Chương 49: Không thể gọi chị

Đêm đó, Cố Quỳnh xách váy nghênh ngang rời đi, Đường Tư đuổi theo ra ngoài, lái xe đưa cô ta về.

Phó Lâm Viễn ở lại chờ Đường Tử Nho cắt bánh xong mới rời đi.

Trước khi đi, Đường Tử Nho đã rất say, ông ta kéo tay anh: "Lâm Viễn, Cố Quỳnh và Đường Tư đều còn trẻ con, người chơi nghệ thuật thường luôn hồn nhiên."

Phó Lâm Viễn không nói, anh đỡ Đường Tử Nho, gọi quản gia tới đưa ông ta lên lầu. Cô gái ngoại quốc tóc vàng nhanh chóng đặt ly rượu xuống, đi lên cầu thang xoắn ốc.

Chiếc ô tô màu đen lái tới, Phó Lâm Viễn cởi khuy cổ, xoay người ngồi vào xe.

Vu Tòng khởi động xe, cầm vô lăng lái ra khỏi khu biệt thự. Trong xe yên tĩnh, ánh đèn xẹt qua cửa sổ. Vừa rồi, anh ta cũng nhìn thấy Cố Quỳnh và Đường Tư cùng rời đi, Cố Quỳnh mặc bộ váy trắng ngồi trên chiếc Jeep của Đường Tư. Vì khoảng cách xa nên anh ta không thấy rõ sắc mặt của Cố Quỳnh, nhưng trước khi đi, Đường Tư nghiêng người vào xe nói gì đó với nói chuyện với Cố Quỳnh, coi bộ là an ủi.

Vu Tòng không nhìn ra sau mà chỉ yên lặng lái xe.

-

Thị trấn Chu.

Tiêu Mai đi chợ về, vừa nhặt rau vừa nói: "Trịnh Lệ đang ở cửa hàng của Chu Thần Vĩ, tóc bạc trắng sau một đêm, mặt hốc hác đi trông thấy."

"Không dạy dỗ con cái mình tử tế thì sẽ có kết cục như vậy. Mẹ thấy Trịnh Lệ quá nuông chiều Chu Bạc Vĩ, toàn đổ do con gái người ta dây dưa với Chu Bạc Vĩ mà không hề đề cập gì đến lỗi sai của con nhà mình. Nếu không phải do nó mở cờ thì con gái nhà người ta có thể bị mắc lừa sao?"

"Đúng là không biết dạy con, tất cả đều đổ lỗi cho người khác." Tiêu Mai vừa nói vừa mắng: "Lần này thì hay, con trai bà ta gặp chuyện thật rồi đó."

Trần Tĩnh đang ở trong phòng khách nghe Tiêu Mai nói chuyện, cô nói: "Mẹ, mấy lời này mẹ nói ở nhà còn được, nhưng ra ngoài hoặc có đυ.ng mặt dì Trịnh thì tuyệt đối đừng nói thế."

Tiêu Mai: "Không nói làm sao chửi cho bà ta tỉnh?"

Trần Tĩnh tập trung nhìn màn hình máy tính, nhín chút thời giờ để quay sang khuyên bảo bà: "Mẹ muốn nói gì thì chờ sau này hẵng nói, tâm trạng dì Trịnh bây giờ không ổn."

Tiêu Mai im lặng.

Bà rất tức giận nhưng nghĩ đến sự nhiệt tình của Trịnh Lệ lúc mình vừa đến thị trấn Chu, cũng nhờ Trịnh Lệ giúp bà dần nguôi ngoai đi nổi đau khổ mất chồng. Vậy nên, cũng không thể hoàn toàn gán tội hay chán ghét một người.

Tuy bà cảm thấy hả giận nhưng không thể giậu đổ bìm leo với Trịnh Lệ được.

Bây giờ Chu Bạc Vĩ đã xảy ra chuyện, Trịnh Lệ chỉ có duy nhất một đứa con trai này, nhỡ có gì lại sợ Trịnh Lệ nghĩ quẩn.

Bà nói: "Không nói đến Chu Bạc Vĩ nữa, xui xẻo."

Thấy Tiêu Mai cuối cùng cũng chịu lắng xuống, Trần Tĩnh quay lại chuyên tâm với máy tính.

Phó Lâm Viễn đã tuyển thư ký mới, đối phương vừa gửi kết bạn cho cô.

Diêu Đào. Ảnh đại diện là quả đào mật, thuộc khóa tốt nghiệp đợt này, tuy không phải sinh viên đại học Bắc Kinh nhưng cũng cũng là đại học có tiếng.

Diêu Đào gửi cho cô một sticker khuôn mặt đáng yêu kèm dòng tin nhắn: Chào chị Trần Tĩnh.

Vô tình bị làm "chị".

Trần Tĩnh trả lời: Chào Diêu Đào.

Bên kia yên ắng một lúc, sau đó gửi liên tiếp cho cô mấy bức ảnh chụp máy pha cà phê, hỏi: Chị Trần Tĩnh, trình tự của em như thế này có đúng không?

Diêu đào còn có tâm chỉnh sửa, thêm chữ vào trong từng bức ảnh.

Trần Tĩnh xem từng cái một, cô trả lời đối phương rằng trình tự không sai.

Diêu Đào lại gửi tin nhắn: Nhưng hương vị mà em pha ra không đúng lắm, trợ lý Lưu có uống thử, anh ấy cũng nói em pha không giống vị mà chị pha.

Trần Tĩnh nói: Hương vị có thể điều chỉnh từ từ.

Diêu Đào: Em không thể kiểm soát được nhiệt độ khi cho vào cà phê, em đã làm hỏng không biết bao nhiêu bột cà phê rồi.

Diêu Đào: Chị Trần Tĩnh [T.T]

Diêu Đào gửi kèm thêm một sticker. Trần Tĩnh không biết phải trả lời cô ta thế nào nữa, vừa nhậm chức gặp nhiều rắc rối cũng là chuyện bình thường, lúc cô mới bắt đầu cũng như thế nên có thể hiểu được.

Một lúc sau, Diêu Đào lại gửi một video quay thao tác pha cà phê, tuy quay không quá rõ nhưng Trần Tĩnh có thể nhìn thấy cô ta đã không bỏ sót bước nào.

Diêu Đào hỏi: Được chưa chị?

Trần Tĩnh im lặng một lúc. Thực chất là cô không muốn Diêu Đào cứ tiếp tục tìm cô chỉ vì một cốc cà phê.

Cô đứng dậy đi tới chiếc máy pha cà phê mới mua, dựa vào bàn, hỏi Diêu Đào Phó tổng có ở đó không, hiện tại có tiện gọi video không?

Diêu Đào trả lời: Tiện tiện tiện, Phó tổng vẫn chưa tới công ty, em đoán là sáng nay sẽ không đến.

Lúc này đã mười giờ sáng.

Diêu Đào phản ứng nhanh nhảu: Chị Trần Tĩnh định gọi video dạy em phải không?

Trần Tĩnh không nhắn trả mà gọi video sang, Diêu Đào nhanh chóng nhận cuộc gọi. Trần Tĩnh nhìn sơ qua dung mạo Diêu Đào, rất xinh, là kiểu xinh đẹp diễm lệ. Diêu Đào cũng muốn xem nhan sắc của Trần Tĩnh nhưng cô vừa giơ điện thoại lên đã bỏ xuống, đặt lên bàn và chỉnh cho camera hướng vào góc bàn.

Trần Tĩnh vươn tay lấy hộp cà phê, giọng cô nhu hòa: "Cà phê mà tôi pha cho Phó tổng đều là pha thủ công, đôi khi cũng sẽ dùng máy. Nhưng đừng vội, nếu em chưa quen pha tay thì cứ tập pha máy trước, tôi làm mẫu một lần, em chú ý xem."

"Được."

Trần Tĩnh chuyển qua máy xay hạt, lấy thìa múc hạt cà phê cho vào trong, mỗi một bước đều nói tỉ mỉ với Diêu Đào, động tác cô làm thật chậm để Diêu Đào thấy được rõ ràng. Trước đó cô đã để lại trình tự các bước rõ ràng, nhưng hiển nhiên Diêu Đào đã không hiểu.

Ánh nắng chiếu vào, rơi xuống cổ tay với làn da trắng như ngọc, cộng với chiếc đồng hồ, hình ảnh Trần Tĩnh pha cà phê y như một bức tranh phong cảnh.

Diêu Đào chăm chú quan sát, cẩn thận ghi chép lại hướng dẫn của Trần Tĩnh, được xem mỹ nữ pha cà phê cũng là một loại hưởng thục.

Đến bước cuối cùng, khi Trần Tĩnh cầm cốc điều chỉnh cà phê, ánh mắt tình cờ liếc qua điện thoại liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xắn tay áo, đang đi về hướng phòng họp, bên cạnh có Phùng Chí đi theo.

Đi được vài bước thì bóng người cao lớn đó quay trở lại, mắt nhìn lướt qua đây, Diêu Đào sợ sệt đứng bật dậy.

Trợ lý Lưu tiến lên hỏi Diêu Đào phần tài liệu của Đằng Vũ, Diêu Dao luống cuống chạy về bàn, nhất thời quên tắt cuộc gọi.

Mà trong video, Trần Tĩnh không có lộ mặt, tay cô rời khỏi phạm vi camera, chỉ để lại chiếc cốc chắn trước camera.

Phó Lâm Viễn lướt qua rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, anh nhận tài liệu từ trợ lý Lưu.

Hôm nay anh bộ suit toàn đen, cổ áo sơ mi không cài kín, sắc mặt cực lạnh lùng.

Trần Tĩnh nhìn anh xuyên qua màn hình, cô cũng im lặng.

Bất chợt gặp lại anh nhưng Trần Tĩnh vô cùng bình tĩnh, cô nhìn anh vài giây rồi rời khỏi bàn, rót cốc nước dựa vào cạnh bàn uống cạn. Bên kia, Phó Lâm Viễn đọc xong tài liệu thì ném sang cho trợ lý Lưu, sau đó đi đến phòng họp. Lúc này Diêu Đào mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, phát hiện vẫn chưa tắt video, hoảng hốt không dám tắt ngay.

Diêu Đào cầm điện thoại lên, khẽ gọi: "Chị Trần Tĩnh."

Trần Tĩnh trở lại, đặt ly nước xuống, nói: "Bước cuối cùng cũng chỉ đại khái như thế, em tự tập thao tác chút đi, khi nào không rõ thì hỏi tôi."

"Được." Diêu Đào gật đầu.

Trần Tĩnh vươn tay, kết thúc cuộc gọi video.

Bên ngoài có người gõ cửa, Tiêu Mai lau lau tay đi mở cửa, giọng của Chu Thần Vĩ truyền đến: "Chào buổi sáng dì Tiêu."

"Được được, vào đi."

Trần Tĩnh nghe tiếng nhưng không quay lại, cốc cà phê của cô còn thiếu một bước cuối cùng. Chu Thần Vĩ ôm hai bó hoa bước vào, nhìn thấy Trần Tĩnh đang pha cà phê.

Cà phê chậm rãi chảy vào cốc. Cô rất tập trung, ánh nắng chiếu vào trên bàn của cô, nửa người cô chìm trong bóng tối, điệu bộ thật khoan thai.

Chu Thần Vĩ nhất thời không rời mắt, anh ta bước tới và hỏi: "Em đang pha cà phê à?"

Trần Tĩnh ngước mắt, nói: "Đúng vậy."

Cô nghiêng đầu nhìn thấy hai bó hoa trong tay Chu Thần Vĩ. Chu Thần Vĩ hoàn hồn, nói: "Hai bó hoa này lúc sáng tôi gói dư, mang đến đây cho dì Tiêu cắm."

Nói đoạn, anh đặt bó hoa lên bàn của Tiêu Mai.

Tiêu Mai lau tay, nói: "Thật là lãng phí, lại dư nữa rồi?"

"Vâng, có khi khách đặt trước rồi chê xấu, hoặc cũng có người đặt lại cái khác, cháu cũng lười tách ra gói lại." Chu Thần Vĩ vừa nói vừa xếp lại chút đồ trên bàn.

Tiêu Mai còn đang bận bịu làm đồ ăn trong bếp, bà nói: "Thần Vĩ, cháu cứ ngồi tự nhiên, dì đang nấu ăn. Trần Tĩnh, con tiếp chuyện đi."

Nói dứt lời liền đi vào phòng bếp.

"Không sao ạ, dì cứ bận đi." Chu Thần Vĩ sắp xếp hoa, sau đó đi đến chỗ Trần Tĩnh, nhìn Trần Tĩnh bỏ đá vào cốc rồi mới rót cà phê, rất chuyên nghiệp.

Trần Tĩnh biết anh ta đang nhìn nên đưa cốc đó cho anh, cô cười nhẹ: "Thử không?"

Chu Thần Vĩ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười nhận lấy, nói: "Được, tôi thử xem sao. Trước đây lúc đi học, tôi chỉ toàn uống cà phê hòa tan."

Trần Tĩnh rót nước ấm uống.

Chu Thần Vĩ uống một ngụm, cà phê đắng chát, không phải dịu nhẹ như cà phê hòa tan. Chu Thần Vĩ uống không quen, hoặc có lẽ vì ở thị trấn Chu lâu nên hảo ngọt. Anh ta không nói gì mà tiếp tục uống thêm một ngụm, cố nuốt để làm quen vị đắng.

Trần Tĩnh nhận thấy khác thường, bèn hỏi: "Có phải rất đắng không? Uống không quen?"

Chu Thần Vĩ dừng lại, lắc đầu: "Vẫn được."

Trần Tĩnh thường uống loại này ở quán cà phê và vị sẽ nhạt hơn một ít, không đắng chát như này nhưng cũng không kém là mấy.

Cô thích vị này.

Cô nói: "Nếu đắng quá thì tôi thêm sữa dừa cho anh."

"Không cần không cần." Chu Thần Vĩ đặt ly xuống, cười nói.

Lúc này, Tiêu Mai bưng đồ ăn ra, gọi Chu Thần Vĩ đến ăn cùng. Chu Thần Vĩ mới sực nhớ có chuyện: "À phải rồi, hôm nay cháu đến là muốn nói với mọi người tiếng, thím của cháu vì quá lo lắng cho Chu Bạc Vĩ nên muốn lên Bắc Kinh với nó."

"Cháu không yên tâm nên dự định sẽ đi chung với thím ấy một chuyến."

Tiêu Mai nghe vậy, lau tay vào tạp dề: “Ừ, đi đi.”

Chu Thần Vĩ mỉm cười, nhìn Trần Tĩnh rồi cầm cốc cà phê, đó là cốc dùng một lần. Anh ta nói: "Cửa hàng của cháu nhờ dì và Trần Tĩnh trông hộ vài ngày, dì Tiêu muốn hoa gì thì cứ lấy ạ."

Tiêu Mai nói: "Dì nghỉ vài ngày cũng không sao, không nhất định phải cắm hoa mới được. Cháu cứ đi theo Trịnh Lệ đi, bà ấy cũng không suôn sẻ gì."

"Vâng." Chu Thần Vĩ nhìn sang Trần Tĩnh, nói: "Vậy tôi đi nhé."

Trần Tĩnh: "Đi thong thả."

Tiêu Mai tiễn Chu Thần Vĩ ra ngoài rồi đóng cửa, quay trở lại bàn kêu Trần Tĩnh đến ăn cơm. Hai mẹ con ngồi xuống, Tiêu Mai gắp thức ăn cho Trần Tĩnh.

"Chu Thần Vĩ rất tốt, khi Chu Bạc Vĩ đi Bắc Kinh học, ngoài chăm sóc mẹ mình, thằng bé còn thường xuyên chăm sóc cho Trịnh Lệ, Trịnh Lệ có việc gì đều thương lượng với thằng bé."

-

Kết thúc cuộc họp, mọi người từ phòng họp đi ra.

Trợ lý Lưu chạy theo Phó Lâm Viễn đến cuộc họp cường độ cao như vậy, có hơi quá sức.

Phó Lâm Viễn đi vào phòng làm việc, nhìn thấy tài liệu mới được chuyển đến trên bàn, anh lật xem và gọi Diêu Đào, Diêu Đào lập tức giẫm cao gót đi đến trước mặt anh.

Phó Lâm Viễn cầm bút máy, ký tên.

Lúc này, trợ lý Lưu vừa đi vệ sinh ra, tưởng rằng Phó Lâm Viễn và Phùng Chí đã xuống lầu nên hỏi vọng sang bên này: "Diêu Đào, có phải vừa rồi cô mới gọi video với Trần Tĩnh không?"

Diêu Đào biến sắc.

Phó Lâm Viễn dừng lại, anh nhướng mắt: "Gọi video?"

"Với ai?"

Bây giờ trợ lý Lưu mới thấy Phó Lâm Viễn còn ở đó, sắc mặt anh ta cũng thay đổi. Trợ lý Lưu thấy sắc mặt Diêu Đào không ổn bèn tiến lên trước, nói thay: "Gọi với thư ký Trần."

Phó Lâm Viễn hồi tưởng lại điện thoại Diêu Đào đặt trên bàn khi ấy, bên trong màn ảnh không có người mà chỉ có một chiếc cốc.

Anh cúi đầu tiếp tục ký tên, âm thanh trầm thấp, hỏi: "Tại sao lại gọi video?"

Diêu Đào còn tưởng rằng Phó tổng định mắng cô, nào ngờ không mắng mà lại hỏi vấn đề này.

Diêu Đào không dám nói chuyện pha cà phê với anh, cũng không dám đi sâu vào chi tiết, đành nói: "Có vài tài liệu không hiểu nên muốn nhờ chị Trần Tĩnh hướng dẫn thêm cho tôi."

Phó Lâm Viễn không trả lời, đầu bút xẹt qua hình thành chữ ký anh trên đó.

"Cô gọi cô ấy là chị Trần Tĩnh?"

Diêu Đào sững sờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Lâm Viễn mà khẽ ậm ừ một tiếng.

Phó Lâm Viễn khép tài liệu, đưa nó có Diêu Đào. Anh nhìn cô ta: "Cô ấy cũng không lớn hơn cô bao nhiêu."

Diêu Đào cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông mà rét lạnh trong lòng, cô ta gật đầu, cội cầm tài liệu đi xuống lầu.

Trợ lý Lưu không dám nán lại mà vội vã rời đi, đi theo Diêu Đào vào thang máy. Diêu Đào hít sâu một hơi, chớp chớp mắt: "Nhưng chẳng phải chị Trần Tĩnh lớn hơn chúng ta sao?"

Trợ lý Lưu dừng một chút, nói: "Vậy cũng không thể gọi chị, phụ nữ rất để ý cái này. Chỉ lớn hơn có chút thôi, còn cô cũng không phải em gái mà."

Diêu Đào: "..."

Vì sao?

---

Sau khi Diêu Đào và trợ lý Lưu rời đi, tầng cao nhất trở nên yên tĩnh.

Phó Lâm Viễn dựa vào bàn, trong đầu hiện lên chiếc cốc. Nếu nghĩ kỹ lại, khi ấy dường như có thể thấy được một bóng người mơ hồ phản chiếu trên chiếc cốc.

Phó Lâm Viễn lấy một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, khói thuốc tỏa ra. Anh kẹp điếu thuốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

-

Năm giờ chiều, Phó Lâm Viễn mặc áo khoác vào, chỉnh tay áo và đi xuống dưới lầu. Vu Tòng lái xe đến, Phó Lâm Viễn khom người ngồi lên xe.

Chiếc xe màu đen lăn bánh, phương hướng đi đến trung tâm y tế cộng đồng.

Điện thoại anh vang lên tiếng "tích tích", Cố Quỳnh gửi một tin nhắn thoại tới WeChat. Sau đó tin nhắn này đã bị thu hồi, Phó Lâm Viễn trông thấy nhưng cũng không bấm vào.

Đến trung tâm y tế cộng đồng, Phó Lâm Viễn đẩy cửa xuống xe, đi lên bậc thang.

Lúc này, trên bậc thang có một người đi xuống, người nọ mặc quần jean xanh áo thun trắng, cầm điện thoại đi ngang qua Phó Lâm Viễn.

Khoảnh khắc đó, Phó Lâm Viễn chợt quay đầu lại. Chu Thần Vĩ cũng dừng bước.