Chương 42: Cánh tay trắng mịn như búp sen

Bà Phó chú ý đến Tường Lê, nụ cười hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày, nhận ra ngay, “Lê Lê!”

Tường Lê ngẩn ra, cố gắng kiềm chế nỗi buồn, mỉm cười đi đến trước mặt bà, quỳ xuống, “Bà Phó, là cháu đây.”

“Lê Lê… thật sự là cháu.”

Bà Phó đặt cốc trà xuống, biểu cảm có chút xúc động, niềm vui trong mắt không thể che giấu, nắm tay cô: “Lê Lê, mấy năm qua cháu đi đâu rồi? Chuyện trước đây xảy ra đột ngột, cháu…”

Bà thở dài, lời nói đến bên miệng lại dừng lại, không muốn chạm vào nỗi đau của Tường Lê, chỉ ân cần vuốt ve mặt cô, “Cháu, Lê Lê thật sự đã lớn khác nhiều rồi, giờ xinh đẹp quá.”

Cô mím môi, chôn mặt vào lòng bàn tay bà Phó, cười nói: “Bà Phó cũng xinh đẹp, không hề già đi chút nào.”

Bà Phó không nhịn được, vừa thương vừa vui, gõ nhẹ lên trán cô, “Cái miệng nhỏ này vẫn giống như ngày trước.”

Phó Trạch Sâm đứng bên cạnh, tựa vào bên lò sưởi, dùng tay bóc hạt óc chó cho bà, không mấy khi nhìn về phía họ.

“Đêm nay ở lại đây đi.” Bà Phó nắm tay Tường Lê không buông, ra hiệu cho quản gia, “Đi dọn phòng trên lầu, phòng hồi nhỏ của Lê Lê.”

Chú Trương vâng một tiếng, quay người lên lầu.

“Đừng ngồi xổm như vậy, đứng dậy ngồi đi, ngồi ở đây.” Bà Phó kéo Tường Lê ngồi bên cạnh.

Phó Trạch Sâm bên cạnh gõ hạt óc chó, phát ra tiếng vang.

Lúc này, bà Phó mới nhìn về phía anh, hừ một tiếng: “Lê Lê là cháu tìm về đúng không?”

Phó Trạch Sâm tựa vào lò sưởi, biểu cảm thoải mái, đưa đĩa hạt óc chó đã bóc vỏ cho bà, liếc nhìn Tường Lê bên cạnh, nhướng mày cười nhẹ, “Không phải, tiểu Lạc Thần tự bay đến bên cháu.”

Câu nói mang ý nghĩa trêu chọc nhẹ nhàng.

Tường Lê ngạc nhiên, tim đập nhẹ, cảm thấy mặt nóng bừng.

Bà Phó hiểu tính cách của cháu trai mình, bĩu môi, trợn mắt nhìn anh, “Cháu đi về phòng mình đi, không đứng đắn một chút nào cả.”

Bà kéo Tường Lê đến một bên: “Lê Lê, lại đây với bà, nói cho bà biết, những năm qua cháu sống thế nào…”

Tối hôm đó, Tường Lê đã ngủ lại trong nhà cũ của Phó gia, Phó Trạch Sâm cũng không đi.

Dù đã nhiều năm không gặp, sự yêu thích của bà Phó dành cho cô vẫn không hề giảm đi, hai người nói chuyện đến khuya, bà Phó hỏi Tường Lê về cuộc sống những năm qua, sống thế nào, gần đây ở đâu, và hỏi hết mọi chi tiết.

Cuối cùng, khi thấy bà Phó đã mệt, cuộc trò chuyện kết thúc, bà dặn dò cô vài câu rồi mỗi người về nghỉ ngơi.

Phó Trạch Sâm rất ít khi ở lại nhà cũ qua đêm, lần này về ngủ lại thật bất ngờ, cũng không gặp ác mộng. Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đã gần chín giờ.

Cửa sổ được kéo rèm đen kín mít, ánh sáng bên ngoài chỉ lén lút chiếu vào.

Anh xoa xoa giữa trán, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vừa chạm vào rèm cửa, bỗng từ dưới lầu truyền đến tiếng hát ngân nga của kinh .

“Nhiễu tình ti xuy lai nhàn đình viện

Dao dạng xuân như tuyến.

Đình bán hưởng chỉnh hoa điền

Một xoải lăng hoa thâu nhân bán diện

Ỷ đậu đích thái vân thiên.

Ngã bộ hương khuê chẩm tiện bả toàn thân hiện.” *

Giọng hát trôi chảy như rồng bay, như dòng suối nhẹ nhàng vào tận lòng người.

Lòng bàn tay của Phó Trạch Sâm khẽ dừng lại, ban đầu định kéo rèm cửa nhưng rồi vén lên một khe hở, những tia sáng mảnh mai rơi xuống, lướt qua đôi tay trắng lạnh dài thon của anh.

Ánh nắng xiên xuống, xuyên qua những tán lá xanh um, chiếu lên người dưới gốc cây.

Cô gái mặc một bộ trường bào tay áo thủy sắc màu xanh nhạt, dáng vẻ thanh tao. Mái tóc đen nhánh búi ở sau đầu, cánh tay trắng mịn như búp sen lộ ra một đoạn từ tay áo thêu hoa mai xanh đậm. Ngón tay trắng nõn nắm lấy chiếc quạt xếp, nửa che nửa lộ đôi mắt trong veo dưới ống tay áo thủy sắc.

Phấn mắt đỏ thắm vẽ ở đuôi mắt, lông mày xanh ngắt được vẽ cong, dung nhan như hoa sơn trà kiều diễm và sắc sảo.

Giọng hát trầm bổng, mềm mại vang lên.

Thân hình cô như ẩn hiện trong bức tranh sơn thủy, mỗi động tác vung tay áo, mỗi lần ngước mắt quay đầu đều rực rỡ đẹp đẽ vô cùng.

Phó Trạch Sâm đứng ở vị trí cửa sổ, dáng người bất động, ánh nắng phủ kín khắp cơ thể anh.

Mãi cho đến khi một màn kịch kết thúc.

Bóng cây bên ngoài đung đưa, tiếng "sàn sạt" vang lên.

Tường Lê vén tay áo, lộ ra khuôn mặt thanh tú kiều diễm, nở một nụ cười với bà Phó.

* Nguyên văn là trích từ vở kịch "Mẫu Đơn Đình" của Đường Hiển Tổ , cụ thể là trong hồi "Kinh Mộng. Bước Bước Kiều"

Dịch nghĩa tiếng Việt:

"Nắng nhẹ phất phơ trong sân vắng

Xuân lay động như sợi chỉ mỏng.

Dừng lại một chút để chỉnh trâm hoa,

Chưa kịp nhìn gương, chỉ lén nhìn nửa mặt.

Áng mây hờ hững trôi lướt qua.

Bước trong khuê phòng, sao nỡ phô bày hết nhan sắc."

Vở "Mẫu Đơn Đình" là một tác phẩm nổi tiếng của Đường Hiển Tổ, được coi là một trong những kiệt tác của kịch cổ điển Trung Quốc, xoay quanh câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai.