Tường Lê cũng lấy lại tinh thần, lúc lên xe cô đã báo địa chỉ, không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Phó Trạch Sâm gật đầu, ánh mắt thản nhiên, không quay đầu nhìn Tường Lê.
“Cảm ơn chú đã đưa cháu về.” Tường Lê đẩy cửa xe, nhẹ nhàng nói.
Phó Trạch Sâm gật đầu, gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Tường Lê đứng bên ngoài cửa xe, mưa vẫn rơi, một ít nước làm ướt vai cô.
Ngón tay trắng nõn siết chặt tà áo sườn xám, cô nhắm mắt chân bước tiến thêm hai bước về phía trước.
“Cô Tường.” Có người gọi cô từ phía sau, tài xế bước xuống xe tiến đến gần , đưa cho cô một chiếc ô, “Cửu Gia nói, mưa lớn, cô nên che ô.”
Tường Lê nhận lấy chiếc ô màu đen, ngón tay hồng hào siết chặt, cúi đầu, ánh mắt lóe lên chút kiên quyết, rồi đột ngột quay người tiến lại gần chiếc xe.
“Cốc cốc—” Cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ hạ xuống, Phó Trạch Sâm nghiêng đầu nhìn cô, đường viền quai hàm sắc nét của anh được ánh sáng cắt ra vẻ lạnh lùng xa cách, đôi mắt sâu thẳm đen tuyền vẫn giống hệt như trong ký ức của cô.
Nó đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của cô suốt nhiều năm qua.
Tường Lê cúi người lại gần cửa sổ, hít sâu lấy dũng khí mở miệng,
“Chú ơi, cháu có thể thêm WeChat của chú không? Hoặc cho cháu thêm số điện thoại của chú.”
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa dần nặng hạt, những giọt nước rơi lộp độp xuống chiếc ô, âm thanh rì rào.
Phó Trạch Sâm nghe rõ những gì cô nói, đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên mặt cô hai giây, dường như anh đã cười một chút, sau đó dừng lại một chút, chậm rãi nói, “Được.”
Phó Trạch Sâm đưa cho cô một tấm danh thϊếp, với những đường nét đơn giản màu đen, xám, chỉ có một dãy số, đó là số điện thoại của anh.
Tường Lê khẽ nở nụ cười, ánh mắt cuối cùng cũng hiện lên chút vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo, phù hợp lứa tuổi của cô “Cảm ơn chú ạ.”
Phó Trạch Sâm biểu hiện thờ ơ, dựa vào cửa sổ xe, nhướng mày nhìn cô, “Cảm ơn tôi cái gì?”
Mưa càng lúc càng lớn, Tường Lê không đáp lại anh, cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, cô lùi lại vài bước.
Cô gái trong chiếc sườn xám màu hồng, mái tóc đen dài nửa ướt rơi trên vai, khuôn mặt rực rỡ như hoa hồng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía anh, nhân lúc tiếng mưa vang lên, nói, “Chú ơi, cháu 19 tuổi rồi, không phải là cô nhóc nữa.”
“Cháu là nữ nhân rồi.”