Chương 22: Ngón tay của anh như vô tình lướt qua cổ cô

Tường Lê hơi ngơ ngác, theo phản xạ đi theo nhân viên vào phòng thay đồ.

Chẳng mấy chốc, cô đã thay đồ và bước ra ngoài.

Da của cô rất đẹp, các đường nét trên khuôn mặt cô tinh tế, dù không trang điểm cũng khiến người ta phải ngỡ ngàng.

Lúc này, cô mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt quyến rũ mang nét tươi tắn với một nụ cười nhẹ, mái tóc dài được búi nửa, phần thừa buông về một bên, tạo nên vẻ cuốn hút không thể rời mắt.

Vừa bước ra, Tường Lê đã thu hút ánh nhìn của mọi người trong cửa hàng. Phó Trạch Sâm dừng mắt một chút, ánh mắt sâu thẳm của anh thoáng dừng lại, ngón tay đang nghịch chuỗi hạt cũng ngừng lại.

Anh nhanh chóng dời ánh mắt, đi sang một bên và cầm lên một chiếc sườn xám trắng, giọng nói nhàn nhat: “Thay cái này.”

Tường Lê không nói gì, nhận lấy sườn xám rồi quay lại phòng thay đồ.

Khi cô bước ra, trong cửa hàng vang lên những tiếng trầm trồ , cảm thán, Phó Trạch Sâm theo phản xạ nhìn sang.

Chiếc sườn xám trắng thêu họa tiết mây, nơi cổ tay áo và tà váy thêu những cánh hoa đỏ, phần nút áo được thiết kế theo họa tiết mây.

Vòng eo Tường Lê rất thon gọn, chiếc sườn xám tôn lên đường cong cơ thể hoàn hảo của cô. Ngón tay thon dài như búp măng của cô khẽ vuốt tà váy, cúi đầu kiểm tra xem có điều gì chưa ổn.

Khuôn mặt quyến rũ không trang điểm, biểu cảm của cô bình thản. Sau khi kiểm tra thấy mọi thứ ổn thỏa, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn về phía Phó Trạch Sâm.

Yết hầu anh khẽ dao động, ngón tay đang nghịch chuỗi hạt khẽ vuốt, trong mắt anh ánh lên vẻ hài lòng.

Anh nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhỏ, gật đầu: “Tốt lắm.”

Tường Lê không nói gì. Phó Trạch Sâm tiếp tục quan sát cô, rồi lên tiếng: “Chờ một chút.”

Nói xong, anh đi ra ngoài, không lâu sau trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

Phó Trạch Sâm mở hộp trước mặt , bên trong là một sợi dây chuyền hồng ngọc. Viên hồng ngọc hình lục giác ở giữa được nạm vào khung bạc, hai bên là những viên hồng ngọc nhỏ hơn.

Chiếc dây chuyền vừa hoa lệ vừa tinh tế, nhìn qua cũng biết nó có giá trị không nhỏ.

"Giọt nước mắt của Anna", từng đạt mức giá gần chín con số trong một cuộc đấu giá.

Tường Lê nhìn thấy sợi dây chuyền, ngẩn ra một lúc, vừa định nói gì thì Phó Trạch Sâm đã lên tiếng: "Đừng động."

Ngay sau đó, anh cầm lấy sợi dây chuyền tiến lại gần cô.

Mùi hương gỗ đàn hương mát lạnh phả tới, khiến Tường Lê bất giác cảm thấy căng thẳng.

Cô đứng yên tại chỗ, ngón tay khẽ co lại, cơ thể căng cứng khi Phó Trạch Sâm đến gần.

Ngón tay trắng lạnh và thon dài của anh cầm dây chuyền, ngón tay của anh như vô tình lướt qua cổ cô.

Anh cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên vùng cổ của cô , nếu cô quay đầu, ánh mắt cô sẽ chạm ngay với ánh mắt của anh.

Bàn tay bên cạnh của cô siết chặt, môi mím lại, không dám động đậy, mắt cô cụp xuống, nhìn vào cổ tay Phó Trạch Sâm.

Và thấy chuỗi hạt quấn quanh cổ tay trắng lạnh của anh.

Giây tiếp theo, cô cảm nhận được một làn hơi lạnh lướt qua cổ mình, không thuộc về sợi dây chuyền. Tường Lê khẽ ngừng thở, chưa kịp phản ứng thì Phó Trạch Sâm đã đứng dậy và tạo khoảng cách với cô.

Anh nhìn sợi dây chuyền trên cổ cô, tay tiếp tục nghịch chuỗi hạt, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng: "Rất tốt."

Tường Lê cúi đầu, một tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, môi mím lại không nói gì.

Sau đó, Phó Trạch Sâm bảo nhân viên trang điểm nhẹ cho cô, làn da cô trắng mịn không chút khuyết điểm chuyên viên trang điểm suýt xoa một hồi cuối cùng chỉ tô cho cô một chút son môi.

Hai người lên xe, Phó Trạch Sâm khởi động xe. Tường Lê liếc nhìn anh, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi dự đám cưới.”

Tường Lê chưa kịp phản ứng, Phó Trạch Sâm không biết nghĩ gì, cuối cùng nhếch môi tạo thành một đường cong khó hiểu, bổ sung thêm: “Đám cưới của bạn gái cũ.”

Tường Lê sững người.