Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Được Nuông Chiều

Chương 45: Cứ như thể anh đang cố tình tránh mặt cô vậy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phó Linh Sương đã trở lại, công việc học bù cũng đang được tiến hành theo kế hoạch.

Cô ấy không ngốc, hơn nữa còn rất có năng lực

Lý do trước đây cô ấy không tiến bộ được, ngoài việc Phó Linh Sương không hợp tác, phần lớn là do tâm trạng bị ảnh hưởng bởi những chuyện bên ngoài nên cô ấy đã bỏ cuộc.

Dưới sự hướng dẫn và đồng hành của Tường Lê, hơn nữa còn có sự hợp tác của Phó Linh Sương, chỉ sau một tuần, có thể thấy được sự tiến bộ bằng mắt thường.

Sau khi sửa xong bài kiểm tra của Phó Linh Sương, Tường Lê rất hài lòng, mỉm cười, nhìn đôi mắt mong chờ của Phó Linh Sương, gật đầu: “Chính xác 85 phần trăm.”

"Thật sao!" Đôi mắt Phó Linh Sương mở to, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt không thể che giấu.

"Thật tuyệt vời, chị Tường Lê! Cảm ơn chị! Em yêu chị nhiều lắm!"

" Được rồi, được rồi," Tường Lê bật cười, không chịu nổi sự nhiệt tình của Phó Linh Sương, nói tiếp: "Cố lên, chị tin lần này em chắc chắn có thể làm được."

Để Phó Linh Sương tự xem lại bài một lần, Tường Lê rời khỏi phòng. Ngoài sự yên tĩnh, ngoài những người giúp việc đang làm việc, không có ai khác.

Tường Lê cụp mắt xuống, lòng cô chùng xuống.

Những ngày này cô không gặp Phó Trạch Sâm.

Kể từ ngày đó hắn từ nhà cũ trở về, Phó Trạch Trăn rất ít khi trở lại, thỉnh thoảng có gặp hắn, nhưng cũng chỉ vội vàng nói mấy câu rồi rời đi.

Cả người dường như...

Cứ như thể anh đang cố tình tránh mặt cô vậy...

Khoan đã, mình đang nghĩ thế này là gì?

Tại sao Phó Trạch Sâm phải tránh mặt cô

Tường Lê lắc đầu, quay về phòng Phó Linh Sương.

Phó Linh Sương đang nằm trên giường đọc truyện tranh, cô đầu lên nhìn vẻ mặt của Tường Lê, liền hỏi: "Chị Tường Lê, chị không vui

Tường Lê lắc đầu, do dự một chút rồi mím môi nói: "Không có gì, chỉ là tự nhiên phát hiện ra, hình như đã lâu lắm rồi không gặp chú."

"Chuyện đó à, bình thường thôi mà," Phó Linh Sương không mấy để tâm, "Chị ngày nào cũng thấy chú nhỏ của em mới là chuyện lạ ấy. Chú ấy bận lắm, thường xuyên không gặp được, em cũng quen rồi. "

Tường Lê cụp mắt xuống, trong lòng chút chua xót, vẻ mặt trở nên trầm lắng

Ngày hôm sau, Tường Lê không tiếp tục dạy Phó Linh Sương vì cô ấy phải ra ngoài quay quảng cáo. Trong khoảng thời gian này, Phó Linh Sương gần như chỉ ở nhà, còn Tường Lê gần như quên mất cô ấy là một nghệ sĩ ở trong làng giải trí.

Tóc của Phó Linh Sương đã được duỗi thẳng, nhưng phần đuôi được cuộn lên và buộc nửa sau đầu. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng với tay áo phồng và trang điểm nhẹ trên khuôn mặt.Lập tức từ cô gái nổi loạn biến thành một tiểu tiên nữ vừa tinh khiết, vừa có chút hoang dại.Bỏ qua bộ trang phục kỳ lạ trước đây của Phó Linh Sương, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, với khuôn mặt to bằng lòng bàn tay và đường nét khuôn mặt thanh tú, vẻ ngoài trong sáng và hoang dã. Cô ấy được mệnh danh là có thể điều khiển được nhiều phong cách khác nhau.

"Sao hả chị Tường Lê, em có đẹp."

Phó Linh Sương xoay một vòng trước mặt Tường Lê, chớp mắt ra vẻ muốn được khen ngợi

"Đẹp lắm" Đường Lê gật đầu, đảo mắt liên tục

"Hì hì, sao bằng được chị Tường Lê. Nếu chị vào giới giải trí, em sẵn sàng làm đàn em cho chị."

Tường Lê cười không nói gì, không lâu sau, người đại diện của Phó Linh Sương đã tới.

Tường Lê có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô gặp quản lý của Phó Linh Sương, một chàng trai có vẻ ngoài rất thanh tú.

Thay vì nói về vẻ ngoài xinh đẹp, Tường Lê nghĩ rằng ăn mặc sang trọng sẽ thích hợp hơn.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng và quần dài màu trắng, đeo một chiếc nhẫn trên ngón trỏ mảnh khảnh. Có thể thấy rõ lớp trang điểm trên khuôn mặt anh ta không quá đậm nhưng lại làm dịu đi các đường nét trên khuôn mặt một cách khó hiểu.

Đôi khi nói chuyện, anh ta còn giơ ngón tay út lên

Quản lý của Phó Linh Sương tên là Đường Kỳ, nhìn cách ăn mặc của Phó Linh Sương rất hài lòng, gật đầu rồi xua tay nói: "Sớm thế này thì tốt rồi, nhất định phải làm kiểu dở hơi. Tiểu tiên nữ xinh đẹp không muốn làm, thật không hiểu nổi em mà"

Giọng nói của Đường Kỳ rất rõ ràng, là giọng nói của một thiếu niên. Sau khi mắng Phó Linh Sương xong, hắn nhìn thấy Tường Lê ở một bên, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Mẹ kiếp!"

Tường Lê giật mình, mím môi đứng đó không nói gì.Phó Linh Sương tô son, bất mãn nhìn Đường Kỳ: "Cẩn thận, anh dọa em gái Tường Lê của anh đấy."

"Tiểu mỹ nhân, tôi tên Đường Kỳ, tôi là người đại diện chuyên nghiệp, cô có hứng thú gia nhập giới giải trí không?"

"Xin lỗi, tôi không có ý định đó," Tường Lê cười nhẹ, từ chối Đường Kỳ
« Chương TrướcChương Tiếp »