Chương 43: Chỗ ngồi tình nhân

[Xoa đầu cô]

Mười giờ sáng, hai người đến một rạp chiếu phim, mười giờ rưỡi phim bắt đầu chiếu, còn có 20 phút để trước giờ chiếu. Bộ phim mà Cố Dao Tri chọn rất ăn khách trong khoảng thời gian gần đây, lại gần cuối tuần nên trong đại sảnh của rạp chiếu phim có rất nhiều bạn trẻ cũng đang chờ đợi, khu nghỉ cũng chật kín người ngồi.

Bùi Trì đi đến quầy phục vụ mua nước. Anh mặc quần áo màu đen rất hợp, khí chất cao quý lại kèm theo cảm giác lạnh lùng, vai rộng chân dài, anh cúi đầu thanh toán tại quầy phục vụ như hạc đứng giữa bầy gà. Đợi đến khi anh quay lại, Cố Dao Tri nhận lấy bỏng ngô rồi ôm vào lòng, chỉ vào chỗ trống bên kia: "Ở đây nhiều người quá, qua bên kia chờ đi."

Có một đôi yêu nhau cũng đang đứng ở đó, cả hai đang trò chuyện rất tình cảm. Cô gái dường như rất vui khi nghe được điều gì đó, cô ta đút cho bạn trai mình một ngụm trà sữa, rồi lại hôn lên mặt anh ta. Cố Dao Tri và Bùi Trì đứng bên phải của cặp đôi này, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên còn Bùi Trì trông vẫn dửng dưng như thường, như thể không hề nhìn thấy chuyện bên cạnh. Điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra nghe. Cố Dao Tri nghe được vài câu, hình như anh đang sắp xếp một số việc trong công ty. Đôi tình nhân bên kia, cô gái đang ôm chàng trai, nũng nịu nói muốn ăn bỏng ngô, chàng trai cũng rất cưng chiều đút bỏng ngô cho cô ta.

Ánh mắt Cố Dao Tri chú ý đến bên kia rồi lại yên lặng liếc nhìn Bùi Trì, có hơi dao động. Không lâu sau, Bùi Trì gọi điện thoại xong, vừa mới cúp điện thoại, Cố Dao Tri đột nhiên nói: "Ừm…"

Bùi Trì nhìn sang. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn ăn bỏng ngô không?"

Bàn tay cầm di động của người đàn ông vẫn giơ giữa không trung, tay kia cầm hai ly nước. Sau khi nghe lời này, anh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Cố Dao Tri hai giây, trong ánh mắt anh xoẹt qua một tia hứng thú.

“Ồ.”

Anh hạ thấp giọng đáp. Sau đó không có động tĩnh gì, cũng không có ý cất điện thoại đi. Cố Dao Tri mím môi, dưới ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, giơ tay lấy một viên bỏng ngô đưa lên gần môi anh. Dáng người anh rất cao, Cố Dao Tri phải ngẩng đầu lên, còn chưa đưa đến miệng anh thì Bùi Trì đột nhiên cúi xuống, tiện thể cắn bỏng ngô trên đầu ngón tay cô. Đôi môi của người đàn ông vừa mềm vừa ấm, khoảnh khắc đôi môi chạm vào da ở đầu ngón tay khiến trái tim cô khẽ run lên, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng ran. Bùi Trì nuốt bỏng ngô, yết hầu trượt xuống, lại ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên: "Rất ngọt."

Thân hình của anh không nhúc nhích, gần như đang nhìn thẳng vào cô, ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt anh sâu như hồ nước không thấy đáy, như thể có thể hút người ta vào trong đó. Tim Cố Dao Tri đập thình thịch, nhất thời quên phản ứng. Vài giây sau, cô chậm rãi buông tay xuống, giả bộ bình tĩnh rời mắt đi, tự mình ăn một miếng: "Ngọt thật."

Người đàn ông bên cạnh cũng chậm rãi đứng thẳng lên, cười nhẹ, tiếng cười nhàn nhạt thờ ơ còn ẩn chứa dư vị mập mờ. Ngoại trừ bên tai, Cố Dao Tri cảm thấy trái tim mình như đang nóng dần lên. Sắp đến giờ soát vé, hai người đi về phía rạp chiếu. Khi bước vào phòng chiếu, bên trong chỉ có một vài người bao gồm Cố Dao Tri và Bùi Trì. Cố Dao Tri mua vé ở hàng cuối cùng, sau khi ngồi xuống, cô liếc nhìn chỗ ngồi trống bên dưới, bất ngờ lẩm bẩm: "Người không đông lắm nhỉ."

Bùi Trì ngồi bên cạnh cô, giữa hai ghế không có tay vịn, anh tiến sát lại gần cô, nói đầy ẩn ý: “Rạp chiếu tình nhân mà, đương nhiên người sẽ không đông rồi.”

Giọng nói của anh trầm ấm và chậm rãi, mang theo vài phần trêu chọc, hai từ ‘cặp đôi’ dường như được anh cố ý nhấn mạnh. Bên tai có chút ấm áp lướt qua, tai Cố Dao Tri cảm thấy tê dại, cô giả vờ tự nhiên cong môi: "Ồ, ra là vậy."

Bùi Trì nhìn cô, thong thả nói: "Sao lại mua thể loại phim giật gân? Tôi nhớ là cô xem có hiểu gì đâu."

Cố Dao Tri nhìn Bùi Trì, giọng điệu mang theo cảm giác ỷ lại, ánh mắt trong trẻo hơi gợn sóng: "Không phải còn có anh sao, không hiểu tôi có thể hỏi anh."

Ánh mắt Bùi Trì chuyển động, trong rạp chiếu phim vẫn còn sáng đèn, anh nhìn khuôn mặt Cố Dao Tri, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy nên cô mới mua hàng cuối để chúng ta tiện nói chuyện?"

Cố Dao Tri có chút xấu hổ nhưng cũng thẳng thắn nói: "Ừ, có cả nguyên nhân này nữa."

Bùi Trì hơi nhướng mày. Phim bắt đầu, sau khi đèn tắt, trong rạp chiếu phim chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ. Phim chiếu được hơn mười phút, Cố Dao Chi nhìn thấy một tình tiết phức tạp, bèn quay đầu lại. Chú ý tới động tác nhỏ của cô, Bùi Trì chủ động sáp lại gần, cúi thấp xuống, kiên nhẫn nói cho cô biết một số manh mối về tình tiết: "Vị luật sư này cố ý tiết lộ tung tích để dụ phạm nhân ra ngoài."

Giọng của người đàn ông lọt vào tai, Cố Dao Chi nhìn màn hình chiếu phim, hơi nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư. Bùi Trì chăm chú nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười: “Cô đang thắc mắc sao không liên lạc trước với cảnh sát?"

Cố Dao Tri thấy cảnh luật sư một mình đi gặp nghi phạm trong phim, khẽ nói: "Ồ, anh ta làm vậy không phải quá nguy hiểm rồi sao?"

Bùi Trì cũng hạ thấp giọng đáp: "Mục đích của anh ta không phải muốn bắt nghi phạm mà là muốn tự mình giải quyết gã."

Cố Dao Tri có chút khẩn trương nhìn hướng phát triển của tình tiết trong phim, theo bản năng nói: "Tại sao?"

Trong rạp ánh đèn chớp nháy, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm: "Vì anh ta thích thế."

Vừa dứt lời, Cố Dao Tri quay đầu lại, bởi vì vừa rồi chuyên chú vào tình tiết phim cho nên cô bất tri bất giác tiến lại gần anh. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, khoảng cách quá gần khiến cho bầu không khí có phần mập mờ. Cố Dao Tri đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, lúng ta lúng túng: "Ý anh là vị luật sư kia thích nữ chính?"

Bùi Trì nhìn cô chằm chằm, cười như có như không: "Từ những tình tiết trước có thể nhìn ra, bọn họ từng là người yêu của nhau."

Cố Dao Tri bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, thấy anh nhìn cô chăm chú. Trong rạp chiếu phim, máy điều hòa thổi hơi lạnh nhưng cô lại cảm thấy trái tim đập thình thịch, còn thấy hơi khát. Cô quay người nhấp vài ngụm trà sữa nhưng trà sữa quá ngọt nên càng uống càng thấy khát. Bùi Trì nhìn cô một cái, đưa cho cô ly trà chanh còn đang cầm trên tay: “Có muốn uống cái này không?”

Cố Dao Tri sửng sốt một chút: "Anh không uống sao?"

Bùi Trì mím môi: "Anh không khát."

Cố Dao Tri nghe vậy cầm lấy ly nước, vừa cắm ống hút vào liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ: "Hình như cô rất khát."

"..." Sau khi bộ phim kết thúc, từ rạp chiếu phim đi ra cô nhận được một cuộc điện thoại. Khương Nhan: "Tri Tri, công việc kinh doanh tơ lụa của dì có chút chuyện nên phải về nước một chuyến. Thứ hai tuần sau sẽ về. Nếu hôm đó cháu không bận, gặp nhau một chút nhé."

Cố Dao Tri nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười: "Cháu không bận, tuần sau cháu sẽ đến sân bay đón dì."

Đi qua cổng soát vé, dòng người đang chen chúc, Cố Dao Tri bị đυ.ng vào cánh tay, ngón tay vô tình ấn vào loa ngoài. Cùng lúc đó có một cánh tay vòng qua bên hông cô, bảo vệ cho cô đi tiếp, đồng thời một giọng nam trầm vang lên: "Nhìn đường."

Khương Nhan đang nghe điện thoại ngay lập tức hỏi: "Tri Tri, cháu đang ở cùng bạn à?"

Cố Dao Tri ậm ừ. Khương Nhan vội vàng hỏi lại: "Bạn trai?"

Cô mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì thì Bùi Trì đột nhiên cúi đầu, lễ phép giới thiệu: "Chào cô, cháu là bạn của Cố Dao Tri, Bùi Trì."

Cố Dao Tri ngẩn người nhìn người đàn ông. Điện thoại im lặng hai giây, Khương Nhan mau chóng cười nói: "À, chào cháu, Tri Tri nhà cô ở Trung Quốc không có nhiều bạn bè, cảm ơn cháu đã quan tâm đến con bé."

“Không có gì ạ.” Bùi Trì ngẩng đầu nhìn Cố Dao Tri đang cầm điện thoại, tai hơi đỏ lên, nhếch môi lên, nói: “Tuần sau cô về Trung Quốc ạ?”

Khương Nhan: "Ừ."

Bùi Trì nhẹ nhàng nói: "Hôm đó đúng lúc cháu có thời gian rảnh, cháu sẽ lái xe đi đón cô."

Trong giọng nói của Khương Nhan có mang theo ý cười mơ hồ: “Như thế có tiện không?”

Nghe được lời này, Bùi Trì không trả lời ngay mà là nhìn Cố Dao Tri, ánh mắt tựa hồ đang hỏi ý tứ của cô. Cố Dao Tri hắng giọng: "Tiện lắm dì."

“Được, vậy thì tốt.” Khương Nhan cười nói: “Vậy tuần sau gặp lại, Tiểu Bùi.”

Bùi Trì cười: "Được ạ."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dao Tri liếc nhìn khuôn mặt có chút vui vẻ của người đàn ông: “Dì tôi về vào thứ Hai, hôm đó anh không cần đến công ty sao?”

“Có.” Anh nhìn cô chằm chằm, cong khóe môi: “Nhưng cũng phải đi đón dì cô.”

Vừa đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Cố Dao Tri đi vào, cô đứng ở cạnh cửa thang máy, có thể nhìn thấy khóe miệng cô cong lên qua hình ảnh phản chiếu bên cạnh. Cô chợt nhớ đến cuộc trò chuyện ban nãy của Bùi Trì và Khương Nhan. Trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Bùi Trì gặp Khương Nhan. Trong cuộc họp phụ huynh vào năm lớp 11, Khương Tình Vân cảm thấy không được khỏe nên không thể đến tham gia. Lúc đó giáo viên chủ nhiệm nghe tin bố mẹ cô lại sắp vắng mặt nên cho gọi Cố Dao Tri ra hành lang, hỏi xem liệu ông bà ngoại của cô có thể đến không nhưng Cố Dao Tri đã nói dối rằng họ không tiện đến. Giáo viên chủ nhiệm thở dài, bảo cô có thể hỏi những người họ hàng khác xem có thể đến dự khoảng một giờ không. Lúc này Bùi Trì vừa mới từ phòng học bên cạnh đi ra. Anh mặc đồng phục học sinh mùa hè trắng đen, sạch sẽ đơn giản, tay cầm ly nước, liếc nhìn hành lang, sau đó uể oải bước đi đến chỗ bình nước để lấy nước.

Cố Dao Tri nắm một góc đồng phục học sinh, cúi đầu lắng nghe câu hỏi bất lực của giáo viên chủ nhiệm. Cô nhẹ nhàng giải thích với giáo viên rằng gia đình cô không có nhiều thân thích, đã vậy cũng rất ít khi qua lại nên cô không muốn làm phiền họ. Im lặng một lúc, giáo viên chủ nhiệm không nói gì nữa, chỉ nói rằng sau này nhất định không được vắng mặt trong buổi họp phụ huynh. Cố Dao Trì lên tiếng đồng ý.

Trong hành lang cách đó không xa, Bùi Trì lấy nước xong cũng không rời đi ngay đứng ở đó chậm rãi uống mấy ngụm. Sau khi giáo viên chủ nhiệm trở lại lớp học, Cố Dao Tri liếc vào trong lớp, hầu hết các phụ huynh đã ngồi trong lớp. Cô thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía cầu thang. Vừa ra khỏi dãy phòng học, Cố Dao Tri mới thấy điện thoại trong túi rung lên hai lần, là tin nhắn của Khương Nhan. Bà ấy nói rằng vừa trở về Trung Quốc, tối nay sẽ về nhà. Ánh mắt Cố Dao Tri dao động, vội vàng gọi điện thoại cho Khương Nhan. Nghe lời nhờ vả của cô, bà ấy lập tức đồng ý đến trường họp phụ huynh cho cô.

Cố Dao Tri sau khi cúp điện thoại liền cầm điện thoại thở phào nhẹ nhõm. Ngoài cổng trường có một bồn hoa nhỏ, cô ngồi đó đợi Khương Nhan. Tháng tư, hoa anh đào nở rộ, Cố Dao Tri cúi đầu, ngẩn người nhìn những cánh hoa màu hồng nhạt rơi trên mặt đất. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.

Ngẩng đầu, Bùi Trì duỗi chân ngồi ở bên cạnh cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Đang đợi người nhà sao?"

Cố Dao Tri gật đầu, lúc này học sinh đều đã ở trong phòng học, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của anh, cô do dự hỏi: "Người nhà cậu cũng không đến sao?"

Bùi Trì thản nhiên ‘ừ’, lại hỏi: "Người nhà cậu đi đến đâu rồi?"

Cố Dao Tri mấp máy môi: "Vừa xuống máy bay."

Ngay sau đó, anh đột nhiên cười: "Thật trùng hợp, bố tớ cũng vừa xuống máy bay."

"Ban đầu ông ấy không muốn đến họp phụ huynh cho tớ, tớ đã gọi điện thoại rất nhiều lần mới chịu đồng ý đến." Bùi Trì trông có vẻ thờ ơ, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Các vị phụ huynh, khó mời lắm."

Cố Dao Tri liếc nhìn anh, bắt gặp đôi mắt trong sáng và thuần khiết của anh, khẽ ‘ừ’: "Quả thực khó mời."

Khóe miệng Bùi Trì hơi cong lên. Không biết qua lâu sau, một chiếc ô tô dừng trước cổng trường, Khương Nhan xuống xe, nhìn thấy Cố Dao Tri đang đợi ở cổng liền bước nhanh tới: "Tri Tri, dì không đến muộn chứ? Buổi họp phụ huynh kết thúc rồi?"

Họp phụ huynh bắt đầu từ giờ ra chơi cho đến khi tan học buổi chiều, Cố Dao Chi nở nụ cười: "Chưa đâu, chưa kết thúc, bây giờ vào vẫn kịp."

“Được.” Khương Nhan mỉm cười thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Lời nói vừa dứt, Cố Dao Tri không nhúc nhích, theo bản năng quay đầu lại nhìn chàng trai sau lưng. Khương Nhan cũng nhìn theo ánh mắt của cô. Bùi Trì đứng ở chỗ cũ. Đầu tiên là lễ phép gật đầu với Khương Nhan, sau đó dường như hiểu được Cố Dao Tri đang nghĩ gì, lấy điện thoại di động từ túi quần đồng phục học sinh ra, lắc lắc: "Ba tớ cũng sắp đến rồi, cậu vào trước đi."

Nghe vậy, Cố Dao Tri hơi cong môi, quay người dẫn Khương Nhan vào cổng trường. Vào đến lớp, cô dẫn bà ấy vào chỗ ngồi rồi kê một chiếc ghế ngồi cạnh dì, vừa ngồi xuống thì thấy một bóng người cao lớn đi ngang qua hành lang. Vì là lớp bên cạnh nên Cố Dao Tri tình cờ nhìn thấy một phụ huynh đi vào cửa sau của lớp học bên cạnh. Người này có khí chất tao nhã, khuôn mặt có nét giống Bùi Trì, chỉ khác là sắc mặt có chút oai nghiêm, sau đó nói với Bùi Trì mấy câu. Thiếu niên đút hai tay vào túi, toàn thân tỏa ra cảm giác có phần vô kỷ luật, trong mắt tràn đầy vẻ không sợ hãi đặc trưng của người trẻ tuổi. Bày ra dáng vẻ ngứa đón theo người đàn ông kia vào lớp học. Sau đó, tình cờ Cố Dao Tri phát hiện ra rằng người đàn ông đó chính là cha của Bùi Trì.

Ra khỏi trung tâm mua sắm ở thành phố điện ảnh, bên ngoài ánh nắng chói chang, bóng cây dã hương đổ lốm đốm trên mặt đất. Cố Dao Tri ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Bùi Trì.”

Bùi Trì quay đầu lại. Cố Dao Tri nhìn anh không chớp mắt, sau đó hơi mắt : "Cảm ơn."

Anh nhướng mày, cười nhạt hỏi: “Cảm ơn vì việc đi đón dì em?”

hhCố Dao Tri không nói gì, ánh mắt vẫn rơi trên mặt anh. Lông mi dài của Bùi Trì lay động, ánh nắng chiếu vào mắt anh, sau đó anh hơi cụp mắt, giơ tay xoa đầu cô. Giọng điệu tự nhiên: "Việc nên làm thôi.”