Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Hôn Tôi

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tử Lộc không ngờ thầy Chương lại tích cực như vậy. Lúc 4 giờ 30 phút, căn cứ vào nội dung bài học ngày hôm nay, anh ta liền ra một đề bài kiểm tra trình độ thư ký xuất sắc cho Tử Lộc, yêu cầu cô phải làm xong trong vòng nửa tiếng, đúng 5 giờ tan học.

Góc độ ra đề rất xảo quyệt, Tử Lộc viết rất chậm.

Đến 5 giờ, Tử Lộc vẫn chưa làm xong bài kiểm tra, cô đề nghị hay là để ngày mai làm tiếp. Không ngờ thầy Chương lại kiên trì bảo cô làm xong, chuyện hôm nay không được để ngày mai, không cần trả thêm tiền dạy thêm giờ.

Vì thế giờ học cứ thế kéo dài cho đến tận 6 giờ chiều.

Bên ngoài trời đổ mưa.

Thầy Chương vẫn còn định chữa bài cho cô, Tử Lộc liên tục xua tay, nói mình đã có hẹn mới được thả đi.

Tử Lộc ngồi trong xe yên lặng mà thở dài.

Nhưng trong nháy mắt, cô nghĩ mình quả thực có thể học được rất nhiều điều từ thầy Chương nên cũng chấp nhận được.

Bắc Kinh tắc đường vào ngày mưa.

Tử Lộc bị kẹt xe nửa giờ, 7 giờ 30 phút mới tới được Hồng Cung.

Gần như khi vừa mới đặt chân vào Hồng Cung, cô đã ngửi được một hương vị cay tê nức mũi, khiến cô sút sặc tới choáng váng.

Cô ho vài tiếng, bước đi nhanh hơn, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng bao.

Cô vội ngồi xuống nói: “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi. Ngoài trời đang mưa, tôi bị kẹt xe mất nửa tiếng. Không ngờ ở Bắc Kinh lại tắc đường kinh khủng như vậy, xin lỗi đã đến muộn.”

Cô vừa nói xong thì thấy Tần Lễ Sơ nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa.

Anh nói: “Ừ, Bắc Kinh vào ngày mưa thường xuyên bị kẹt xe.”

Tử Lộc đáp: “Đúng vậy, trên đường tắc rất nghiêm trọng, gặp phải đèn đỏ còn phải nhích từng chút như ốc sên, làm tôi sốt ruột muốn chết.”

Anh lại nhìn cô một cái thật sâu.

Tử Lộc nhìn ra được sự không vui từ trong ánh mắt của anh, cho rằng anh đang bất mãn vì mình đến trễ quá lâu, lại xin lỗi: “Ngại quá, để anh đợi lâu như vậy, tôi trịnh trọng xin lỗi anh. Anh nhất định là đói rồi nhỉ, để tôi kêu phục vụ tới gọi món.”

“Không chờ lâu, tôi đã gọi rồi.”

“À…”

Tử Lộc âm thầm liếc nhìn anh một cái, cảm giác anh vẫn không vui, giọng nói và biểu cảm đều cứng nhắc, như là có chút giận dỗi.

Cũng là lúc này, Tần Lễ Sơ đứng lên, hỏi: “Có nóng không? Tôi chỉnh điều hòa xuống thấp một chút.”

Tử Lộc lái xe cả một đường, quả thật hơi nóng, gật gật đầu.

Tần Lễ Sơ đứng dậy khỏi bàn, đi tới trước tủ điều hòa, chỉnh nhiệt độ thấp xuống.

Lúc anh đi vòng qua rất chậm, đặc biệt là khi đi đến bên bàn, bước chân còn cố tình thả chậm.

Tử Lộc thấy thế hỏi: “Anh bị trẹo chân sao?”

Tần Lễ Sơ dừng một chút nói: “Không có.”

Anh ngồi lại đối diện trước mặt Tử Lộc, nội tâm lan tràn thất vọng.

Anh mặc đồ cô mua cho anh, thay đổi thành phong cách cô chưa từng nhìn thấy, nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới. Dường như trong mắt cô, anh cũng chỉ là một cái đầu biết đi.

Có lẽ loại cảm xúc này khiến Tần Lễ Sơ nghiêm túc quan sát phong cách trang điểm hôm nay của Tử Lộc.

Cô mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ, tóc đuôi ngựa buộc cao.
« Chương TrướcChương Tiếp »