Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Đỏ

Chương 50: Không thể với tới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước cổng bệnh viện người qua kẻ lại, cả hai đều nhìn thấy đối phương. Ánh mắt Phó Lâm Viễn chỉ dừng lại trên mặt Chu Thần Vĩ hai giây liền thu hồi, sau đó đi đến thang máy. Giữa đám đông, thần thái áp đảo của người đàn ông ấy là không thể xem nhẹ, bất cứ nơi nào mà anh đi qua đều sẽ khiến người khác vô thức nhìn theo.

Chu Thần Vĩ đứng im tại chỗ mất một lúc, nghĩ đến tướng mạo người đàn ông kia hẳn cũng không phải người bình thường. Anh ta tiếp tục đi xuống bậc thang, đến cửa hàng tiện lợi cạnh đó để mua đồ ăn.

Đến khu điều trị nội trú, Phó Lâm Viễn bước ra khỏi thang máy và đi đến phòng bệnh của Đường Tử Nho. Mấy ngày qua uống nhiều rượu, Đường Tử Nho bị xuất huyết dạ dày và phải nhập viện, do không kịp chuyển viện nên đã quyết định ở lại trung tâm y tế cộng đồng.

Trong phòng bệnh chỉ có Đường Tư chăm sóc, Đường Tư ngẩng đầu lên và nói: "Cố Quỳnh vừa đi."

Phó Lâm Viễn không tiếp lời anh ta mà đi đến cạnh giường Đường Tử Nho: "Thầy thấy thế nào?"

Đường Tử Nho mở mắt,thở dài, xua tay một cách yếu ớt: “Đỡ nhiều rồi, sau này không uống rượu nữa, uống rượu hại thân."

Phó Lâm Viễn không trả lời ngay, anh nhìn một vòng rồi nói: “Đổi phòng bệnh khác đi."

"Không cần đâu, chỗ này có mùi khói lửa nhân gian, tuy ầm ĩ nhưng thầy thấy thoải mái." Đường Tử Nho nói bản thân mình đôi khi thật mâu thuẫn, có khi cần non cao nước biếc, khi lại ao ước khói lửa nhân gian.

Phó Lâm Viễn chỉ nghe mà không tiếp lời.

Đường Tư ở phía đối diện nhìn Phó Lâm Viễn, Cố Quỳnh nói Phó Lâm Viễn đã thay đổi trở nên lạ lẫm hơn, nhưng anh ta lại cảm thấy Phó Lâm Viễn không hề thay đổi, Phó Lâm Viễn trước nay vẫn là dạng này.

Khi còn học ở Mỹ, Đường Tư từng gặp Phó Lâm Viễn một lần trong một bữa tiệc tư nhân. Lúc đó anh ngồi trên sofa, khoác tay lên tay vịn ghế, uống rượu và trò chuyện với bạn cùng lớp, trông anh vừa hờ hững lại có phần buông thả. Chính vì thế đã hấp dẫn một đám phụ nữ chủ động đến trêu chọc anh, nhưng anh cũng chẳng thèm nhấc mắt lấy một lần, thái độ ngạo mạn đó càng khơi dậy du͙© vọиɠ muốn chinh phục của các cô gái.

Càng kín kẽ, càng khó nắm bắt lại càng huyền bí, càng có nhiều không gian để tưởng tượng.

Đường Tư âm thầm chậc lưỡi.

Thăm Đường Tử Nho xong Phó Lâm Viễn liền rời đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Đường Tư lấy một lần.

Bước ra khỏi phòng bệnh, anh xắn tay áo, đi đến thang máy.

Lúc này điện thoại lại vang, vẫn là Cố Quỳnh, vẫn kiểu gửi tin nhắn WeChat xong thu hồi, nháy máy sang liền tắt.

Phó Lâm Viễn gọi trực tiếp qua số điện thoại Cố Quỳnh, bên kia chờ một lúc rồi mới nhận cuộc gọi, nhận xong vẫn im lặng.

Phó Lâm Viễn: “Tôi để Vu Tòng qua đón em."

Cố Quỳnh tiếp tục im lặng, sau đó đáp: “Được."

Phó Lâm Viễn cúp mấy, anh phải về nhà họ Phó một chuyến, còn Vu Tòng đi đón Cố Quỳnh.

Trong nhà, Phó Trung Hành đang dạy Chương Hân Đồng chơi game, nghe tiếng anh trở về, Chương Hân Đồng liền hỏi: “Con ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Phó Lâm Viễn đi thẳng lên lầu thay đổi một chiếc áo khoác khác, ban ngày vô tình bị dính mực vào tay áo.

Thay áo xong anh xuống lầu, liếc thấy ba mẹ âu yếm dựa vào nhau ở phòng khách. Anh cầm chìa khóa xe, đi ra cửa.

Bên ngoài trời đã tối, chiếc SUV màu đen lái đến trung tâm thương mại, Phó Lâm Viễn đỗ xe xong thì đi bộ đến quán cà phê. Cố Quỳnh đang ngồi trong quán ngậm ống hút nhìn anh bước vào, Cố Quỳnh ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm anh.

Phó Lâm Viễn ngồi xuống trước mặt cô ta.

Cố Quỳnh đẩy một tách cà phê đến cho anh và nói: “Vu Tòng vừa gọi."

Phó Lâm Viễn liếc nhìn cà phê rồi đưa mắt nhìn Cố Quỳnh, Cố Quỳnh bắt gặp ánh mắt dò xét đó của anh mà lòng sinh hồi hộp. Cô ta siết chặt cốc, nhìn anh và nói: “Em đã muốn tìm một cơ hội tâm sự với anh từ lâu."

"Ngày hôm đó anh nói chúng ta đều thay đổi, em cũng đã thử suy nghĩ về nó, dường như đúng là như vậy thật. Có lẽ là từ năm năm về trước, khi mà em khăng khăng cố chấp muốn xuất ngoại, kể từ lúc ấy chúng ta đã thay đổi rồi đúng không?"

Phó Lâm Viễn bưng cà phê lên uống một ngụm, yết hầu anh chuyển động.

Anh trầm giọng nói: “Cố Quỳnh, tôi đã từng nói rằng em xuất ngoại để học tập, chứ không phải giao du với Đường Tư."

Cố Quỳnh cắn môi, bụm mặt: “Đúng vậy, do em sa ngã."

Phó Lâm Viễn nhìn Cố Quỳnh, không lên tiếng.

Đôi mắt Cố Quỳnh bắt đầu đỏ dần, cô ta siết chặt chiếc cốc, xích lại gần Phó Lâm Viễn: “Chúng ta không thể quay lại như lúc còn bé sao? Lúc ấy em chỉ cần đi theo anh là tự động vui vẻ, em cũng không biết vì sao mình lại thành như bây giờ nữa. Em không biết vì sao mình không nhịn được muốn chơi bời cùng với Đường Tư, luôn luôn không kìm được."

Cố Quỳnh cắn môi, nói tiếp: “Có lẽ vì anh ở quá cao, em không thể với tới."

"Chính anh cũng biết mà, rõ ràng anh có thể cởi mở và phóng túng, thế nhưng anh hoàn toàn không."

Đúng lúc này Vu Tòng bước vào đưa cho anh một chiếc điện thoại khác, vừa đặt điện thoại lên bàn thì nghe được lời Cố Quỳnh. Vu Tòng nhớ đến dáng vẻ Phó tổng lúc ở cùng với Trần Tĩnh, anh ta chợt nghĩ đến một câu: Sự phóng túng của người ấy không dành cho bạn.

Vu Tòng liếc nhìn Cố Quỳnh rồi lặng lẽ rời đi.

Phó Lâm Viễn tắt điện thoại, im lặng nhìn Cố Quỳnh, vài giây sau mới nói: “Cố Quỳnh, em nên ổn định lại tinh thần và suy nghĩ kỹ càng xem vì sao chúng ta lại đi đến bước đường này?"

Nước mắt Cố Quỳnh cuối cùng đã rơi.

Cố Quỳnh nhớ lại một đoạn thời gian sống xa đọa ở Philadelphia, tựa như một đóa hoa hồng úa tàn, vẫn là màu trắng nhưng không còn sự thuần túy ấy nữa. Cố Quỳnh không phân rõ được mình có thích Đường Tư hay không, nhưng cô ta vẫn muốn có được Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn đẩy khăn giấy đến trước mặt cô ta, thấp giọng nói: “Tôi hết lòng tuân thủ lời hứa nhưng không có nghĩa tôi có thừa kiên nhẫn. Có lẽ chúng ta nên đổi thành phương thức khác."

Cố Quỳnh đột ngột ngẩng đầu nhìn anh.

Biểu cảm của Phó Lâm Viễn vẫn không có gì biến hóa cả, ánh mắt anh vẫn hờ hững như thế.

Cố Quỳnh lắc đầu.

Những năm tháng ấy tựa như dòng nước chảy qua trước mặt, cuốn trôi đi không chút lưu luyến. Những tháng ngày niên thiếu kia, chút rung động đầu đời kia cứ thế mà vùi mình vào trong cát, bị nước biển nhấn chìm, rồi cuối cùng trở về trong bình lặng.

Cố Quỳnh vẫn luôn rõ ràng một điều rằng Phó Lâm Viễn rất xem trọng cam kết, đồng thời, nếu anh muốn phá bỏ hứa hẹn cũng là một việc cực kỳ đơn giản.

Cố Quỳnh lắc đầu: “Không muốn…"

Phó Lâm Viễn bưng cà phê lên, nhìn cô ta, thái độ đó đã đủ để Cố Quỳnh hiểu rõ.

Kể từ sau khi về nước, từ lần cô ta vẫn tiếp tục dây dưa bên cạnh Đường Tư, chính Cố Quỳnh đã tự tay phá nát sự kiên nhẫn đó của Phó Lâm Viễn.

Cố Quỳnh thút thít, Phó Lâm Viễn chỉ đưa khăn giấy cho cô ta.

Cố Quỳnh cầm khăn giấy lau nước mắt, hốc mắt đỏ hoe, những lúc thế này theo bản năng mà muốn trở về nơi mình cảm thấy an toàn: “Em muốn đến gặp thầy."

Phó Lâm Viễn gật đầu.

"Tôi đưa em đi."

Cố Quỳnh đứng dậy, cầm túi xách. Phó Lâm Viễn cầm điện thoại, đi đến quầy lễ tân thanh toán.

Cố Quỳnh đứng bên cạnh, nhìn anh quét thẻ, góc nghiêng lạnh lùng của người đàn ông dưới ánh đèn lại vô cùng hấp dẫn khiến Cố Quỳnh nhìn một lúc lâu.

Phó Lâm Viễn nhận thẻ về, xoay người rời đi, Cố Quỳnh cầm túi xách vội vàng đuổi theo. Hai người ra khỏi quán cà phê, Phó Lâm Viễn mở khoá cửa xe. Cố Quỳnh nhìn chiếc xe SUV màu đen này, phảng phất lại nhớ về quá khứ, nhớ anh lái xe đến đón cô ta và Cố Trình.

Cố Quỳnh do dự một lúc rồi ngồi vào ghế lái phụ.

Phó Lâm Viễn liếc nhìn cô ta rồi quay mặt đi, thái độ vẫn lãnh đạm.

Cố Quỳnh thắt dây an toàn, Phó Lâm Viễn lái xe hướng đến trung tâm y tế cộng đồng.

Buổi tối muốn vào khu nội trú cần phải đăng ký, sau khi ký tên xong, hai người đi lên lầu.

Cố Quỳnh nhỏ giọng, nói: “Thầy thích uống rượu, cô bạn gái kia của thầy cũng vậy, luôn rủ rê thầy đi uống…"

"Em hy vọng của họ chia tay." Cố Quỳnh nói.

Phó Lâm Viễn chỉ nghe, không có trả lời.

Cố Quỳnh quan sát một phòng thu nội trú, lại nói: “Sao thầy lại ở nơi như thế này chứ, quá ồn ào."

Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần, đi phía trước Cố Quỳnh, lúc này lại gặp được Chu Thần Vĩ cầm phích nước nóng. Họ đi ngang qua nhau, Chu Thần Vĩ liếc nhìn Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn không có nhìn anh ta mà đi lướt qua, sau đó vô tình trông thấy Chu Bạc Vĩ trong một căn phòng bệnh. Phó Lâm Viễn nhìn số phòng.

Lúc này đã đến phòng bệnh của Đường Tử Nho, ông ta đã buồn ngủ, trạng thái kém hơn so với ban ngày. Cố Quỳnh nhìn thấy Đường Tư, tuyến phòng thủ dựng lên trong lòng dường như lại bị đổ sập, rất muốn qua đó nói chuyện với anh ta.

Phó Lâm Viễn nhìn Đường Tử Nho một lát rồi định rời đi. Cố Quỳnh thì cứ lưỡng lự.

Phó Lâm Viễn giả vờ như không thấy, quay sang dặn dò hộ lý chăm sóc thầy cho tốt. Hộ lý gật đầu, vành tai ửng hồng.

Cố Quỳnh nhìn thấy dáng vẻ hoa si đó của hộ lý, nghiến răng nghiến lợi.

Phó Lâm Viễn không nán lại lâu, rất nhanh sau đó liền rời đi. Cố Quỳnh không đi theo anh, cô ta nhìn Đường Tư, chỉ khi ở cạnh Đường Tư mới có cảm giác buông lỏng.

Đêm, hành lang khu nội trú yên tĩnh.

Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ và đi đến thang máy.

Lúc này, có một người bước ra từ bên trong phòng bệnh Chu Bạc Vĩ. Chu Thần Vĩ gọi anh: “Ngài Phó?"

Phó Lâm Viễn dừng bước, đưa mắt nhìn anh ta.

Chu Thần Vĩ xác nhận đúng người, liền nói: “Rất xin lỗi về chuyện của em trai tôi, nhưng mà…hi vọng anh có thể rộng lượng ban cho nó cái kết dứt khoát."

Sắc mặt Phó Lâm Viễn lạnh lùng, anh nhìn Chu Thần Vĩ vài giây rồi bước ngang qua và đi đến thang máy, không nói tiếng nào.

Trịnh Lệ rửa tay xong, nghe có tiếng nói bèn đi ra hỏi: “Thần Vĩ, ai vậy?"

Chu Thần Vĩ nhanh chóng quay trở vào: “Không có gì ạ."

Chu Bạc Vĩ đã nói rằng mình đắc tội với tổng giám đốc của tập đoàn Phó Hằng, chưa nói đến hiện tại thân ôm thương tích, quan trọng nhất là phía bên trường học, đó mới chính là chỗ giày vò Chu Bạc Vĩ nhất.

Chu Thần Vĩ nghĩ rằng khả năng Chu Bạc Vĩ được giữ lại Đại học Bắc Kinh là cực thấp, vậy không bằng cứ xử lý dứt khoát, cho thôi học là xong việc. Nhưng tổng giám đốc của tập đoàn Phó Hằng không nghĩ như vậy.

Chu Thần Vĩ thở dài, đóng cửa phòng bệnh.

-

Xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe ngoài trời, Phó Lâm Viễn mở cửa và xoay người ngồi vào trong xe.

Chu Bạc Vĩ. Em trai tôi.

"Dường như Trần Tĩnh đang được anh họ của Chu Bạc Vĩ theo đuổi."

Phó Lâm Viễn vươn tay kéo xả cổ áo, anh hạ cửa kính xuống, khuỷu tay chống trên bệ cửa, lấy bật lửa. "Xoẹt", châm một điếu thuốc, tay còn lại nắm vô lăng lái xe ra ngoài.

Trở về Trác Việt Vạn Đại.

Phó Lâm Viễn tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, lau tóc, đứng ở quầy bar rót rượu. Ngón tay thon dài mở điện thoại di động, lơ đãng lại nhấn vào ảnh đại diện của Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn uống rượu, ngắm nhìn ảnh đại diện của cô, đêm rất khuya anh mới trở về phòng nghỉ ngơi.



Hôm sau.

Vu Tòng tới đón Phó Lâm Viễn, xe con màu đen dừng lại trước cổng tòa nhà. Phó Lâm Viễn vắt áo khoác ngang cánh tay, sắc mặt cáu kỉnh bước xuống xe. Phùng Chí thấy anh liền muốn tới chào hỏi, vừa trông thấy liền chửi bậy một tiếng. Ôi mẹ ơi, hình như Boss ngủ không ngon, mau rút lui thôi!

"Tinh"

Phó Lâm Viễn đi ra khỏi thang máy, Diêu Đào lập tức đứng dậy: “Chào buổi sáng Phó tổng."

Phó Lâm Viễn không phản ứng gì mà bước thẳng vào trong phòng, treo áo khoác lên, nới lỏng cổ áo. Anh ngồi vào bàn làm việc, áp sát vào cạnh bàn lật xem tài liệu.

Khuôn mặt với đường nét góc cạnh, giữa đôi lông mày chất chứa sự lạnh lùng, hiển nhiên tâm trạng không tốt. Ánh nắng mặt trời chiếu vào, bởi vì anh vóc người cao nên chắn mất một vùng sáng.

Mọi người bên ngoài đều biết anh ngủ không ngon, trợ lý Lưu và giám đốc bộ phận tài vụ do dự cả buổi, cuối cùng vẫn đẩy giấy tờ sang cho Diêu đào, nhờ cô ta cầm vào.

Diêu Đào chần chừ, cũng may Phùng Chí lên tới, Diêu Đào lập tức đẩy mớ giấy tờ sang cho Phùng Chí.

Phùng Chí nhận lấy mà sững sờ.

"Sao thế? Làm gì mà cả đám đều nhát gan như nhau vậy?"

Trợ lý Lưu ho khan, nghĩ thầm: vừa rồi ở dưới lầu, chẳng phải anh trốn nhanh lắm sao, bây giờ trốn không được liền đến giễu cợt chúng tôi.

Diêu Đào làm vẻ mặt cầu xin, Phùng Chí đảo đảo mấy tệp tài liệu, nói: “Nể tình cô xinh đẹp, giúp cô lần này."

Diêu Đào đỏ mặt.

Phùng Chí cầm mấy tệp tài liệu đi vào trong phòng, đặt lên trên bàn Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn không ngẩng đầu, Phùng Chí đứng trước mặt anh, do dự đôi chút rồi lên tiếng: “Người sáng lập Hoa Huy muốn gặp anh một chuyến."

Phó Lâm Viễn ừ, vẫn tiếp tục lật tài liệu.

Phùng Chí nói: “Hẳn là sắp đến rồi, tôi nhớ Trần Tĩnh có giữ tài liệu phỏng vấn về người sáng lập Hoa Huy của mấy năm trước, nhưng tôi không biết cô ấy cất ở đâu."

Dứt lời, Phùng Chí liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tĩnh. Qua vài tiếng đổ chuông, Trần Tĩnh nhận cuộc gọi.

Cô vừa mới tỉnh ngủ: “Giám đốc Phùng, có việc gì sao?"

Giọng nói nhu hòa đó khiến động tác lật lại liệu của Phó Lâm Viễn dừng lại.

Phùng Chí cười, nói: “Có chứ, trước đây cô giữ tài liệu phỏng vấn về người sáng lập của Hoa Huy đúng không? Ngoại trừ đưa tôi thì cô còn cất ở đâu nữa vậy?"

Trần Tĩnh im lặng suy nghĩ vài giây, trả lời: “Hình như để chỗ của Phó tổng, anh hỏi Phó tổng xem."

Phùng Chí nhìn Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn nhìn màn hình điện thoại của Phùng Chí, trên đó hiển thị hai chữ Trần Tĩnh, giọng trầm của anh vang lên: “Chỗ nào?"

Bỗng dưng nghe thấy âm thanh này, Trần Tĩnh sững người trong vài giây.

Cô trả lời: “Trong ngăn kéo bên tay trái của anh."
« Chương TrướcChương Tiếp »