với cậu bé phóng khoáng trong ký ức.
Kỳ nghỉ hè đầu tiên của cấp ba, Cố Dao Tri đến lớp mỹ thuật như bình thường. Ngày hôm đó cô ngủ dậy muộn, trên đường đi lại tắc đường, cô xuống xe sớm hơn hai trạm, định rẽ vào con đường phụ để tiết kiệm thời gian. Trời rất nóng, cô đi dạo dưới bóng cây, mới sáng ra ve đã kêu râm ran, không khí dần trở lên ngột ngạt.
Đến một ngã rẽ, cô rẽ vào, vừa đi được vài bước thì thấy không xa phía trước có hai nhóm người đang đứng, đều là nam sinh, dường như là phát sinh mâu thuẫn, nhìn dáng vẻ giống như sắp đánh nhau. Cố Dao Tri đột nhiên dừng lại, tay nắm thành quyền, bước chân lùi lại trong vô thức.
Lùi đến đầu ngõ, cô nhìn thấy một tiệm sửa xe ở bên đường, trên bệ đá trước cửa tiệm có một thanh niên mặc áo cộc tay màu trắng đang tựa vào đó, một chân buông thõng, cụp mắt xuống, chuyên tâm lau chiếc mũ bảo hiểm đen trên tay. Cố Dao Tri nhìn về phía hẻm rồi lại nhìn thiếu niên. Nghĩ nghĩ, đi về phía cậu.
“Bạn học Bùi.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
“...”
Cố Dao Tri nhẹ giọng nói: “Cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”
Nam sinh không phản ứng. Lần trước bởi vì cô mượn thẻ cơm của Bùi Trì, lúc cô quay lại còn mua một ly nước hoa quả để cảm ơn, kết quả bởi vì chuyện này mà trong trường đều truyền nhau rằng cô đang theo đuổi Bùi Trì. Vì để ngăn cản tin đồn tiếp tục lan rộng, lúc cô ở trong trường gặp được Bùi Trì, hầu như không nhìn anh, hai người không có bất cứ giao lưu nào bằng ánh mắt, cứ như vậy, dần dần cũng không còn ai nhắc tới.
Đoán chừng anh đối với chuyện này cũng khá khó chịu, hiện tại cũng không phải rất muốn trả lời cô. Cô cắn răng nói tiếp: “Trong hẻm kia có người hình như muốn đánh nhau, tớ sợ sơ ý sẽ bị thương, cậu có thể đưa tớ qua đó được không?”
Lần này anh mới mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt: “Đi đường vòng.”
“Tớ sắp bị muộn giờ lên lớp rồi, nếu đi đường vòng cần nửa tiếng, sẽ không kịp mất.”
Động tác trên tay thiếu niên dừng lại, nhìn về phía cô, một cơn gió đột ngột thổi qua lông mày anh, anh kéo khóe miệng cười: “Giáo viên của cậu là người không biết phân biệt đúng sai như vậy à?”
Cố Dao Tri phát hiện tìm anh giúp đỡ hình như càng lãng phí thời gian. Nhìn anh một lát, cô mím môi: “Vậy, làm phiền cậu rồi.”
Quay người chuẩn bị rời đi, thiếu niên lại đột nhiên nhảy từ tảng đá xuống, dơ tay vuốt tóc trước trán, cổ họng phát ra một tiếng thở dài: “Phiền phức.”
Sau đó một tay đút vào túi quần, liếc cô một cái: “Đi theo tôi.”
Cố Dao Tri chớp mắt, rất nhanh đi phía sau anh. Đi vào trong hẻm, hai nhóm người kia vẫn còn đang hò hét, chưa động tay động chân, Bùi Trì bước đến, gọi tên một nam sinh. Cô cũng nhìn sang, nam sinh kia quay đầu lại nhìn có chút quen, giống như học sinh của trường họ.
Bùi Trì hếch cằm: “Tránh sang một bên.”
Nam sinh kia liếc anh cùng Cố Dao Tri một lượt, à một tiếng, bảo người của mình lùi lại. Nhóm người đối diện nhìn thấy một nam sinh đột nhiên xuất hiện không nhịn được hỏi: “Cậu là ai?”
Bùi Trì liếc nhìn người kia một cái: “Cậu không tránh ra, tôi chính là người của bọn họ.”
Anh so với đám nam sinh kia còn cao hơn, một tay đút túi quần, bộ dáng có chút ngông nghênh, trong tay còn cầm một chiếc mũ bảo hiểm, đứng ở đó trông vô cùng uy phong. Hai nhóm đều có số người như nhau, người giảng hòa dường như đang do dự, thấy vậy, rất khôn ngoan nhường đường. Bùi Trì đưa cô đi qua, sau đó, anh quay đầu nhìn đám người đang đứng bất động phía sau, nhướng mày: “Đánh đi.”
“…”
“…”
“Này, Bùi Trì…” nam sinh quen anh gọi anh một tiếng.
“Mặc kệ.” Thiếu niên ngữ khí lạnh nhạt, lười biếng dựa vào tường, tiếp tục lau mũ bảo hiểm trong tay. Đến lúc này Cố Dao Tri mới nhìn ra, chuyện đánh nhau sẽ không xảy ra, ngược lại cô còn nợ Bùi Trì một cái ân tình. Cô ngẩng đầu nói một tiếng cảm ơn với anh.
Bùi Trì không nhìn, ậm ừ qua loa một tiếng. Cô còn đang vội, nhấc chân đi về phía đầu hẻm, đến ngã rẽ lại không nhịn được quay đầu nhìn một cái. Thiếu niên đứng ở đó, một chân co lên, đầu gối hướng xuống, không có chút hình tượng nào, cả người nhìn vừa phóng khoáng vừa lười nhác, nhưng dáng vẻ lau mũ bảo hiểm lại vô cùng tập trung.
Thái độ với mọi thứ như hai thái cực. Những thứ quan tâm lại vô cùng để ý. Chuyện không để ý đến nửa ánh nhìn cũng không cho. Ánh mắt của Cố Dao Tri vô hình chung dừng trên người anh một lúc, bước chân quay lại.
“Bạn học Bùi, ngày mai cậu còn đến đây không?” Cố Dao Tri tiến đến gần hỏi, “Tớ mời cậu uống nước.”
Đối với sự giúp đỡ của người khác, cô không quen dùng lời nói để cảm ơn, sau khi khai giảng cũng không tìm được cơ hội thích hợp. Lời vừa dứt, cô nhìn thấy ngón tay Bùi Trì gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm, quay đầu qua, tùy theo động tác, đường xương hàm của anh trở nên rõ ràng hơn. Sau đó, anh cười một cách khó hiểu: “Muốn theo đuổi tôi?”
“?” Cố Dao Tri ho nhẹ một tiếng: “Cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ là muốn cảm ơn cậu…”
“Đổi cách hiện đại hơn đi.”
Cố Dao Tri tưởng rằng đang nói chuyện cảm ơn anh, đang định nói anh muốn cái gì, Bùi Trì đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn cô, ngữ khí tùy ý nói: “Nếu không không theo đuổi được đâu.”
“…”
- 🏠 Home
- HE
- 1x1
- Hoa Hồng Không Héo Tàn
- Chương 6: Giúp đỡ