Chương 30: “Phó Trạch Sâm, mày đúng là cầm thú...”

Tim cô đập nhanh một nhịp, “Có chút khát, xuống uống chút nước.”

Phó Trạch Sâm ậm ừ một tiếng, cúi mắt không nói gì.

Tường Lê rót một ly nước, đi đến trước mặt anh, do dự một lúc mới mở lời: “Chú còn chưa ngủ sao?”

“Có phải lo lắng cho chuyện của Linh Sương không?”

Anh khẽ nhếch môi, nụ cười rất nhạt, nói với giọng nhẹ nhàng: “Không phải.”

“Ồ.” Tường Lê cúi đầu uống nước, không nói thêm gì nữa.

Phó Trạch Sâm nhìn cô, chiếc váy ngủ màu trắng ôm sát cơ thể , mái tóc đen bóng có lẽ vừa từ trên giường dậy, có phần rối, vài lọn rơi xuống trước ngực, chui vào trong cổ áo.

Dưới ánh đèn mờ ảo, xương quai xanh mờ mờ hiện ra, Phó Trạch Sâm khẽ chạm vào chuỗi phật châu trên tay, yết hầu anh trượt lên xuống, nhẹ nhàng chuyển tầm mắt, nói với giọng bình thản: “Sao lại đi ở khách sạn?”

“Dạo này cháu vs đứa cháu nhỏ của tôi thế nào rồi?”

“Cũng ổn,” về Phó Thanh Dương, cô không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa, về việc ở khách sạn, Tường Lê chỉ nói đơn giản về việc trung tâm luyện thi nghệ thuật, Phó Trạch Sâm liền hiểu ra.

Anh đặt ly rượu xuống, nhướng mày nói: “Nhân tiện, Phó Linh Sương đang chuẩn bị cho lần thi nghệ thuật tiếp theo, không bằng cháu làm gia sư cho nó?”

“Cháu?” Tường Lê ngẩn người.

Phó Trạch Sâm nghe ra sự bất ngờ trong giọng nói của cô, nhướng mày: “Sao? Không tự tin sao?”

“Đương nhiên không phải,” Tường Lê cúi mắt, “Nếu chú yên tâm, giao cho cháu cũng được.”

“Được,” Phó Trạch Sâm ngửa đầu uống hết ly rượu, khẳng định: “Mức lương sẽ gấp đôi thị trường.”

“Không cần đâu.” Tường Lê định từ chối.

Anh liếc nhìn cô, giọng điệu bình thản không thể tranh cãi: “Cháu cũng phải mang lại giá trị gấp đôi cho tôi, Linh Sương nhất định phải qua được kỳ thi nghệ thuật lần này.”

Tường Lê hơi ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của anh, gật đầu: “Được.”

“Ừm.” Phó Trạch Sâm đứng thẳng người, nhìn cô, ném chiếc áo khoác đặt bên cạnh vào lòng cô.

Tường Lê ngẩn ra, cúi đầu vô thức nhìn vào người mình, lúc này mới nhận ra chiếc váy ngủ dưới ánh trăng có vẻ hơi mỏng manh, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Phó Trạch Sâm đứng dậy vượt qua bên cạnh cô, nói một cách nhàn nhạt: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tường Lê ôm chặt chiếc áo khoác, mặt hơi nóng: “Chú ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Giữa đêm khuya, Phó Trạch Sâm còn đang trong giấc ngủ, hiếm khi anh có một giấc mơ chưa từng có.

Trong giấc mơ, anh thấy Tường Lê đứng trước mặt, cúi đầu nghiêng đầu nhìn anh, trên người vẫn là chiếc váy trắng mà anh vừa thấy không lâu trước đó, cổ áo hơi thấp, có thể thấy được xương quai xanh trắng đến phát sáng của cô.

Anh nuốt nước bọt, nhìn Tường Lê trước mắt, không kiểm soát được, tay anh vòng qua eo cô.

Eo cô rất nhỏ, chỉ một tay là đã có thể nắm gọn.

Anh bế cô lên đặt ngồi trên quầy bar, ánh sáng quầy bar rất tối, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của cô.

Phó Trạch Sâm một tay nâng cao, siết chặt gáy của cô kéo về phía mình, đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo sự xâm lược mãnh liệt.

Mà Tường Lê chỉ cười, không phản kháng.

Anh nhìn người gần trong gang tấc, ánh mắt sâu hơn, cúi người hôn xuống...

“Reng reng”

Phó Trạch Sâm mở mắt ra, trước mắt là trần nhà trắng toát, bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào.

Anh ngồi dậy trên giường, trong đầu hồi tưởng lại giấc mơ đó, lắc đầu một cái, “Phó Trạch Sâm, mày đúng là cầm thú...”