Âm thanh “ào ào” của vòi nước vang lên bên tai, Tường Lê đứng trước gương tẩy trang, sau khi rửa sạch mặt, cô lại ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, trong đầu lại nghĩ đến câu nói cuối cùng của Phó Trạch Sâm.
“Đem mình tặng cho anh?”
Anh đang đùa hay là nghiêm túc?
Nước trong bồn rửa đã tràn ra ngoài, cô lấy lại tinh thần, vội vàng khóa vòi nước, cầm cốc đánh răng của mình.
Nhưng tâm trí cô vẫn lơ đãng.
“Lê Lê , Lê Lê…”
Tường Lê lấy lại tinh thần, bên ngoài tiếng gọi của Hứa Chiêu Chiêu vẫn tiếp tục: “Lê lê, cậu đang ngủ ở trong đó à?”
Tường Lê có chút ngại ngùng, rửa sạch bọt rồi mở cửa đi ra, Hứa Chiêu Chiêu dừng tay lại, dựa vào khung cửa, nheo mắt quan sát cô.
“Có gì đó không ổn, thật sự là không ổn.”
“Cái gì?”
Hứa Chiêu Chiêu chống cằm, đi qua đi lại nhìn Tường Lê: “Cậu ở trong đó một tiếng đồng hồ? Thật sự ngủ rồi à?”
“Không… chỉ là mình nghĩ ngợi một số chuyện lâu quá.”
“Nghĩ gì? Nghĩ về mối tình của cậu à?”
Hứa Chiêu Chiêu nói đùa, Tường Lê mím môi, lắc đầu: “Không…”
“Mặt cậu bị làm sao lại mà lại đỏ như vậy?”
Tường Lê theo phản xạ sờ mặt mình, sau đó đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Hứa Chiêu Chiêu, nhận ra mình đã bị trêu.
Hứa Chiêu Chiêu khịt mũi: “Lê Lê, cậu thật sự không ổn chút nào!”
Tường Lê mím môi, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh, cười nói: “Mình nhớ ai đó ngày mai phải đi lên sân bay , có vẻ như là muốn đi đến đó một mình.”
“Mình sai rồi! Mình đây sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”
Tường Lê hài lòng, chúc ngủ ngon cùng Hứa Chiêu Chiêu, rồi trèo lên giường của mình.
Cô nhắm mắt lại, gạt bỏ mọi suy nghĩ lộn xộn, chuẩn bị cho giấc ngủ.
Không lâu sau, điện thoại bên tai vang lên một tiếng, Tường Lê mở mắt, cầm điện thoại lên xem, có thông báo tin nhắn WeChat, tin nhắn chưa đọc gần nhất là từ người có ghi chú “anh trai”.
【Tiến triển thế nào rồi? Dạo này có khỏe không?】
Ánh mắt cô trầm xuống, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình để trả lời.
【Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng.】
Sau khi nhắn xong, cô tắt điện thoại, không lâu sau đã thϊếp đi.
Bên ngoài, mặt trăng bị mây che khuất, mọi thứ im ắng.
Ngày hôm sau, Tường Lê gần như cùng lúc tỉnh dậy với Hứa Chiêu Chiêu.
Hứa Chiêu Chiêu có chuyến bay vào khoảng mười giờ, nhưng phải đến sớm, lúc này đang kiểm tra đồ đạc.
“Chuẩn bị thế nào rồi?”
“Gần xong rồi,” Hứa Chiêu Chiêu chỉ có một vali nhỏ và một túi xách, đồ đạc không nhiều, chủ yếu là xem các giấy tờ quan trọng.