Chương 18: Lộ tẩy

[Bạn đã nhận tiền lì xì của tổng giám đốc Bùi Trì.]

Chiếc xe đã ra khỏi khu biệt thự, quang cảnh trước mắt cũng theo đó mà thay đổi, từng tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau lướt qua trong tầm mắt, lùi về phía sau, dần dần thu nhỏ lại. Đến nơi tổ chức tiệc.

Trời đã sẩm tối, những cột đèn bên đường đã dần dần sáng lên, đèn neon chớp nháy, cùng tỏa sáng hòa vào trong sự phồn hoa của thành phố này. Đậu xe xong, Cố Dao Tri theo Bùi Trì vào trong đại sảnh, chắc là anh thường xuyên đến nơi này, không cần đến nhân viên phục vụ dẫn đường, anh rất rành đường đi một mạch lên đến tầng ba, đi tới một căn phòng. Lúc đẩy cửa đi vào, bên trong đã có rất nhiều người đang ngồi. Chu Hạ vừa hay ngồi ở vị trí cửa gần, nhìn thấy cô liền vẫy tay: "Tiểu Cố, qua bên đây."

Cố Dao Tri đi qua đó. Bùi Trì ở phía sau liếc nhìn cô, anh bước đến một chiếc bàn khác. Sau khi giới thiệu cô với các đồng nghiệp, Chu Hạ hạ thấp giọng cười hỏi: "Tiểu Cố, em đi cùng sếp của tụi chị đến đây à?"

Cố Dao Tri gật đầu, giải thích: "Gặp nhau ở văn phòng."

Chu Hạ ồ một tiếng. Không lâu sau, các món ăn bắt đầu được mang lên, các đồng nghiệp trong bộ phận giám tuyển đều rất hòa thuận và thân thiết, sau một bữa ăn, về cơ bản mọi người cũng đều đã quen biết nhau hết. Ăn cơm xong, Cố Dao Tri đi theo bọn họ đến chầu tiếp theo. Nơi đó cách đây rất gần, là quán bar chỉ cách đây một con đường, đi bộ qua đó mất mười phút. Đến nơi, trợ lý của Chu Hạ là Hiểu Đào, bắt đầu trở nên thân biết với Cố Dao Tri, khoác tay cô đi về hướng quầy bar bên kia:

"Quán bar này là bạn của sếp tụi em mở, mỗi lần công ty có tiệc tụi em cũng sẽ qua đây chơi, bạn của sếp vô cùng thú vị."

Đang khi nói chuyện, Hiểu Đào nhìn lướt qua phía quầy bar: "Mà không biết hôm nay có ở đây hay không."

Ngồi ở quầy bar, Chu Hạ đưa cho hai người ly rượu cocktail được pha chế đặc biệt. Hiểu Đào: "Chị Dao Tri, đây là rượu cocktail được yêu thích nhất của quán bar này, chị uống thử đi."

Cố Dao Tri cầm ly rượu lên, uống một ngụm, rượu có chút mạnh nhưng mùi vị quả thật không tệ. Cô cười cười: "Đúng là vị rất ngon."

Mấy người họ trò chuyện được một lúc, cô gái ở bên cạnh đột nhiên sáp lại gần: "Ấy, chị Dao Tri, chị nhìn kìa."

Hiểu Đào hất cằm về phía khác của quầy bar, cười tủm tỉm nói: "Sếp tụi em có phải là tuyệt lắm không."

Cố Dao Tri nhìn theo qua đó. Giữa người đàn ông và cô cách nhau một khoảng cách, lúc này cánh tay của anh đặt lên quầy bar, trong tay đang cầm ly rượu thủy tinh, nhàn hạ chơi chiếc ly trong tay, ống tay áo được vén lên, mu bàn tay trắng trẻo nổi lên một vài đường gân xanh, cổ áo được gỡ hai nút ra, đường cong của yết hầu vô cùng sắc nét. Người bên cạnh nói chuyện với anh, mắt anh nhìn xuống, thỉnh thoảng khóe miệng nhếch lên thay cho câu trả lời, cả người tỏa ra một vẻ lạnh lùng bất cần. Ở trong quán bar u tối này, anh thu hút đến mức khiến cho người khác không thể rời mắt đi. Hiểu Đào chậc một tiếng, tay chống cằm, nói trong sự u mê: "Làm sao mà có thể hoàn hảo đến như vậy được chứ!"

Cố Dao Tri nhấp môi ly rượu, công tâm ừ một tiếng. "Em nói chị nghe, chị Dao Tri."

Hiểu Đào giống như là nhớ ra cái gì đó, giọng điệu xúc động: "Lúc em vừa tốt nghiệp tới công ty phỏng vấn, lần đầu tiên gặp sếp của tụi em trong thang máy, nhìn thấy anh ấy quá đẹp trai lại trẻ tuổi, còn tưởng là anh ấy tới phỏng vấn, em lúc ấy còn định qua đó tán tỉnh nữa."

Cố Dao Tri nhìn cô ấy, chờ cô ấy nói tiếp. Hiểu Đào mím môi, đột nhiên cười: "Sau đó á, còn chưa đợi đến lúc lên tiếng, em đã nhát rồi."

"Chị xem khí chất trên người của sếp tụi em, vào khi đó cũng giống vậy, vừa nhìn vào là biết là chàng trai khó tán rồi"

Giọng nói của Hiểu Đào rất chân thành: "Tuy nhiên, may là em chưa lên tiếng, nếu không gặp mặt nhau ở công ty thì ngượng lắm! Đoán chừng ngay cả nói cũng không dám nói nữa."

Chu Hạ ở bên cạnh trêu ghẹo nói: "Em bây giờ đến phòng làm việc của tổng giám đốc đưa chứng từ, không phải vẫn còn rất cẩn thận, nói chuyện vẫn còn lắp bắp sao?"

Hiểu Đào: "Chị, hết cách á, sếp cứ luôn lạnh lùng, ai mà không sợ chứ!"

Giọng nói vừa dứt, trong quầy bar đột nhiên truyền đến một giọng nam: "Sợ ai đó? Bùi Trì?"

Hứa Hạo Thiên không biết từ đâu xuất hiện ra, khi nói câu này, đồng thời vừa nhìn thấy người ở quầy bar, mắt anh ấy sáng lên: "Ủa, Cố Dao Tri? Sao cậu lại cùng Hiểu Đào bọn họ..."

Cố Dao Tri cũng sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh chóng đã kịp nhận ra: "Cậu là chủ của quán bar này?"

Hứa Hạo Thiên ờ một tiếng. "Chị Dao Tri, chị với anh Hạo Thiên quen nhau à?"

Hiểu Đào thấy thế liền hỏi. Hứa Hạo Thiên tiếp lời, ngồi xuống ở trong quầy bar: "Đâu chỉ là quen biết, tụi anh là bạn học ở trường cấp ba."

"Vậy Tiểu Cố." Chu Hạ tò mò hỏi: "Nói như vậy, em và sếp tụi chị cũng là bạn học cấp ba? Thế nên, hai em lúc trước đã quen biết rồi?"

Cố Dao Tri mấp máy môi, không hiểu sao mà không nói nên lời. Lúc này, Hứa Hạo Thiên cười ha hả giải thích: "Là bạn học cấp ba, tuy nhiên, Cố Dao Tri và em với Bùi Trì không chung một lớp."

Câu nói này coi như đã giúp Cố Dao Tri giải vây. Thừa nhận có quen biết, vậy trước đó hai người họ tiếp xúc với nhau trong mắt của người khác xem ra sẽ vô cùng kỳ lạ, mà Hứa Hạo Thiên vừa nói như thế, sẽ khiến cho người khác cảm thấy, mặc dù cô và Bùi Trì là bạn học nhưng cũng không thân thiết, tương đương với bạn học xa lạ. Như vậy quan hệ của hai người sẽ trở nên hợp tình hợp lý. Cố Dao Tri gật đầu rồi sau đó trả lời câu hỏi của Hứa Hạo Thiên: "Tớ nhận được lời mời từ công ty của chị Chu Hạ, tổ chức triển lãm tranh cá nhân, thế nên cũng theo đến cùng dự tiệc."

"Triển lãm tranh cá nhân?" Hứa Hạo Thiên ngẩn người rồi sau đó suy nghĩ sâu xa liếc mắt nhìn về hướng Bùi Trì, lại cười hi hi nói: "À, ra là vậy, thế chúc mừng cậu nha."

Cố Dao Tri cười cười. Hứa Hạo Thiên vừa xuất hiện, Hiểu Đào giống như mọi lần, bảo anh ấy nói về những chuyện thú vị hồi cấp ba với Bùi Trì: "Hồi cấp ba lúc đó em trải qua yên bình quá, nên thích nghe những câu chuyện nhiệt huyết sôi trào tuổi thanh xuân của người khác, anh Hạo Thiên, lần trước anh kể đến đâu rồi nhỉ, là cuộc đua xe mô tô đúng không?"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... " Hứa Hạo Thiên lắc lư ly rượu, thản nhiên liếc nhìn Cố Dao Tri một cái. Thời kỳ cấp ba của Bùi Trì chỉ có ba sự kiện: Bóng rổ, xe mô tô và Cố Dao Tri. Anh ấy gãi phía sau đầu một cái, sợ Cố Dao Tri cảm thấy lúng túng, anh đổi chủ đề một cách tự nhiên: "Sau đó thì tốt nghiệp rồi, hồi cấp ba cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi, để anh nói thêm cho em nghe về cuộc sống đặc sắc vào thời đại học của sếp tụi em nha."

Hứa Hạo Thiên đặt ly rượu xuống, cánh tay chống lên quầy bar, phấn khích lên tiếng: "Chuyện đó..."

Trong đầu anh ấy suy nghĩ qua một lượt, mới chợt nhận ra cuộc sống thời đại học của Bùi Trì hình như thật sự cũng khá là nhạt. Trường đại học của Hứa Hạo Thiên và Bùi Trì rất gần nhau, chỉ cách một con đường, thỉnh thoảng cũng hay đến tìm anh chơi game. Ở trong ký ức của anh ấy, lúc đó Bùi Trì giống như những sinh viên bình thường khác, mỗi ngày đều trải qua một tuyến đường đi ba điểm như nhau, gần như cũng không có chuyện gì mới lạ để kể. Ngón tay Hứa Hạo Thiên gõ vào ly rượu, vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chân mày nhướng lên: "À đúng rồi, Bùi Trì hồi năm hai từng được học bổng."

"..." Hiểu Đào khẽ cau mày: "Học bổng á cái này bình thường mà."

Hứa Hạo Thiên vẫy tay, gằn từng chữ: "Là từ năm hai đến năm tư, mỗi năm, học bổng hạng nhất của toàn khoa."

"Woa." Hiểu Đào nghe vậy, miệng há to thành hình chữ O: "Cái này có chút đỉnh nha!"

"Sao không, anh nhớ là vào học kỳ hai của năm hai" Hứa Hạo Thiên uống một ngụm rượu vang, ung dung nói: "Không biết bắt đầu từ ngày nào, Bùi Trì cả ngày đều ngâm mình ở trong thư viện, tìm cậu ấy uống rượu, chơi game cũng không hẹn ra được."

Quen biết Bùi Trì nhiều năm như vậy, Hứa Hạo Thiên biết rằng, con người của Bùi Trì cực kỳ nghiêm túc với chuyện mà bản thân anh quan tâm nhưng vào lúc đó vẫn có một chút khác biệt. Giống như là đặt toàn bộ sức lực dồn vào việc học vậy. Trong cuộc sống đã không còn bất kỳ chuyện gì, đáng để anh bỏ ra một chút tâm tư nữa. Có một lần Hứa Hạo Thiên đã hỏi anh, sao đột nhiên lại muốn làm một sinh viên giỏi vậy? Bùi Trì tựa lưng vào bức tường trên ban công của ký túc xá, đứng không ra dáng gì cả, ngón tay búng một cái vào phiếu điểm mỏng dính, đôi mắt nhìn xuống, khóe miệng thản nhiên nhếch lên, giọng điệu phách lối và giống như có chút không để tâm: "Chỉ là muốn thử xem, là cảm giác gì."

Mặc dù lúc đó Hứa Hạo Thiên bị bộ dạng làm màu của anh làm cho ngứa hết cả răng nhưng cũng thật sự khâm phục. Trường đại học của Bùi Trì thuộc top một top hai ở thành phố Lăng, nhân tài đông đúc, điểm thi đại học của anh ở trong trường cũng chỉ mới là xếp ở giữa, để thi được hạng nhất toàn khoa, quả thật rất khó. Cố Dao Tri cầm trong tay ly rượu không đυ.ng tới. Hồi lâu, cô uống một ngụm. Hứa Hạo Thiên lại nói đại những chuyện khác thêm một lúc nữa, ánh mắt nhìn vào ly rượu trên tay Cố Dao Tri, giống như là nhớ ra cái gì đó, cười hỏi: "Cố Dao Tri, mấy năm nay tửu lượng của cậu có khá lên đấy, tớ nhớ là cái hồi ăn tiệc chia tay lúc tốt nghiệp cấp ba, không phải có nửa chai bia là không được rồi sao?"

"Bây giờ một ly rượu cocktail, cũng được rồi?" Cố Dao Tri cong môi: "Cũng chỉ là tửu lượng của một ly."

Trong lúc nói chuyện cô cầm ly rượu lên, ngửa đầu ra uống thêm một chút, vô tình liếc thấy một ánh mắt không rõ cảm xúc. Khi cô nhìn qua đó, ánh mắt của Bùi Trì không những không tránh đi, mà còn nhìn chằm chằm thẳng vào cô. Cô còn đang thắc mắc, ánh mắt đó lại di chuyển xuống, nhìn vào ly rượu ở trong tay cô, dừng lại trong một giây rồi một lần nữa hướng lên nhìn vào cặp mắt của cô. Giống như là đang đánh giá cô. Một lát sau, nhìn ra chỗ khác.

"..."

Cố Dao Tri có chút khó hiểu, quay đầu lại, mắt cô nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu đỏ cam trong ly, suy ngẫm về hành động hời hợt và kỳ lạ của người đàn ông. Chi phí của buổi tiệc đều do Bùi Trì chi trả, là anh đang để ý đến ly rượu này của cô sao? Trong ấn tượng của cô, con người Bùi Trì cũng khá là hào phóng, cũng không thiếu thốn gì chút tiền rượu này, có thể chỉ là để ý đến việc cô uống mà thôi.

"..."

Nhìn thấy rượu của cô sắp uống hết rồi, Hiểu Đào nhớ tới lời vừa rồi của Cố Dao Tri, ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi: "Chị Dao Tri, có muốn lấy thêm một ly rượu nồng độ thấp một chút không?"

"Không cần đâu." Cố Dao Tri nói nhẹ nhàng: "Lấy ly nước lọc thôi."

Giọng hát mềm mại, du dương của người phụ nữ đang đơn ca trên sân khấu vang vọng khắp cả quán bar. Hứa Hạo Thiên trò chuyện với các cô gái một lát, lại chạy qua phía quầy bar của bên nam, trò chuyện cười nói một chút, bỗng nhiên hướng về bên này la lớn lên: "Hiểu Đào, sếp của tụi em muốn phát lì xì cho mọi người đó, chuẩn bị nha!"

Bùi Trì ngước mắt lên liếc nhìn Hứa Hạo Thiên một cái, không nói gì. Tiếp theo anh lười biếng lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra. Hiểu Đào đang định chụp hình ly rượu vừa mới gọi, nghe thấy câu này, vội vàng thoát ra phần mềm máy ảnh, mở WeChat ra, đột nhiên ngẩng đầu: "Chị Dao Tri, sếp tụi em rất hào phóng, mỗi lần phát lì xì cũng rất nhiều tiền, chị vào trong nhóm giành chung đi."

Cố Dao Tri vô thức từ chối: "Chị không phải là nhân viên của công ty em, như vậy không tốt..."

"Không sao đâu, mọi người chơi chung mà." Chu Hạ ở bên cạnh cũng hùa theo, đồng thời đưa điện thoại qua: "Tiểu Cố, chị còn chưa có WeChat của em, vừa hay kết bạn cái đi."

Ánh mắt của Cố Dao Tri nhìn vào chiếc điện thoại, cô chớp mắt: "Chị Chu Hạ, chúng ta đã kết bạn trên WeChat rồi."

Vẻ mặt Chu Hạ đầy ngờ vực: "Không có."

Không đợi cô phản ứng lại, Hiểu Đào phấn khích kéo cánh tay cô: "Chị Dao Tri, chị nhanh lên đi!"

Dưới sự thúc giục của Hiểu Đào, cô không thể làm gì khác hơn là mở WeChat ra, kết bạn với Chu Hạ qua mã WeChat được đưa qua, ngẩn ngơ gửi yêu cầu kết bạn đi. Ngay sau đó liền được thêm vào một nhóm trò chuyện. Một lúc sau, trong khung trò chuyện xuất hiện một avatar quen thuộc, cô tưởng đó là avatar của Chu Hạ, lúc này, trong nhóm bỗng phát một bao lì xì. Ánh mắt của Cố Dao Tri nhìn chằm chằm trong vài giây, nắm lấy điện thoại không nhúc nhích, trong một giây đối mặt với tình huống bất ngờ xảy ra trước mắt, cô có chút phản ứng không kịp. Cho đến khi cô gái bên cạnh giơ tay ra giúp cô nhấn vào bao lì xì. Trong khung trò chuyện hiện ra một dòng chữ nhỏ.

“Bạn đã nhận tiền lì xì của tổng giám đốc Bùi Trì.”