[Không quan tâm người khác?]
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông dừng lại ở bên tai, Cố Dao Tri cảm giác ngón tay siết chặt đang thả lỏng, trong lòng như mềm nhũn. Xen lẫn một đợt chua xót nhàn nhạt, lan ra ở một vị trí nào đó trong l*иg ngực.
Sau một lúc, cô thuận miệng nói: "Không sao đâu, chỉ là trời quá nóng, hơi say xe."
Bùi Trì bình tĩnh nhìn cô, nhanh chóng nói với tài xế: "Bác tài, làm phiền bật điều hòa."
Sau đó đưa tay đóng cửa sổ xe bên Cố Dao Tri lại. Đến nơi, Cố Dao Tri sắc mặt bình thường nói lời tạm biệt với anh, vừa đẩy cửa xuống xe, Bùi Trì bên kia cũng xuống xe, cô sửng sốt hỏi: "Cậu không đi sao?"
Bùi Trì khẽ nhìn: "Công ty không có việc gì, đi trễ một chút."
Cố Dao Tri gật đầu. Đi vào trong phòng, thay dép lê, Cố Dao Tri treo túi xách lên móc áo, nhìn Bùi Trì: "Vậy tớ lên lầu."
Bùi Trì nhìn lướt qua mặt cô, ừm một tiếng. Trở lại phòng, Cố Dao Tri ngồi ở bên giường, mí mắt khẽ rũ xuống, sau đó giơ tay chạm vào trán mình. Xúc cảm trên da dường như còn lưu lại. Nhịp tim cũng không có dấu hiệu bình tĩnh trở lại. Từng nhịp đập một, khiến Cố Dao Tri không lừa được chính mình thêm được nữa. Một hành động đơn giản của Bùi Trì cũng có thể khiến cho cô dễ dàng động lòng. Điện thoại di động trong túi rung lên hai tiếng, Cố Dao Tri phản ứng chậm nửa nhịp kéo khóa túi, lấy điện thoại ra, ngón tay lướt qua khóa màn hình, là một lời mời kết bạn. Thấy tên của người gửi, cô nhấn vào. Liêu Oánh: "Chị Cố, Hiểu Vũ mở quà ra xem thì rất thích, cám ơn chị nhé."
Cố Dao Tri cúi đầu trả lời: "Không cần khách sáo."
Sau đó Liêu Oánh lại gửi đến một tin nhắn: "Chị Cố, có một chuyện em cảm thấy nên nói với chị một chút, ai, chỉ hơi ngại ạ."
Cố Dao Tri nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
Giọng nói của Liêu Oánh mang theo tiếng cười xin lỗi: "Chính là, em không biết quan hệ của chị với bạn học nam của chị, nhìn bạn học của chị rất đẹp trai, nên muốn xin wechat của anh ấy, cũng trách em không có mắt nhìn, chị Cố chị đừng để ý nhé."
Đối phương ngay sau đó lại gửi tới một tin nhắn. "Còn nữa, chỉ cần lúc chị đi ra ngoài đi, em làm quen với bạn học nam ấy, anh ấy căn bản không để ý tới em, thế nhưng em sợ tạo thành hiểu lầm cho hai người các chị, cảm thấy vẫn nên giải thích với chị một chút mới được."
Cố Dao Tri nghe ra Liêu Oánh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Bùi Trì, cô lập tức nghĩ đến hành động giúp cô buộc dây giày của Bùi Trì, mắt khẽ giật. Thì ra khi đó, anh đang dùng cô để chắn hoa đào. Cô mím môi. Cụp mắt cúi xuống gõ chữ trong khung văn bản: "Không sao đâu, không cần để ở trong lòng."
Liêu Oánh: "Vậy thì tốt rồi."
Liêu Oánh: "Vậy chúc hai người sớm ở bên nhau." (Mặt cười)
Tầm mắt Cố Dao Tri dừng lại trên dòng chữ kia, nhìn trong chốc lát, không trả lời nữa. Trong phòng mở cửa sổ, có gió từ ngoài thổi vào trong, giống như nhịp tim nóng bỏng của cô dần dần hạ nhiệt. Cho dù Bùi Trì rộng lượng đến mức có thể không so đo quá khứ, đối xử với cô như bạn bè, thế nhưng những tổn thương mà cô đã tạo thành cho anh, những lời nói ra, vĩnh viễn vẫn còn tồn tại. Cố Dao Tri buông điện thoại xuống. Trong đầu lại hiện lên ánh mắt bà ngoại nhìn Bùi Trì. Quan trọng nhất. Cô không muốn bởi vì bản thân mà khiến Bùi Trì cũng bị ép phải thừa nhận sự dây dưa của loại người đó. Cố Dao Tri cảm giác đầu có chút đau, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, chờ tỉnh lại sắc trời đã tối, cô xuống giường lấy điện thoại di động, thấy một tin nhắn chưa đọc.
Bùi Trì: "Trong phòng bếp nấu mì, tự mình hâm nóng."
Cố Dao Tri trả lời một câu ừm. Cô không quá đói, cũng không có khẩu vị. Sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một lúc. Cảm thấy trong khoảng thời gian trước khi triển lãm tranh được tổ chức, bản thân vẫn nên gặp mặt anh ít hơn. Chờ triển lãm tranh kết thúc, cô và Bùi Trì cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, có lẽ cũng sẽ không liên lạc nữa. Cô ấy cũng có thể. Tránh đi những tâm tư kìm nén không được kia. Mà trong tuần tiếp theo, Bùi Trì không biết vì nguyên nhân gì, cũng không tới nữa, có thể là do công việc ở bên này đã xong. Không cần phải quay lại nữa. Ngày cuối tuần, là ngày triển lãm tranh của người bạn hoạ sĩ Tần của thầy giáo, thời gian này cô ngủ không ngon lắm, đêm hôm trước nhờ sự giúp đỡ của nhạc ngủ đến ba giờ sáng mới ngủ, buổi sáng sau khi thức dậy đầu óc cứ ngẩn ngơ. Cố Dao Tri ăn bữa sáng xong, pha một tách cà phê, uống xong mới ra ngoài.
Chung Hoài Lễ bởi vì vết thương ở thắt lưng nên không có cách nào tham gia triển lãm tranh, Cố Dao Tri thay thầy giao tặng một lẵng hoa chúc mừng. Gặp được họa sĩ Tần ở phòng triển lãm, cô đi vào trong phòng triển lãm, người đến tham gia triển lãm không ít. Cố Dao Tri dọc theo phòng trưng bày ngắm từng bức, xung quanh thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện gần xa gần. Bỗng nhiên phía sau có người vỗ nhẹ bả vai cô, Cố Dao Tri quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ngoại hình thanh tú, cực kỳ quen mắt, chờ cô ấy lên tiếng nói chuyện, sau đó nhận ra. Là con gái của bảo mẫu Hứa trong nhà thầy giáo, Lâm Thi Thiến, nhiều năm không gặp ngoại hình thay đổi rất nhiều, tuổi chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, khuôn mặt như búp bê thoạt nhìn rất nhỏ, chỉ có điều một thân trang phục công sở làm cho cô ấy tăng thêm vài phần cảm giác thành thục.
Lâm Thi Thiến cười hì hì: "Chị Dao Tri, lúc trước em nghe mẹ em nói chị về nước, không nghĩ tới có thể gặp chị ở đây."
"Thật trùng hợp." Cố Dao Tri cong môi, đánh giá bộ đồng phục công sở của cô ấy: "Em tới đây làm gì thế?"
"Ồ, đến giúp khách hàng của công ty mua một bức tranh." Lâm Thi Thiến trong lúc nói chuyện đưa tay đặt hàng, lơ đãng lộ ra tấm bảng nhân viên ở trước ngực.
Cố Dao Tri nhìn lướt qua, bất ngờ nói: "Em làm việc ở tập đoàn Bùi thị?"
Lâm Thi Thiến cười: "Đúng vậy, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thực tập."
"Chị Dao Tri, lúc trước em nghe chú Chung nói qua, nói triển lãm tranh bây giờ chị đang chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Bùi thị."
Tập đoàn Bùi thị có nhiều công ty con, Lâm Thi Thiến tò mò hỏi: "Là công ty triển lãm của học trưởng Bùi Trì phải không?"
Cố Dao Tri ừ một tiếng, phản ứng lại cách xưng hô của cô, dừng một chút nói: "Học trưởng… Em có phải là bên Lăng Đại à?"
Lâm Thi Thiến: "Đúng vậy."
Cố Dao Tri im lặng. Nhắc tới Lăng Đại, Lâm Thi Thiến cảm khái nói: "Em là được nhà trường tuyển vào công ty, chị Dao Tri chị không biết có bao nhiêu khó khăn đâu, lúc ấy trong trường ngoại trừ học sinh thật lòng muốn vào công ty lớn thực tập rèn luyện như em, còn có rất nhiều bạn nữ là bởi vì hâm mộ tên tuổi của học trưởng Bùi Trì mà đến."
Nghe vậy, Cố Dao Tri gật gật đầu, mỉm cười có chút không yên lòng: "Được chào đón như vậy."
"Giáo thảo mà, lại là công tử tập đoàn Bùi thị, thiên chi kiêu tử như vậy, ở trường học tìm không được cơ hội tiếp xúc nên muốn vào công ty thử may mắn."
Lâm Thi Thiến tiếp tục nói: "Kết quả vị công tử người ta căn bản không đến tập đoàn này, ai, một đống trái tim tan nát, bạn học của em còn thường xuyên than thở với em.”
"Nhưng mà gần đây học trưởng Bùi Trì vẫn luôn đến tổng công ty, hình như còn rất bận rộn, thường xuyên ở trong phòng họp đến khuya mới rời đi."
Lâm Thi Thiến nhớ tới cái gì, cười cười: "Bạn học kia của em liền xin tăng ca một tuần."
Bên cạnh có người đi ngang qua xem tranh, hai người dịch sang một bên, vừa đi vừa tán gẫu, Cố Dao Tri dẫn đề tài đến nơi khác: "Thi Thiến, em học chuyên ngành gì vậy?"
"Tài chính." Trước kia quan hệ giữa Lâm Thi Thiến và Cố Dao Tri cũng không tệ lắm, nói chuyện cũng tùy ý, cười nói: "Chị Dao Tri, sao chị không hỏi một chút, bạn học của em có thấy người hay không?"
Cố Dao Tri trầm mặc hai giây, dường như không thèm để ý hỏi: "Vậy gặp chưa?"
"Gặp rồi." Lâm Thi Thiến nhịn cười: "Kết quả sợ hãi ngay cả chào hỏi cũng không dám, còn muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn, sau đó bị chúng em chê cười!"
Lông mi Cố Dao Tri chớp: "À."
Cố Dao Tri tính cách ôn nhu, người lại xinh đẹp, Lâm Thi Thiến từ nhỏ đã thích cô, hai người vừa xem tranh vừa ôn chuyện, từ bức tranh được trưng bày, bởi vì thuận đường, Cố Dao Tri bắt taxi dẫn cô ấy đi một đoạn đường. Đến trước cửa công ty Lâm Thi Thiến, hai người lưu lại wechat của nhau.
Lâm Thi Thiến: "Vậy chị Dao Tri, chờ đến khi chị không bận, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Cố Dao Tri mỉm cười: "Được."
Chờ Lâm Thi Thiến xuống xe, Cố Dao Tri nhìn tòa nhà kia, dừng hai giây rồi dời tầm mắt, bảo tài xế lái xe. Buổi tối tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ, cô nhận được wechat của Đường Nam. Đường Nam: "Cố Cố, tuần sau đám cưới lớp trưởng tớ sẽ không tham gia, cậu giúp tớ mang theo một phong bao lì xì."
Lúc trước trong nhóm lớp nghe nói Tống Cảnh kết hôn, Đường Nam là người hoạt động tích cực nhất, Cố Dao Tri có chút bất ngờ: "Làm sao vậy, phải tăng ca à?"
Đường Nam: "Không phải tăng ca, là em họ Trần Tiêu thi đậu đại học, trong nhà bày tiệc muốn đưa tớ về."
Đường Nam: "Tớ muốn mua một món quà cho em họ, thế nhưng không biết con trai ở độ tuổi này thích cái gì, hỏi Trần Tiêu thì anh ấy nói anh ấy cũng không rõ em họ thích cái gì."
Cố Dao Tri nhìn chằm chằm màn hình, theo bản năng gõ chữ.
"Bóng rổ, mô hình đua xe, hoặc là mũ bảo hiểm …".
Nhìn những từ này, trái tim cô đập thình thịch, nhanh chóng xóa bỏ. Đường Nam lại gửi tin nhắn: "Hôm nay tớ hỏi một đồng nghiệp trong nhà có em trai đang học lớp 12, cô ấy nói em trai thích hoạt hình làm thủ công, tớ lên mạng tìm kiếm một vòng, quả thật rất tinh xảo đẹp đẽ, thế nhưng tớ cảm thấy trước mặt trưởng bối trong nhà, có chút không thích hợp."
Cố Dao Tri: "Vậy máy ảnh này, hoặc là đèn đọc sách?"
Đường Nam: "Cái này không tệ nha."
Đường Nam: "Vậy tớ đi chọn trên mạng xem, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Cố Dao Tri bật điện thoại di động xuống, tắt đèn, nằm xuống giường, nhìn chằm chằm hư không tối tăm, chậm rãi nhắm mắt. Hôn lễ của Tống Cảnh một ngày sau, ngày đó thời tiết nhiều mây không tính là quá nóng, nghĩ đến khi hôn lễ kết thúc là buổi tối, Cố Dao Tri thay quần áo xong, lại mặc thêm một cái áo khoác mỏng. Lúc chuẩn bị xuống lầu, nhận được wechat của Hứa Hạo Thiên, hai người thêm bạn bè vào buổi tụ tập ăn cơm ở quán bar, sau đó cũng không nói chuyện phiếm. Hứa Hạo Thiên: "Ra khỏi cửa chưa? Tôi ở cửa biệt thự, thuận đường đưa cậu đến khách sạn tổ chữ hôn lễ luôn."
Cố Dao Tri chớp chớp mắt: "Được, tôi đi ra đây."
Lúc cô đi ra, thấy ven đường có một chiếc xe màu trắng, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy người ngồi ở ghế lái. Bùi Trì cầm điện thoại di động dán bên tai, thần sắc rất nhạt nhẽo đang nói chuyện điện thoại. Cố Dao Tri không tự chủ được dừng bước. Hứa Hạo Thiên ở ghế lái phụ nhìn thấy bóng dáng cô, lập tức vẫy vẫy tay với cô. Bùi Trì cũng nghiêng đầu, nhìn sang bên này. Cô nhấc chân lên, mở cửa ngồi vào ghế sau. Hứa Hạo Thiên quay đầu lại, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, mặt tươi cười: "Cậu nói với Đường Nam một tiếng, bây giờ chúng ta đi đón cô ấy."
Cố Dao Tri khẽ nói: "Cô ấy và bạn trai về quê, không đi dự đám cưới nữa."
"A, như vậy à."
Trong lúc nói chuyện, Cố Dao Tri nhịn không được nhìn gương chiếu hậu trong xe, vừa vặn chạm phải tầm mắt Bùi Trì. Đôi mắt anh bình tĩnh, giọng nói trầm thấp nói với người trong điện thoại. Sau khi nhìn nhau, tầm mắt không dời, nhìn thẳng vào cô. Cố Dao Tri thầm rùng mình, sau đó không thay đổi sắc mặt dời mắt. Hứa Hạo Thiên không để ý đến ánh mắt giao nhau giữa hai người, tùy tiện phân phó Bùi Trì lái xe, giống như đối xử với tài xế vậy. Sau đó miệng không nhàn rỗi, quay đầu lại nói chuyện phiếm với Cố Dao Tri: "Cậu chuẩn bị triển lãm thế nào rồi?"
Cố Dao Tri cười cười: "Rất thuận lợi."
"Đợi đến khi triển khai, tôi đi cổ vũ cho cậu nhé!" Hứa Hạo Thiên lại nói: "Không được, nể mặt bạn học cũ, cậu phải để lại cho tôi trước một bức tranh, không thì tôi sợ tranh của cậu quá được chào đón, tôi cướp không được."
Cố Dao Tri: "Được."
Lúc này Bùi Trì cúp điện thoại xuống, theo gương chiếu hậu trong xe nhìn vào ghế sau: "Điều hòa có lạnh không?"
Hứa Hạo Thiên còn nghiêng đầu nói chuyện phiếm với cô, nghe vậy, xua tay: "Không lạnh, nhiệt độ vừa vặn."
“ … "
Đợi một lát, Bùi Trì chen vào khoảng trống giữa Hứa Hạo Thiên nói chuyện một câu. Giọng nói trầm thấp và ung dung: "Còn cậu thì sao?"
Trong xe chỉ có ba người, Cố Dao Tri ngước mắt, thấy anh nhìn thẳng về phía trước lái xe, cũng biết là đang hỏi cô. Cô thấp giọng trả lời một câu không lạnh. Hứa Hạo Thiên ngừng lời, tròng mắt dắt một vòng trên người hai người, lúc trước Bùi Trì đối với Cố Dao Tri không thèm để ý, bây giờ còn biết quan tâm đến người ta, cậu ấy cảm giác được một chút không giống nhau. Thế nhưng nghĩ đến Bùi Trì hiện tại đang đuổi theo cô gái khác, liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, chú ý tới chiếc lắc tay sapphire trên cổ tay Cố Dao Tri, điểm chú ý của cậu ấy lập tức dời đi: "Ai, chiếc lắc tay này của cậu rất đẹp."
Cố Dao Tri cong môi: "Chị Chu Hạ tặng đấy."
"Ánh mắt của quản lý Chu không tệ, nhưng tôi cảm thấy tay vẫn đẹp." Hứa Hạo Thiên lộ một cái răng trắng: "Gần đây tôi mới theo đuổi được bạn gái, tay rất đẹp, tinh tế trắng trẻo, tôi cảm thấy cô ấy chắc hẳn cũng rất thích hợp đeo."
Lại vui vẻ hỏi: "Cái lắc tay này thương hiệu gì?"
Cố Dao Tri nói cho cậu ấy biết. Hứa Hạo Thiên vừa nghe, cầm điện thoại di động lên mạng tra, cô gái lúc trước ở trong xe Hứa Hạo Thiên vẫn luôn theo đuổi Bùi Trì là ai, thấy anh nửa ngày không chịu tiết lộ, cảm thấy có thể là còn chưa theo đuổi được. Muốn giúp anh. Lại không tiện nhắc tới chuyện này trước mặt bạn gái cũ của người ta, Hứa Hạo Thiên ám chỉ chạm vào bả vai Bùi Trì, ý vị sâu sa nói: "Cậu cần một người không?"
Bùi Trì nghiêng người liếc cậu ấy một cái: "Cậu có bệnh à?"
“ … ”
Hứa Hạo Thiên diễn giải phản ứng này ý là bảo cậu ấy đừng nói lung tung, bị Cố Dao Tri biết thì không tốt. Cậu ấy hậm hực ngậm miệng lại một lúc. Cố Dao Tri nghe cuộc đối thoại của hai người, cân nhắc lý do Hứa Hạo Thiên vì sao lại mua lắc tay cho Bùi Trì, còn là lắc tay của phụ nữ. Không thể tưởng tượng được. Quãng đường còn rất xa, thời gian này cũng có chút kẹt xe, miệng Hứa Hạo Thiên lại còi inh ỏi, há mồm ngậm miệng đều là bạn gái nhỏ của cậu ấy. Cố Dao Tri nghe, thỉnh thoảng nói theo vài câu, thế nhưng lực chú ý lại nhịn không được đặt lên người Bùi Trì. Cô không liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái, thế nhưng mắt lại có thể thấy rõ phía trước ghế xe, góc áo đầu vai thẳng tắp của người đàn ông, cùng với đuôi tóc sạch sẽ thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu. Ý thức được điểm này, Cố Dao Tri vừa nói chuyện phiếm với Hứa Hạo Thiên, vừa chuyển vị trí một chút. Xe chạy xuống dưới lầu khách sạn tổ chức đám cưới, Hứa Hạo Thiên đến cửa hàng tiện lợi bên đường mua thuốc lá nên đã xuống xe trước, sau đó Bùi Trì tìm một chỗ đỗ xe ven đường, đỗ xe lại. Phòng tiệc hôn lễ của Tống Cảnh ở tầng sáu, lên thang máy, đến tầng 3 người đi cùng thang máy lục tục ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại. Chỉ còn lại có cô và Bùi Trì. Không gian chật hẹp bao phủ sự im lặng. Vì tận lực bớt trao đổi với Bùi Trì, lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, Cố Dao Tri từ trong túi lấy điện thoại di động ra, giả vờ xem tin tức. Thang máy đi lên tầng 5. Trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng cười ngắn ngủi, kèm theo giọng nói nhàn nhạt. Sau đó, nghe người đàn ông bên cạnh mở miệng, ngữ điệu lười biếng: "Cậu cần gì như vậy?"
Động tác trong tay Cố Dao Tri dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Bùi Trì cúi người xuống, nhìn chằm chằm hai mắt cô, nhìn cô một cách có ý tứ: "Mấy ngày nay tớ không đến nấu cơm cho cậu."
Anh nhướng mày mỉm cười: "Liền phớt lờ người ta sao?"