Chương 27: Giai đoạn mập mờ

[Buộc dây giày giúp cô.]

Lễ trao giải được tổ chức tại Bảo tàng Nghệ thuật Thành phố, đến địa điểm đi vào trong, Chu Hạ đến hậu trường cùng Ni Ni để chuẩn bị trước khi nhận giải thưởng. Buổi lễ chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa là bắt đầu, dưới sân khấu có rất nhiều khán giả và phụ huynh đang chờ đợi. Cố Dao Tri và Bùi Trì đi tới hai vị trí trống trong góc. Cô ngồi bên trong, còn Bùi Trì ngồi bên cạnh cô. Vừa ngồi xuống không lâu, bên phải cô có một nữ sinh bằng tuổi cô gọi cô một tiếng. Cố Dao Tri nhìn qua, là chị gái của một nam sinh trong lớp vẽ tranh của Chung Hoài Lễ. Lúc trước đã gặp qua ở phòng làm việc của thầy giáo, tính cách vừa nhiệt tình lại nói nhiều. Liêu Oánh hỏi:

"Chị Cố, sao hôm nay chị cũng tới đây?"

"Đến xem Ni Ni nhận giải thưởng." Cô nói xong, lập tức hỏi: "Hiểu Vũ cũng đoạt giải sao?"

"Đúng vậy nhưng không giỏi như Ni Ni, chỉ là giải nhì." Liêu Oánh trong lúc nói chuyện liếc về phía người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời. "Chị Cố, vị này là?"

Cố Dao Tri nhìn Bùi Trì, giới thiệu: "Là bạn học của tôi."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Liêu Oánh càng thêm nhiệt tình, quay sang chào hỏi với Bùi Trì. Người đàn ông gật đầu. Cố Dao Tri nhìn về phía sân khấu, tầm mắt lại liếc một vòng. Trong phòng trưng bày nghệ thuật có một cửa hàng nghệ thuật, cô muốn đi mua cho Hiểu Vũ một món quà, đợi lát nữa làm quà chúc mừng tặng cho bạn nhỏ. Cô đặt túi xách ở chỗ ngồi, cầm điện thoại di động đứng dậy, chạm phải ánh mắt của Bùi Trì, do dự nói: "Anh trông coi túi giúp tôi một chút."

Nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh, Bùi Trì ‘ừ’, thu chân dài trên mặt đất, nhường chỗ cho cô đi. Sau khi cô đi, Liêu Oánh bên kia nhìn Bùi Trì vài lần, cười nói với anh: "Anh đẹp trai, anh là bạn đại học của chị Cố ạ?"

Bùi Trì lướt điện thoại di động trong tay.

"Cấp 3."

"Thì ra là bạn học cấp 3, vậy chắc hẳn quen biết nhiều năm rồi."

Liêu Oánh thấy anh không nhìn mình, tiến đến gần anh hơn một chút: "Vừa rồi em thấy hai người đi cùng nhau, còn tưởng rằng anh là bạn trai của chị Cố."

Vẻ mặt Bùi Trì thản nhiên, không đáp lời. Thấy người đàn ông không biểu lộ hứng thú với Cố Dao Tri, xem ra là bạn học bình thường. Liêu Oánh vui vẻ, muốn thẳng thắn xin add wechat của anh. Nhưng lại nghĩ đến là bạn của người quen, bị từ chối không tránh khỏi xấu hổ, nghĩ sau này tìm cơ hội nhờ Cố Dao Tri giới thiệu cũng được. Liêu Oánh lại cất điện thoại di động trở lại, nhìn chằm chằm người đàn ông có khí chất quý phái trước mắt, gương mặt vô cùng điển trai, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm. Cô ta hơi đỏ mặt, lên tiếng hỏi: "Anh làm công việc gì vậy?"

"Nhìn dáng vẻ của anh, nhất định là người rất xuất sắc ở trong ngành."

"Anh và chị Cố Dao Tri là bạn học cấp 3, vậy thì chắc hẳn tuổi tác cũng tầm em."

Bên kia cửa hàng nghệ thuật, Cố Dao Tri chọn một món quà thích hợp tặng cho trẻ em, để nhân viên cửa hàng đóng gói kỹ lưỡng, thanh toán xong liền trở về. Trên đường trở về đi qua cửa phòng trưng bày nghệ thuật, cô nhìn thấy ngoài cửa kính trong suốt, Bùi Trì tựa vào tường khu hút thuốc. Thần sắc của anh thản nhiên, cúi đầu hút thuốc, một tay khác cầm túi xách của cô, thả bên cạnh quần âu. Ánh mắt Cố Dao Tri dừng một chút. Lúc này, người đàn ông cũng chú ý tới bóng dáng cô, đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác, tay đút vào túi, nhấc chân đi về phía cô. Đến khi anh đi đến trước mặt, Cố Dao Tri khẽ nhìn chiếc túi nhỏ màu trắng, bàn tay của anh vốn to, lúc cầm càng khiến chiếc túi có vẻ nhỏ nhắn hơn. Cô mím môi: "Đưa túi cho tôi đi."

Trở lại địa điểm trao giải, Cố Dao Tri ngồi xuống vị trí, xếp túi quà lên đùi. Liêu Oánh ở một bên thấy cô trở về, thân mật vỗ cánh tay cô, thì thầm: "Chị Cố, ờ ờm, người bạn này của chị có bạn gái chưa?"

Cố Dao Tri khựng lại một chút: "Chưa có."

"Ồ, vậy chị có thể cho em Weixin của…" Lời còn chưa dứt, sau gáy Cố Dao Tri đột nhiên bị người ta gõ, lực không tính là nhẹ, cô giơ tay sờ đầu, kinh ngạc quay đầu. Người đàn ông liếc nhìn cô: "Dây giày tuột rồi."

Nghe thấy vậy, cô thả tay ta, cúi đầu nhìn. Hôm nay cô mặc một chiếc váy, phối với một đôi giày cao gót hở gót, trên cổ chân có một sợi dây xích nhỏ, không biết từ khi nào khóa đã bị tuột ra. Cố Dao Tri muốn khom lưng buộc lại nhưng lại bị vướng do trong lòng có đồ vật, động tác hơi chậm. Vừa mới vươn cánh tay ra, đột nhiên một tiếng va chạm kim loại lanh lảnh từ mặt đất truyền tới. Một chiếc bật lửa bằng bạc rơi xuống chân cô. Tiếp theo, một bàn tay nhặt nó lên, sau đó không lập tức thu lại mà dừng lại một giây rồi cả người ngồi xổm bên chân cô. Khi cúi đầu, đốt sống cổ hiện ra rõ ràng, ngón tay thon dài nhấc dây giày của Cố Dao Tri lên, giúp cô buộc lại. Động tác vừa tự nhiên vừa từ tốn. Đầu ngón tay lơ đãng lướt qua da cổ chân cô, xúc cảm lạnh lẽo lại tê dại khiến trái tim Cố Dao Tri đập thình thịch. Sau đó Bùi Trì bình tĩnh ngồi trở lại vị trí, giống như chỉ tiện tay giúp đỡ, lại có chút ý tứ. Không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh. Tựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng nghịch chiếc bật lửa trong tay. Cố Dao Tri chậm chạp thu cánh tay lại, ngón tay co lại. Một lúc lâu, giống như nhớ tới điều gì đó, quay đầu hỏi Liêu Oánh: "Vừa rồi em nói cái gì?"

Sắc mặt Liêu Oánh hơi là lạ, sau đó lắc đầu cười cười: "Không có gì."

"Ừm." Sân khấu vang lên tiếng nhạc, người dẫn chương trình đi lên, sau đó lễ trao giải bắt đầu. Toàn bộ quá trình Cố Dao Tri đều không yên lòng, trong lòng nghĩ đến hành vi vừa rồi của Bùi Trì, ánh mắt luôn không kìm được mà lưu ý nhất cử nhất động của anh. Sau khi giải thưởng kết thúc, phụ huynh đoạt giải và các con sau đó sẽ ăn cùng nhau một bữa cơm. Cố Dao Tri ở hành lang tặng món quà đã được chuẩn bị cho hai đứa trẻ, Chu Hạ nhìn lướt qua Bùi Trì đứng sau lưng cô, cười nói: "Tiểu Cố này, chị không đưa em đi được rồi, em về với ông chủ bọn chị nhé."

Cố Dao Tri: "Vâng."

Sau khi hai người rời đi, Liêu Oánh đi tới hỏi Chu Hạ: "Chị Chu, người đàn ông kia là ông chủ của chị?"

"Ừm."

"Vậy anh ấy và chị Cố là người yêu sao?"

Chu Hạ cong môi: "Giai đoạn mập mờ."

Liêu Oánh: "Ài, chẳng trách."

Trước cửa phòng trưng bày nghệ thuật, người xem xong lễ trao giải xếp hàng đi ra ngoài. Một đứa trẻ tung tăng bên cạnh Cố Dao Tri, nhất thời không chú ý khiến kem trong tay cọ vào váy cô, trên váy màu sáng lập tức xuất hiện vết bẩn. Cha mẹ của đứa trẻ liên tục xin lỗi cô. Cố Dao Tri nói ‘không sao’, sau đó nhìn về phía Bùi Trì: "Anh đợi tôi một lát, tôi đi vệ sinh một chút."

Bên góc cầu thang của nhà vệ sinh, Cố Dao Tri đi vào nhà vệ sinh nữ, lấy một miếng khăn ướt từ trong túi, sửa sang lại ở bồn rửa tay. Lúc này một bà lão đi ra, mái tóc hoa râm được búi lên, đi tới một bồn rửa tay khác, từ trong gương nhìn thấy Cố Dao Tri, bà ta hưng phấn gọi: "Tri Tri?"

Cố Dao Tri nghe thấy bèn ngước mắt, nhìn sang phía bên cạnh. Đó là bà ngoại của cô. Từ lúc xuất ngoại đến bây giờ, mấy năm nay không gặp, bà lão trước mắt già hơn rất nhiều so với ấn tượng của Cố Dao Tri. Chu Quế Phương xác nhận là cô, nếp nhăn trên mặt theo nụ cười mà hằn sâu, dáng vẻ thân mật: "Thật đúng là cháu rồi, Tri Tri."

Đáy mắt Cố Dao Tri bình tĩnh: "Bà ngoại."

Chu Quế Phương thấy thái độ này của cô, vỗ cánh tay cô, cười mắng: "Đứa nhỏ này, về nước cũng không biết đến thăm ông bà ngoại."

"Bà ngoại mấy ngày trước còn đang tìm cháu đấy! Hỏi dì út của cháu thì dì cháu cũng không nói, còn nói rằng gần đây cháu rất bận rộn, bảo bà đừng làm phiền cháu."

Trong lúc nói chuyện, Chu Quế Phương lại quan sát Cố Dao Tri một lượt: "Bây giờ cháu đang bận gì thế? Công việc là gì?"

"Vẽ tranh."

"Ôi chao, vẽ tranh tốt nha, kiếm tiền bằng nghệ thuật. Bà ngoại khi đọc tin tức, thường xuyên nhìn thấy những họa sĩ tùy ý bán một bức tranh cũng đã đủ mua một căn nhà rồi!"

"Cháu chưa giỏi được như vậy." Cố Dao Tri cụp mắt, tiếp tục lau váy.

"Không sao, từ từ mà." Chu Quế Phương nhìn cô, mí mắt giật giật: "Cháu cũng coi như là có nghề nghiệp đứng đắn, về sau nhất định có thể có triển vọng. Ài, không giống cậu cháu, không có bằng cấp nên cũng không làm được gì, không chỉ thất nghiệp mà hiện tại lại còn ly hôn."

Thấy Cố Dao Tri không lên tiếng, Chu Quế Phương tiếp tục nói một mình: "Cháu không biết đâu, lần li hôn này, cậu cháu bị người phụ nữ chết tiệt kia đuổi khỏi nhà, đến nỗi bây giờ cái gì cũng không có!"

Ngữ khí Cố Dao Tri thản nhiên: "Không phải là do cậu nuôi bồ nhí nên toà án mới phán cho mợ à?"

Nghe vậy, sắc mặt Chu Quế Phương ngay lập tức không dễ nhìn cho lắm: "Là dì út của cháu nói với cháu đúng không. Cháu đừng nghe dì út cháu nói lung tung, việc này cũng không thể hoàn toàn trách cậu cháu được, tại mợ cháu không phải vợ hiền…"

Cố Dao Tri cảm thấy buồn cười. Cô còn nhớ rõ khi còn bé, bà ngoại biết được chuyện ông ngoại ở bên ngoài có người khác, đến nhà chồng náo loạn. Sao hôm nay đặt lên người con trai của mình thì lại biến thành một chuyện khác. Chu Quế Phương còn nói không ngừng ở bên tai cô, Cố Dao Tri thật sự không muốn nghe tiếp, tùy tiện sửa sang lại váy ngẩng đầu nói: "Cháu còn có việc, phải đi rồi."

Chu Quế Phương vội vàng câm miệng, đuổi theo: "Tri Tri, bây giờ cháu ở đâu vậy, bà ngoại nếu nhớ cháu thì đến thăm cháu.”

"Ở nhờ, không tiện."

"Vậy cháu để lại điện thoại cho bà ngoại đi."

Cố Dao Tri không hé răng, tiếp tục đi về phía trước. Chu Quế Phương thấy thế, cũng không quanh co lòng vòng nữa: "Tri Tri này, bà ngoại nhìn cháu bây giờ cũng không tệ lắm, nếu cháu có điều kiện, hãy giúp đỡ cậu cháu."

Thấy Cố Dao Tri vẫn không có phản ứng, Chu Quế Phương cười cười: "Ôi, chuyện này nói sau cũng được, cháu bận công việc của cháu trước đi."

Ngay sau đó lại nói: "Thời gian trước, bà ngoại đi thăm cha cháu. Nó muốn sau khi ra tù sẽ tái hôn với mẹ cháu, còn quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước kia, cho mẹ cháu căn nhà ở quê."

"Cho nên, nếu như cháu có thời gian, hãy khuyên nhủ mẹ cháu…"

Cố Dao Tri đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Chu Quế Phương, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Khuyên nhủ cái gì?"

"Tái hôn với cha cháu."

"Vì một căn nhà?" Cố Dao Tri nhìn chằm chằm bà lão trước mắt, cô cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh ngắt: "Ngay cả mạng con gái, bà cũng không cần à?"

Dứt lời, cô cười khẩy: "Tôi thấy bà muốn lấy căn nhà kia cho con trai bà thì đúng hơn."

Cố Dao Tri kìm nén cảm xúc, mím môi: "Không có khả năng đâu. Bà có thể chấp nhận chuyện con bám váy mẹ, chứ mẹ tôi sẽ không nuôi con bà giúp bà đâu."

Từ phòng trưng bày nghệ thuật đi ra, Cố Dao Tri thấy Bùi Trì đứng ở ven đường, đã gọi một chiếc taxi, đang chờ cô. Cô đi về phía bên kia, vừa mới tới gần, phía sau Chu Quế Phương lại đuổi theo: "Ôi chao, Tri Tri cháu hiểu lầm rồi…"

Trong lúc nói chuyện, Chu Quế Phương nhìn thấy người đàn ông ở một bên, lập tức quan sát anh từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại trên chiếc đồng hồ của người đàn ông. Mắt bà ta đều sáng lên, lập tức ngẩng đầu cười nói: "Chàng trai, cháu là bạn trai của Tri Tri à?"

"Anh ấy không phải." Cố Dao Tri hơi gấp gáp, thái độ cũng căng hơn, kéo Bùi Trì ra phía sau: "Cháu có việc, đi trước đây."

Sau đó, hai người lên taxi. Xe khởi động, Bùi Trì nghiêng đầu nhìn cô trong chốc lát: "Bà lão kia là ai?"

Cố Dao Tri kìm lại cảm xúc, bình tĩnh nói: "Bà ngoại tôi.”

Vừa rồi thái độ của cô đối với trưởng bối, thoạt nhìn rất không lễ phép. Trước kia cũng không sao cả. Nhưng ở trước mặt Bùi Trì. Cô không muốn anh cũng cảm thấy như vậy. Giải thích thêm: "Mối quan hệ của tôi với bà tôi không tốt lắm."

Im lặng một lát, Bùi Trì đáp lại. Sau đó không nói gì khác. Cố Dao Tri âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong xe mở cửa sổ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nóng thổi vào. Tình huống như ngày hôm nay đã từng xảy ra, đại khái là từ trung học cơ sở, quan hệ giữa cô và ông bà ngoại trở nên rất cứng nhắc. Không chỉ vì sau khi Khương Tình Vân bị bạo lực gia đình, cô cầu xin bọn họ giúp đỡ, rõ ràng là cha mẹ nhưng họ lại không quan tâm. Mà nguyên nhân chủ yếu là có một lần, Khương Tình Vân bị thương nghiêm trọng,

Cố Dao Tri gọi điện thoại, kết quả Chu Quế Phương lại mắng Khương Tình Vân một trận. Khi đó, Cố Bình Kỳ vừa tìm được một công việc cho cậu cô trong công ti. Chu Quế Phương vì muốn con trai được quan tâm nhiều hơn nên nói Khương Tình Vân không hiểu chuyện, bảo cô đừng chọc giận Cố Bình Kỳ. Trong điện thoại, ông ngoại của cô cũng phụ họa, thậm chí còn không để Cố Dao Tri dẫn Khương Tình Vân đến bệnh viện, nói là lãng phí tiền, tự băng bó một chút là được. Kể từ đó. Cố Dao Tri căn bản không đối xử quá tốt với ông bà ngoại, mỗi lần bị người ta bắt gặp luôn bị nói một câu: "Đấy là ông bà ngoại của cháu, con gái con đứa nhìn rất hiểu chuyện, sao lại bất lịch sự đối với trưởng bối như vậy!"

Khương Tình Vân không cho cô ra ngoài nói chuyện bạo lực gia đình, cô cũng bất lực. Suốt một quãng thời gian dài, cũng không quan tâm người khác nói cô như thế nào. Cố Dao Tri cảm thấy ngột ngạt, lại ấn hạ cửa sổ xe, dựa người vào cửa sổ lộng gió. Lúc này, người đàn ông vốn đang im lặng lại mở miệng: "Này."

Cố Dao Tri căng thẳng, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Bùi Trì. Ngón tay không khỏi siết chặt, lông mi hơi run rẩy, cô không muốn nghe thấy câu nói kia từ chỗ anh. Dù cho chỉ là thuận miệng, không phải là lời thật lòng. Cô cũng cực kỳ để ý. Cố Dao Tri muốn giải thích, Bùi Trì nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên vươn tay về phía cô: "Sắc mặt cô không tốt lắm."

Mu bàn tay dán lên trán cô, khẽ hỏi: "Không thoải mái sao?"