Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh hiếm khi thấy Tử Lộc mặc kiểu đồ này. Trong ấn tượng của anh, cô đều thích mặc những chiếc váy xinh đẹp lộng lẫy, anh không phân biệt được kiểu dáng. Hình như màu nào cô cũng đã từng mặc, nhưng anh không thấy có khác biệt gì quá lớn.

Anh hỏi: “Sao lại mặc đồ công sở?”

Tử Lộc nói: “Tôi tìm thầy dạy một kèm một. Nội dung bài học hôm nay có lễ nghi trang phục. Lúc ra ngoài vội quá nên không có thời gian thay…”

Tử Lộc còn muốn nói tiếp, Tần Lễ Sơ bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Đẹp.”

Tử Lộc sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”

Anh nói: “Em mặc rất đẹp.”

Tử Lộc: “Ặc…Cảm ơn đã khích lệ.”

Lúc này, phục vụ mang thức ăn lên.

Tần Lễ Sơ nói: “Món cay bày ở bên tôi, không cay thì để trước mặt cô ấy.”

Tử Lộc nhìn đồ ăn phân chia màu sắc rõ ràng, không khỏi cười nói: “Trước kia chúng ta cũng ăn cơm như vậy sao?”

Tần Lễ Sơ nói: “Ừ, đa số thời gian là vậy, em ăn món em thích, anh ăn món anh thích.”

“Thế thời gian còn lại thì sao?”

“Anh và em sẽ cùng nhau ăn món em thích, hoặc em sẽ nấu món cay Tứ Xuyên cho anh.”

Tử Lộc kinh ngạc: “Tôi nấu ăn sao???”

Tần Lễ Sơ nói: “Em có vài món cay Tứ Xuyên sở trường.”

“Năm 18, tôi chắc chắn không thể nào ngờ được một ngày chính mình sẽ có vài món Tứ Xuyên sở trường…”

Nghe cô nói vậy, Tần Lễ Sơ xác nhận Tử Lộc vẫn chưa nhớ được chuyện trước kia, anh nhàn nhạt nói: “Em học vì anh.”

Tử Lộc không ngờ anh sẽ nói vậy.

Nếu có thể khiến cô vì một người mà làm chuyện mình không thích, vậy ít nhiều cũng có tình cảm.

Thế nhưng kết hôn ba năm, nuôi hoa cỏ cũng sẽ có tình cảm, càng đừng nói tới người đàn ông nằm ngủ bên cạnh mình mỗi ngày.

Tử Lộc không để bụng nói: “Lần tới tôi sẽ thử xem, biết đâu sẽ có chút ký ức.”

Tần Lễ Sơ cảm thấy ngực mình bị nện một đấm, không nặng, nhưng đau âm ỉ.

Ngay lúc này, di động của Tử Lộc vang lên.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, nói với Tần Lễ Sơ: “Tôi nhận điện thoại chút, anh ăn trước đi.”

Tần Lễ Sơ đáp ừ, cầm đũa cũng không nhúc nhích, hơi rũ đầu.

Tiếng Tử Lộc nói chuyện điện thoại truyền đến.

“Ừ? Niềm vui bất ngờ gì?”

“Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì, không đoán ra…”

“Tớ không tin đâu.”

“Hahahaha…”

“Cậu mau nói đi…”

Trong điện thoại truyền ra âm thanh mơ hồ, nhưng có thể nhận ra đó là bạn thân của cô – Hạ Đào.

Ngữ khí của cô nhẹ nhàng, hoạt bát lại thân thuộc, hoàn toàn khác với cảm giác xa cách, khách khí khi nói chuyện với anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »