[Trước mắt độc thân.]
Quay vào trong xe, Đường Nam hiếu kì hỏi: “Hai người đứng bên ngoài nói gì đó?”
“Trả ô.”
“Trả ô?” Đường Nam sửng sốt, sau đó chậm chạp phản ứng lại, hai mắt mở to: “Không đúng, chuyện gì vậy? Cái, cái ô này không lẽ là của Bùi Trì…”
Cố Dao Tri thắt dây an toàn, bình tĩnh nói: “Ừm, là anh ấy đưa.”
Đường Nam sững sờ hơn mười giây mới có thể tiêu hóa được tình huống này. Mới vừa nãy cô còn đang hưng phấn giữ thể diện cho bạn thân, không ngờ tới giây tiếp theo đã bị vả mặt rồi.
“Mất mặt chết đi được, chị em à.”
Đường Nam than ngắn thở dài: “Tớ xin lỗi cậu.”
“Không sao.” Cố Dao Tri thản nhiên nói: “Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.”
Chiếc xe chạy ra khỏi thành phố cổ, tránh được giờ cao điểm, thời gian này trên đường khá thông thoáng. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, trên kính cửa sổ có một tầng sương trắng mỏng, trên đường đi Đường Nam vẫn luôn âm thầm quan sát cảm xúc của cô, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại nuốt trở về.
Thấy cô ấy do dự muốn nói lại thôi, Cố Dao Tri cười nói: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Đường Nam mím môi cười: “Cậu nhìn ra à.”
Cố Dao Tri liếc cô một cái: "Muốn hỏi chuyện trong điện thoại ở sân bay?”
Đường Nam không lên tiếng, âm thầm thừa nhận.
“Là mình đề ra.”
Đường Nam à một tiếng, sau đó nói theo một tiêu chuẩn kép: “Thật ra ai nói chia tay, ai đá ai đều không sao cả, các cặp đôi đều là phân phân hợp hợp, cãi nhau chia tay, tính cách không hợp, làm gì có nhiều đôi có thể một đường đi đến cuối cùng.”
Cô đột nhiên nghĩ tới người đàn ông ở trong phòng triển lãm, vẻ mặt khi đối mặt với Cố Dao Tri thật sự là không dễ nhìn, không giống với tính cách ngạo mạn trời sinh hồi cấp ba, dường như cả quá trình đều lạnh nhạt.
Đường Nam nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Cậu cũng không cần quá để ý đến thái độ của Bùi Trì.”
Cố Dao Tri cười nhạt ừm một tiếng. Ánh sáng của đèn đường xuyên qua lớp sương chiếu vào cửa xe, ánh sáng mịt mờ cùng với bóng đêm khiến cho tầm nhìn trước mắt có chút mơ hồ.
Đêm đó, ánh mắt lơ đãng của chàng trai trẻ cũng hiện ra trước mắt.
“Thật ra, tôi không thích cậu.” Cô thấp giọng nói.
Thân ảnh của chàng trai bị màn đêm bao la bao phủ, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch nhưng khi nói chuyện với cô giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Vậy tại sao lại đồng ý với tôi.”
“Cậu quá chủ động rồi, tôi không tiện từ chối.”
…
Trong một quán bar mới mở ở trung tâm thành phố. Ánh đèn tối đem theo vài phần ái muội mơ hồ, giọng hát trầm ấm đầy nam tính của người đàn ông đang tự đàn tự hát trên sân khấu nhẹ nhàng, đơn giản vang vọng cả quán bar, sự êm dịu ấy xua tan đi những hào nhoáng và ồn ào.
Ở quầy bar riêng biệt phía bên phải sân khấu, người đàn ông ném áo khoác ra, vừa ngồi xuống, bên người ngay lập tức có người đến gần, nhìn anh một cái.
“Cậu ăn mặc chỉn chu như thế này là đi gặp cha vợ à?”
Bùi Trì liếc anh ấy một cái, một tay cởi hai chiếc cúc áo ở cổ, giọng điệu khó gần: “Cách xa tôi ra một chút.”
“Ài, người anh em đừng như vậy chứ.” Hứa Hạo Thiên rót một ly rượu, đẩy tới trước mặt Bùi Trì, cười nịnh nọt: “Tôi đây không phải cố ý tới nhận lỗi với cậu sao.”
Bùi Trì chống khuỷu tay lên quầy rượu, ngón tay nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm: “Sau này sinh nhật cậu đừng mời tôi nữa.”
Hứa Hạo Thiên thấy anh nhận lấy ly rượu, vừa thở nhẹ ra một hơi, nghe thấy vậy lại bất đắc dĩ nói: “Không phải chứ, chỉ truyền một cái scandal thôi mà, cậu có cần phải như vậy không.”
Bùi Trì đặt ly rượu xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện xấu này không dính đến cậu cậu tất nhiên sẽ cảm thấy không đến nỗi!”
Nghe thấy lời này, không biết còn tưởng rằng đây là chuyện xấu hổ đến mức nào, Hứa Hạo Thiên bĩu môi lẩm bẩm: “Có scandal với nữ minh tinh đang nổi, tôi ngược lại cũng muốn.”
“Có điều…” Hứa Hạo Thiên bĩu môi: “Người ta dù sao cũng là nữ minh tinh, cậu làm như vậy, haiz, vẫn có hơi tuyệt tình.”
“Người này dù sao cũng là tôi mời tới, hay là cậu nể mặt tôi…”
Người đàn ông nhướng mày ghét bỏ, liếc mắt qua. Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Bùi Trì, Hứa Hạo Thiên lập tức cười ha ha, lời định nói nuốt vào trong bụng.
“…”
Bùi Trì không để ý anh ta, anh dời tầm nhìn. Hứa Hạo Thiên tự rót cho mình một ly rượu, uống vài ngụm, nhìn ánh mắt của người bên cạnh. Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, người đàn ông cụp mi xuống, lông mày thẳng tắp, dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nhìn có vẻ vừa bạc tình vừa cấm dục.
Nếu không phải biết tên gia hỏa này đã từng học chung cấp ba với Cố Dao Tri thì với thái độ đối với phụ nữ mấy năm nay, anh ấy cũng không nhịn được hoài nghi xu hướng tính dục của tên gia hỏa này.
Nghĩ đến đây, con người Hứa Hạo Thiên này nhiều lời, không nhịn được nói những lời nhàm chán: “Cậu nói cậu, cứ nói về bạn gái một cách bình thường thì chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì à, cũng bớt cho người khác lo lắng, hơn nữa mẹ cậu cũng có thể an tâm phần nào.”
“Cậu không biết thôi, mẹ cậu lúc trước đã thăm dò đến chỗ của tôi rồi.” Hứa Hạo Thiên uống hết một ly, lại đổ đầy rượu: “Lần đó tôi ra nước ngoài du lịch, lúc mà hai chúng ta gặp nhau ở quán bar của nước Anh, tối hôm đó cậu uống say mèm, tôi đỡ cậu về khách sạn, thuận tay nghe điện thoại của mẹ cậu luôn.”
“Kết quả sáng hôm sau, mẹ cậu cố ý gọi một cuộc điện thoại cho tôi, hỏi tôi rất nhiều chuyện, chỉ thiếu điều trực tiếp hỏi quan hệ giữa tôi với cậu!”
“…”
Hứa Hạo Thiên gãi gãi đằng sau gáy: “Cho nên tốt nhất cậu nên có bạn gái sớm chút đi, nếu không tôi cũng không dám đến nhà cậu nữa, sợ bị hiểu lầm.”
Bùi Trì nhướng mày: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích với mẹ tôi.”
Hứa Hạo Thiên gật đầu: “Vậy thì được.”
“Nhưng dù có thế nào cũng không được bụng đói ăn quàng.” Giọng điệu người đàn ông vô cùng chán ghét, nhẹ giọng nói: “Với cậu.”
“…”
Hứa Hạo Thiên nhịn, sau đó từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa sang bên cạnh. Sau khi người đàn ông từ chối, anh ấy tự thu về châm lửa, khói thuốc bay lượn lờ, đột nhiên lại nhớ tới bộ dạng say sỉn của Bùi Trì ở quán bar lần đó, chỉ có một mình, bên cạnh cũng không có ai uống rượu, vậy mà uống thành dáng vẻ như vậy.
Tửu lượng của Bùi Trì, anh ấy biết. Khi còn học đại học, anh ấy cùng với mấy anh em ở kí túc xá của Bùi Trì ép anh nhưng đều không ép được, cuối cùng mấy người trong ký túc xá của anh gục trước. Hứa Hạo Thiên nhìn xung quanh người bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Này người anh em, lần đó sao cậu lại uống say như vậy thế?”
Những ngón tay của Bùi Trì lười biếng miết ly rượu, những tia sáng từ đèn của quán bar lướt qua gương mặt anh, vẻ mặt ảm đạm không rõ. Không nhìn ra được đang nghĩ gì. Không đợi được câu trả lời, một người phục vụ cẩn thận bê khay tới, đưa cho Hứa Hạo Thiên một ly cocktail: “Đây là vị khách nữ bên kia bảo tôi đưa cho anh.”
Hứa Hạo Thiên nhận lấy ly rượu, thuận theo hướng phục vụ chỉ nhìn qua. Ở sau quầy rượu, một người phụ nữ xinh đẹp tựa nửa người vào quầy rượu, khi anh nhìn qua, quyến rũ cười một cái, nâng tay ra hiệu cho anh nhìn vào khay. Lúc này anh mới chú ý tới mảnh giấy nhỏ trong khay, anh cầm lên nhìn, hóa ra là có chuyện nhờ anh giúp đem rượu đưa cho Bùi Trì.
“…”
Những chuyện như thế này có không ít, trả về thì không nể mặt lắm, trực tiếp dựa theo quy tắc cũ xử lý, nhận rượu rồi thì miễn đơn, tiền trả lại cho khách. Cuối cùng rượu cũng vào bụng anh một cách thuận lợi. Khúc nhạc đệm ngắn trôi qua, Hứa Hạo Thiên muốn lặp lại chủ đề vừa nãy.
Điện thoại của Bùi Trì đặt trên bàn rung lên, là điện thoại của công ty, anh đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên, vừa đứng dậy vừa thản nhiên bỏ lại một câu: “Đi đây.”
…
Xe chạy đến dưới tiểu khu nhà Đường Nam. Sau khi xuống xe Đường Nam hắt xì một cái, hít hít mũi nói: “Nhất định là bạn trai của tớ nhớ tớ rồi.”
Lời nói vừa dứt cô lại hắt hơi thêm một cái nữa. Cố Dao Tri lấy hành lí ra từ cốp xe phía sau, kéo vali đi tới, cong môi: “Bạn trai của cậu còn nhớ cậu hai lần.”
“Còn không phải sao.” Đường Nam cười hì hì, dẫn Cố Dao Tri đi về phía căn nhà đơn: “Cậu nói xem, nếu như bị một người nào đó luôn nhớ tới vậy thì chẳng phải sẽ hắt hơi liên tục à?”
Nghe thấy lời này, lông mi của Cố Dao Tri run lên. Im lặng hai giây, tiếp tục nói nhảm với cô ấy: “Có lẽ, vậy đó nhất định là một bệnh nhân bị viêm mũi.”
“Vậy mình không bị viêm mũi.” Đường Nam bĩu môi: “Điều đó chứng tỏ bạn trai tớ không đủ yêu tớ.”
Hai người nói nói cười cười đi lên lầu, bước vào trong phòng, Cố Dao Tri đổi dép, bên kia Đường Nam đem vali vào phòng đã chuẩn bị sẵn. Đang định dẫn cô tham quan đơn giản một vòng thì Đường Nam đột nhiên có cuộc điện thoại gọi tới.
Cố Dao Tri một mình đi dạo một vòng, sau đó đi vào phòng bếp, đun một nồi nước nóng, nhân lúc Đường Nam đang nghe điện thoại, cô hỏi có viên sủi nào không. Đường Nam nói là ở trong tủ phòng khách. Cố Dao Tri đi qua tìm.
Tủ ở ngoài phòng khách được chia thành nhiều ngăn kéo, Đường Nam bây giờ đang ở cùng với bạn trai, cô không tiện tự mình tìm lại hỏi ở tầng nào. Viên sủi tan hết Đường Nam cũng nghe xong điện thoại, nhận lấy ly nước uống một ngụm: “Thật ấm, cảm ơn cục cưng.”
Thời gian muộn lắm rồi, hai người nói chuyện cả một ngày, cũng đều mệt rồi, tắm rửa xong thì trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi ngủ, Cố Dao Tri mở điện thoại lên, tìm thông tin của phòng cho thuê gần đây. Tuy rằng Đường Nam kiên trì bảo cô tạm thời ở đây trước, đợi bạn trai cô công tác trở về rồi bảo bạn trai cô chuyển ra ngoài ở, để cô từ từ tìm phòng.
Nhưng Cố Dao Tri không muốn làm phiền đôi tình nhân nhà người ta. Cô lướt một hồi thì tìm thấy hai căn phòng khá ổn, sau đó bỏ điện thoại xuống, tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Ngồi trên máy bay hơn mười tiếng, lại sắp tới nửa đêm, lúc này từng tế bào trên người cô đều đang kêu gào vì mệt mỏi, cả người như treo một vật nặng trĩu xuống.
Nhưng đại não lại không chút buồn ngủ, suy nghĩ của cô rối tung lên. Xoay người vài lần, cô lại mở mắt ra, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc ô màu đen trên tủ đầu giường, trong đầu hiện lên dáng vẻ lãnh đạm của người đàn ông.
Yên lặng một lúc. Cố Dao Tri ép cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, đưa tay tìm chiếc điện thoại ở đầu giường, mở phần mềm hỗ trợ giấc ngủ lên, đặt bên gối. Tiếng nhạc êm dịu truyền vào tai, giống như đang xoa dịu, không biết qua bao lâu cơn buồn ngủ mới từ từ ập tới.
Giấc ngủ này không phải một giấc ngủ ngon. Ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn tám giờ sáng rồi. Sáng hôm nay Đường Nam đã hẹn khách hàng nhưng vẫn chưa ra khỏi nhà, thấy Cố Dao Tri từ trong phòng đi ra, cô chỉ vào phòng bếp: “Cố Cố, trong nồi có cháo.”
Cố Dao Tri không thấy đói, múc nửa bát cháo đậu đỏ đi tới phòng ăn. Vừa ngồi xuống, Đường Nam đột nhiên đưa điện thoại cô ấy ra: "Nhanh xem! Sáng nay tớ đã nhận được thông báo của giới giải trí, là tin thanh minh scandal của Bùi Trì cùng với nữ minh tinh kia!”
Đường Nam nói xong lại đổi lời: “Không phải, là khởi tố.”
“Chiều hôm qua tớ đi đón cậu, buổi tối cũng không xem tin tức, vụ khởi tố này đã được đưa lên từ tối hôm qua rồi.”
Cố Dao Tri cụp mi xuống, tầm nhìn rơi trên chiếc điện thoại. Đường Nam tiếp tục nói: “Bình thường scandal thanh minh một chút là được rồi, Bùi Trì không chỉ kiện kẻ tung tin đồn mà còn tìm ra được hung thủ đứng đằng sau luôn!”
Cố Dao Tri nhìn thấy đoạn văn trong đơn khởi tố, hóa ra, scandal đều là do công y của nữ minh tinh đó tự biên tự diễn.
“Cũng đúng, dính tới công tử của tập đoàn Bùi thị cho dù là không rõ ràng cũng có thể đem tới rất nhiều tài nguyên.” Đường Nam cắn một miếng bánh mì, giọng nói mơ hồ: “Nhưng mà, những thứ khác có thể không nói, phong cách làm việc của Bùi Trì tớ rất khâm phục, thẳng thắn dứt khoát!”
Cố Dao Tri không tập trung ừm một tiếng: "Đúng là rất thẳng thắn.”
Nghe thấy vậy, Đường Nam nhìn sang hướng đối diện, đột nhiên có ý tứ gõ lên màn hình điện thoại: "Này, hôm qua không phải cậu đã gặp Bùi Trì ở sân bay sao, cậu xem phần giải thích thứ hai đi, là sau khi ở sân bay tớ đón cậu không lâu thì đăng lên rồi.”
Cố Dao Tri nhìn thời gian: “Ừm, thế rồi làm sao?”
Đường Nam đập xuống bàn: "Vấn đề giải thích rất rõ ràng mà!”
“Cậu xem, tin thanh minh bình thường đầu tiên là trước lúc cậu xuống máy bay, tin thứ hai được gửi sau khi Bùi Trì gặp cậu, hơn nữa nội dung được gửi cố ý viết rõ cậu ta hiện tại đang ở trạng thái độc thân.”
Đường nam chớp mắt, buôn chuyện nói: “Tớ nghĩ kĩ rồi, cậu nói xem, anh ấy có phải là đăng lên cho cậu xem không?”
Cố Dao Tri để điện thoại đặt xuống đối diện: "Cậu nghĩ linh tinh gì đấy.”
Đường Nam bĩu môi: “Thế nào gọi là nghĩ linh tinh, scandal được làm sáng tỏ là được, cũng không phải minh tinh thần tượng, anh ấy cần gì phải nói rõ bản thân hiện tại đang độc thân?”
“Khả năng là có mục đích khác.”
“Mục đích gì?”
Cố Dao Tri cúi đầu húp một miếng cháo, nghĩ nghĩ rồi nói: “Khoe khoang sự giàu có của bản thân.”
Đường Nam: “?”
“Độc thân quý giá.”