Chương 2: Gặp lại

[Nhìn lén tôi à.]

Giọng nói quen thuộc lại xa lạ xuyên qua tiếng mưa lọt vào lỗ tai, có một cảm giác không chân thật lắm, giống như đã trải qua một đời. Đầu Cố Dao Tri lập tức trống rỗng, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cô lắc đầu: "Không cần, bạn tôi cũng sắp…"

Lời còn chưa dứt, người đàn ông vừa nhấc tay lên, đột nhiên ném chiếc ô kia về phía cô, rơi thẳng vào trong lòng cô. Động tác nhanh chóng. Cố Dao Tri vô thức đưa tay bắt lấy. Lại ngước lên nhìn, người đàn ông đã chuyển tầm mắt, xoay người đi vào dưới tán ô, không cho cô lấy nửa ánh mắt, nhấc chân về phía bãi đỗ xe.

Người đàn ông bên cạnh anh, có lẽ cảm thấy hành vi của Bùi Trì không quá lịch sự, trước khi đi, còn hơi áy náy gật đầu với cô. Đợi dáng người cao gầy kia lên một chiếc xe màu đen rồi biến mất trong màn mưa, gió ẩm ướt thổi qua hai gò má, suy nghĩ của cô cũng rõ ràng hơn một chút.

Suy nghĩ về tình huống mới xảy ra vừa rồi. Vì vậy, đây có phải là đã nhận ra cô rồi đúng không? Cố Dao Tri cúi đầu, nhìn chiếc ô màu đen được gấp ngay ngắn trong tay mình. Nhất thời cô không thể phân biệt được. Cách đó không xa có tiếng giẫm nước đến gần, tâm tư bay đi được kéo trở lại, Đường Nam đi tới trước mặt, nhìn thấy đồ trong tay cô, ngạc nhiên nói: "Này, đây không phải cậu có ô sao?"

Cố Dao Tri bỏ ô vào trong túi áo khoác, nhận lấy chiếc ô trong suốt của Đường Nam, mở ra, tay trái xách vali lên. Lời nói đến bên miệng, hai chữ Bùi Trì lại nuốt trở về, đổi lời nói: "Một người tốt bụng cho."



Sau khi hai người lên xe, xe rời khỏi sân bay, mưa đã giảm thế nhưng đường xá vẫn không tốt. Bên ngoài tiếng còi vang lên, mà trong không gian yên tĩnh khép kín trong xe, hai cô gái đã lâu không gặp, giống như có những lời nói mãi không hết.

"Cố Cố, lần này cậu trở về còn đi không?"

Cố Dao Tri: "Ừm, chắc có.”

"Cũng đúng, mẹ cậu còn ở nước ngoài, cậu cũng không thể ở lại bên này." Đường Nam khẽ thở dài, lập tức hỏi thêm: "Đúng rồi, gần đây trạng thái của dì như thế nào?"

Vẻ mặt của Cố Dao Tri giãn ra: "Đã ổn định rồi, không có vấn đề gì lớn."

"À, vậy thì tốt rồi." Đường Nam cười nói: "Nếu đã như vậy, lần này cậu trở về thì ở thêm vài ngày đi, tốt nhất là có thể đợi đến khi tớ kết hôn, rồi làm phù dâu cho tớ."

Cố Dao Tri nhìn cô ấy: "Nghe lời này của cậu là sắp có tin tốt rồi sao?"

Xe phía trước chậm rãi di chuyển, Đường Nam cũng lái về phía trước một chút: "Ừm … Thế nào cũng phải một năm sau cơ, bạn trai của tớ vừa được thăng chức, gần đây công việc của anh ấy bận rộn lắm.”

Nói tới câu này, Đường Nam liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh trang điểm mộc mạc thế nhưng vẫn rực rỡ như trước và chiếc ô màu đen của nam cô cầm trong tay, cô ấy cười hì hì nói: "Cố Cố, công ty bạn trai của tớ có mấy người đàn ông độc thân chất lượng cao đấy, mấy năm nay cậu vẫn chưa nói về bạn trai mà, nếu không thì lần này trở về nói chuyện với một người đi?"

"Ây, trước tiên cậu đừng từ chối." Đường Nam không đợi cô lên tiếng đã giành nói: "Cậu nghe tớ giới thiệu cho cậu trước đi đã!"

Cố Dao Tri nở nụ cười, giọng điệu thong thả: "Vậy cậu nói đi."

Nghe thấy cô thả lỏng, Đường Nam hắng giọng: "Một trong số đó là quản lý bộ phận nghiên cứu của bọn họ, nhà dòng dõi Nho học, cha mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân cũng là một sinh viên tài năng, ngoại hình đoan chính, là kiểu người nhã nhặn."

Cố Dao Tri nâng mi dài lên, đèn xe phía trước xuyên thấu qua nước mưa phản chiếu lại mấy dải màu sáng, cô chớp chớp mắt: "Nghe có vẻ không tệ."

Đường Nam ừm một tiếng: "Tớ đã tiếp xúc vài lần rồi, tính cách dịu dàng, rất biết chăm sóc người khác."

Cố Dao Tri ôn nhu đáp: "Vậy sao."

Thấy cô dường như không có ý phản đối, Đường Nam tiếp tục nói: "Còn có một người trong bộ phận của bạn trai tớ, nhỏ hơn cậu hai tuổi, tích cực tiến bộ, lạc quan đẹp trai, thời đại này chuyện tình chị em rất đẹp bao sướиɠ luôn nha!”

Cố Dao Tri cười nhạt: "Rất được.”

Nghe giọng điệu lơ đễnh thậm chí có hơi qua loa, Đường Nam biết cô căn bản không để trong lòng. Thấy người bên cạnh không lên tiếng, Cố Dao Tri nghiêng đầu, đôi mắt vừa trong suốt vừa vô tội, không quá chân thành hỏi: "Còn nữa không?"

“ … ”

Đường Nam tự biết bản thân không thể lay chuyển được cô, rất biết điều không tiếp tục đề tài này nữa. Cũng không tự chủ mà nhớ tới cái hot search lúc trước kia, trong đầu hiện ra một bóng người, âm thầm cảm khái. Mối tình đầu này quá ngoạn mục, vẫn là sai người rồi.



Đi đến trường học vẫn còn một đoạn đường nữa, loại thời tiết xấu này không biết còn phải kẹt bao lâu nữa. Hai người quyết định lần sau rồi đến quán ăn Tứ Xuyên kia, tìm một quán cháo bên đường gần đó để giải quyết bữa tối. Chờ từ nhà hàng đi ra, Đường Nam nhận được điện thoại của biên tập viên, có một bản thảo cần dùng gấp, phải tạm thời quay trở lại tăng ca.

Trở lại xe, Đường Nam lẩm bẩm oán giận: "Bình thường tớ bận rộn ngay cả ngày nghỉ cũng không có, không dễ gì mới xin nghỉ được một ngày, còn bị gọi trở về tăng ca, hơn nữa cậu vừa xuống máy bay, tớ còn muốn dẫn cậu về nhà để cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Cố Dao Tri thắt dây an toàn: "Tớ không mệt đâu, đã ngủ trên máy bay rồi, cậu cứ bận việc của mình trước đi."

Đường Nam khởi động xe, chợt nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, câu lạc bộ biên tập của tớ cách phòng làm việc của thầy cô không xa, cậu theo tớ về tòa soạn cũng nhàm chán, có muốn thuận đường thì đi thăm thầy cô không?"

Thầy trong miệng Đường Nam là ân sư mỹ thuật của Cố Dao Tri, họa sĩ trường phái ấn tượng nổi tiếng Chung Hoài Lễ của thành phố Lăng, cô vốn muốn ổn thỏa hai ngày rồi mới đến thăm thầy giáo, nhiều năm không gặp cũng thực sự nhớ, Cố Dao Tri suy nghĩ một chút: "Cũng được."

Khi đến nơi, cơn mưa lớn cuối cùng cũng đã tạnh. Phòng làm việc của Chung Hoài Lễ nằm ở một khu phố cổ ở trung tâm thành phố, tòa nhà nhỏ hai tầng theo phong cách cũ sát nhau, có một cảm giác thanh nhã yên bình.

Lúc gần tối, sắc trời tối tăm, ánh đèn màu vàng ấm áp ven đường nhuộm vài phần ấm áp cho màn đêm sắp tới. Sau khi Cố Dao Tri xuống xe, đi đến cốp xe lấy quà tặng thầy cô, trước khi đi Đường Nam hạ cửa sổ xe: "Buổi tối nhiệt độ thấp, tớ đến sẽ nhắn Wechat cậu hẵng đi ra, thời tiết như này rất dễ bị cảm lạnh."

"Sao cậu lại chăm sóc giống như người yêu thế." Cố Dao Tri trêu ghẹo. Đường Nam liếc cô một cái: "Vậy có thể làm sao bây giờ, ai bảo cậu không có người yêu cơ chứ."

"Vậy thì phải cảm ơn vì đã quan tâm rồi." Cố Dao Tri mím môi cười, khom lưng vẫy tay áo với cô ấy: "Trên đường chú ý an toàn nhé."

Đường Nam bĩu môi mỉm cười, đóng cửa sổ rồi lái xe đi. Bên ngoài quả thật rất lạnh, trong hơi thở mang theo khí lạnh, Cố Dao Tri sửa lại cổ áo khoác, nhấc chân đi về phía sau, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy một chiếc xe tư nhân cao cấp đỗ ở ven đường cách đó không xa, không hiểu sao cảm thấy quen mắt, thế nhưng cô cũng không suy nghĩ kỹ.

Chờ đến khi vào phòng làm việc, cô mới ý thức được vì sao bản thân lại cảm thấy quen mắt. Mấy năm không trở về, phòng giảng dạy vẽ tranh ban đầu ở phòng làm việc tầng một nối liền với quầy lễ tân đã được mở rộng thành một phòng triển lãm nhỏ, giờ phút này, người đàn ông vừa mới gặp hơn một giờ trước đang ở trong phòng triển lãm, một cô gái trẻ đang giới thiệu về bức tranh trên tường phòng triển lãm cho anh.

Cố Dao Tri nhiều cảm xúc đan xen, nhất thời cũng không phân biệt được duyên phận này là tốt hay xấu. Cô lấy lại tinh thần, tầm mắt dời khỏi bóng lưng kia, đi tới quầy lễ tân: "Xin chào, xin hỏi ông Chung Hoài Lễ có ở đây không?"

Nhân viên lễ tân thân thiện: "Cô có đặt lịch trước không?"

Cố Dao Tri: "Không có."

"Ông Chung lát nữa còn phải gặp một vị khách đến thăm, nếu cô không có hẹn trước thì sợ phải đợi một chút."

Mấy năm trước, trong số những người đoạt giải thưởng mỹ thuật có hàm lượng vàng quốc tế rất cao, Chung Hoài Lễ là nghệ sĩ phương Đông duy nhất, từ đó về sau, danh tiếng của ông trong giới hội họa ở trong nước cũng tăng vọt, trước khi cô đến cũng đoán được có thể thầy rất bận rộn.

Cố Dao Tri: "Không sao, tôi chờ một chút vậy."

Cô đi đến hàng ghế nghỉ ngồi xuống, ánh mắt tùy ý quan sát phòng triển lãm này. Nhìn một vòng, tầm mắt bất giác rơi vào phía bên kia phòng triển lãm.

Khác với khi ở sân bay, âu phục của người đàn ông được chọn tỉ mỉ, cổ áo sơ mi được cài lên cúc trên cùng, tăng thêm vài phần quy củ. Trong tầm mắt, người hướng dẫn trẻ tuổi nói đến một chỗ, giống như nhịn không được, lén nhìn mặt người đàn ông một cái, sau đó ánh mắt dường như dừng lại, nhất thời quên mất điều tiếp theo.

Đôi mắt của người đàn ông dừng lại trên bức tranh. Trong thoáng chốc, chú ý tới sự khác thường bên cạnh, anh cụp mắt nhìn. Khoảnh khắc nhìn nhau, cô gái kia hình như hồi hộp, sự hồi hộp ấy có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, làn da trắng nõn trên mặt thoáng cái đã đỏ lên, một đường nhuộm đến vành tai.

Có lẽ vừa về nước, còn gặp lại cố nhân. Ký ức cũng từng chút một quay trở lại, không tự chủ được mà xuất hiện ở trong đầu, hình ảnh trước mắt này, không hiểu sao làm cho cô nhớ tới một buổi chiều vào năm lớp mười một. Giữa mùa hè, nắng nóng gay gắt, trong không khí oi bức tỏa ra mùi hoa cỏ được phơi khô.

Trong lớp vừa mới quét xong, Cố Dao Tri đi chung với bạn học đến bồn rửa tay bên sân trường để giặt giẻ lau, đi qua sân bóng rổ, mấy nam sinh tựa vào bên cạnh hàng rào uống nước, trong đó có một người là Bùi Trì.

Xem ra là vừa mới chơi xong một trận bóng. Trán anh ướt đẫm, mang theo một băng đô màu trắng, trong trạng thái đổ mồ hôi thế nhưng người trông có vẻ rất sạch sẽ, cổ tay áo đồng phục học sinh vì nóng mà bị kéo lên đến bả vai, ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống sườn mặt anh, đường nét xuất sắc nhiễm vầng sáng nhàn nhạt.

Từ ngày khai giảng, cái tên Bùi Trì thường xuyên được các nữ sinh trong lớp thảo luận, trước kia cô không quá chú ý, đây xem như là lần đầu tiên cẩn thận quan sát người này.

Cho dù Cố Dao Tri không quá bất ngờ nhưng cũng cảm thấy người này thật sự rất đẹp. Chỉ là mi cốt lạnh lùng, đôi mắt tối màu trời sinh mang theo cảm giác xa cách, thoạt nhìn khó có thể tiếp cận, thế nhưng cũng không cản trở người khác trái lại nhân duyên còn rất tốt, xung quanh luôn có nhiều nam sinh vây quanh.

Khi đến gần, có bạn nam chú ý tới bên này, dùng cánh tay đẩy các nam sinh khác: "Này, Cố Dao Tri ở lớp bên cạnh kìa."

Cố Dao Tri xinh đẹp, sức hút với nam sinh rất cao, thấy mấy ánh mắt nhìn lại, cô đành dời ánh mắt, yên lặng đi qua bên cạnh bọn họ.

Trong cuộc bàn luận nho nhỏ phía sau vẫn không ngừng, chỉ có một nam sinh không giống như quan tâm, giọng nói lười biếng cất lên: "Trận bóng tiếp theo đánh với lớp nào?"

Lúc đến bồn rửa tay, bạn nữ và cô vì thời tiết nóng bức nên có chút say nắng, Cố Dao Tri muốn đi mua nước, kết quả phát hiện thẻ cơm trên người đã biến mất.

Cô dọc theo con đường đi tìm, lại đi qua sân bóng rổ, bên cạnh hàng rào vừa rồi đám nam sinh kia chỉ còn lại Bùi Trì, chân thiếu niên giẫm lên bóng rổ, đang nhàn nhã chơi đùa với chai nước khoáng.

Con đường này liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối, trên mặt đất không có thứ gì. Thẻ cơm rất nhẹ, cô không xác định được có thể bị gió thổi vào một góc nào đó hay không, chỉ có Bùi Trì là không nhìn thấy.

Cô đến gần hơn, nhìn xung quanh anh một lần nữa. Sau đó tầm mắt ngước lên, muốn hỏi anh có thấy không, nam sinh lúc này bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn về phía cô, mặt mày thản nhiên nhướng lên: "Nhìn lén tôi à."

Cố Dao Tri: "?"<

Không đợi giải thích thì lại nghe anh mở miệng, giọng điệu có hơi thèm ăn đòn: "Bạn học, lần sau nhìn lén thì học cách bớt bớt lại một chút, cái nhìn không kiêng nể gì đó của cậu, rất khó để không bị người ta phát hiện đấy."

Cố Dao Tri muốn nói, không kiêng nể gì còn gọi là nhìn lén sao?

Cô đoán Bùi Trì chắc hẳn là quá được chào đón, ngày thường bị người ta nhìn nhiều nên phiền, cô không so đo nhiều, chỉ bình tĩnh nói: "Bạn học cậu hiểu lầm rồi, tôi đang tìm thẻ cơm của tôi."

"Có thể rơi ở bên này, tôi cần dùng gấp, cậu có thấy không?"

Dứt lời, trên mặt thiếu niên không thấy chút xấu hổ nào, sau đó giật giật khóe miệng: "Bên này không có gì."

Cố Dao Tri nghe ra ý trong lời nói của anh. Không phải là không phát hiện, mà là căn bản không rớt, anh cho rằng cô đang nhìn lén.

“…”

Bạn học còn đang chờ cô, Cố Dao Tri cũng không có thời gian giải thích, nói một câu cảm ơn với anh rồi lướt qua anh đi về phía trước. Không đi được bao xa, phía sau đuổi theo tiếng bước chân: "Này, nhìn lén."

Cố Dao Tri quay đầu lại, thấy Bùi Trì cầm bóng rổ trong tay, cằm hơi nâng lên: "Đưa tay cậu ra."

Cô không biết ý muốn của chàng trai, thế nhưng lại vẫn theo lời đưa tay ra. Khi đi ngang qua bên cạnh cô, một tấm thẻ cơm màu trắng rơi vào lòng bàn tay cô, giọng nói trầm bổng của thiếu niên cũng từ đỉnh đầu truyền đến. Giọng điệu lười biếng: "Nhớ trả lại."