Chương 47: Ít nhất phải sống tốt

Vu Tòng cầm lái, bên trong xe cực yên tĩnh.

Sau khi dạy Chu Bạc Vĩ một bài học và đánh giá lại những lời mà Chu Bạc Vĩ đã nói, dường như cuộc sống ở quê nhà của Trần Tĩnh không suông sẻ cho lắm, bởi vì trong lời nói của Chu Bạc Vĩ còn đề cập đến một người khác nữa.

Vu Tòng cho rằng để anh ta dạy dỗ Chu Bạc Vĩ là được rồi, nào ngờ Phó tổng sẽ đích thân ra tay như thế.

Ánh đèn ne-on lập lòe ngoài xe, những bóng cây vụt ngang qua.

Nghĩ đến khuôn mặt Trần Tĩnh và sự thông minh, điềm tĩnh của cô, cô xứng đáng nhận được sự che chở. Dù có mối quan hệ đó hay không thì trước giờ Phó tổng vẫn luôn che chở cô, chẳng qua khi có thêm mối quan hệ đó lại để Phó tổng để tâm đến cô hơn. Tuy chỉ là một chút, nhưng hiện tại hẳn đã nhiều hơn thế.

Vu Tòng lập tức hiểu ra đôi chút. Chưa tính đến yêu hay không yêu, cũng đừng nói rời đi hay ở lại, nhưng ít nhất Trần Tĩnh phải sống tốt.

Vu Tòng ngước mắt, nhìn qua gương chiếu hậu, mở miệng: "Phó tổng."

Vừa lên tiếng, Phó Lâm Viễn đã đặt cánh tay lên tay vịn giữa xe, đặt tài liệu sang một bên, ra lệnh: "Tìm hiểu về cuộc sống của Trần Tĩnh ở thị trấn Chu."

Vu Tòng lắng và đáp: "Vâng."

Đấy cũng là vấn đề mà anh ta đang định hỏi, muốn hỏi anh có cần tìm hiểu về cuộc sống hiện tại của Trần Tĩnh, và tìm hiểu xem người được Chu Bạc Vĩ nhắc tới có gây rắc rối gì cho Trần Tĩnh hay không.

---

Thị trấn Chu.

Sau khi cúp máy, Trần Tĩnh nhìn điện thoại, trên màn hình hiện hai chữ Phó tổng, bên cạnh hiển thị thời gian gọi. Trần Tĩnh không biết tại anh lại bỗng dưng gọi điện cho cô, còn hỏi có khó khăn gì.

Có phải nghe đồn được tin gì không? Hay là nhiệt huyết dân trào?

Nhiệt huyết dâng trào không có khả năng cho lắm, loại người như anh sẽ không làm vậy. Trần Tĩnh suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nghĩ đến Chu Bạc Vĩ. Chu Bạc Vĩ học nghiên cứu sinh tại đại học Bắc Kinh, còn Phó Lâm Viễn là người chi tiền đầu tư xây khu dạy học mới cho trường, Phó Lâm Viễn cũng có ở trường, khả năng gặp nhau không khó.

Chu Bạc Vĩ đã nói gì hay lại làm gì rồi?

Ngón tay Trần Tĩnh siết chặt, tên Chu Bạc Vĩ vô liêm sỉ này!

Thực tế thì ngoài chuyện múa lân lần trước, cô sống rất tốt, cũng hy vọng Phó Lâm Viễn biết được cô không có gì bất ổn cả.

Trần Tĩnh đặt di động lên tủ đầu giường, chui vào trong chăn, xoay người, kéo gối ôm vào lòng.

Đêm khuya, giọng nói trầm lắng của anh dường như còn vang vọng bên tai.

Trần Tĩnh trừng to mắt, kéo chăn che đến cằm, chỉnh bluetooth nghe một ca khúc nhẹ nhàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài có chút ồn ào. Trần Tĩnh ngồi dậy từ trên giường, vò tóc, mặc áo khoác, mở cửa hỏi: "Mẹ, gì vậy?"

Hai người đang di chuyển bàn làm việc nhìn cô. Tiêu Mai thốt lên: "Làm ồn đến con à? Bàn làm việc mà con đặt đã về tới, đúng lúc Thần Vĩ ở ngay bên ngoài, mẹ nhờ bê lên giúp luôn."

Trần Tĩnh cũng nhìn thấy Chu Thần Vĩ.

Chu Thần Vĩ cười nói: "Tiện thể giúp một tay thôi."

“Cảm ơn.” Giọng Trần Tĩnh mềm mại, mang theo sự chán chường của buổi sáng dậy sớm.

Chu Thần Vĩ cười nói: "Khách sáo cái gì, chỉ là không ngờ âm thanh lớn như vậy, quấy rầy đến em."

"Không sao, tôi cũng sắp dậy rồi."

“Con ngủ thêm một lát đi, bàn làm việc sắp lắp xong rồi." Tiêu Mai níu níu áo khoác cô, bảo cô đi vào.

Trần Tĩnh ngáp một cái, nói: "Vâng, con đi thay đồ."

Mặc đồ ngủ không tiện lắm, Trần Tĩnh trở về phòng, đóng cửa lại.

Khi Tiêu Mai quay lại, Chu Thần Vĩ đã đặt bàn làm việc xuống, anh ta ấn thử một chút.

Tiêu Mai nhìn Chu Thần Vĩ, cảm thấy anh ta rất chững chạc, nhân cách tốt, không tâm địa gian xảo, là đối tượng thích hợp để kết hôn.

Trần Tĩnh thay quần áo xong ra ngoài rửa mặt và lau mặt đi ra, trông cô đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Chu Thần Vĩ đang đặt mấy dụng cụ cắm hoa lên bàn cho Tiêu Mai.

Trần Tĩnh rót nước, uống một hơi rồi ngồi vào bàn ăn sáng.

Chu Thần Vĩ làm xong việc, lau tay nhìn Trần Tĩnh. Trần Tĩnh đang ăn bánh tiêu, húp cháo.

Tiêu Mai rót cho Chu Thần Vĩ một cốc nước và đưa cho anh ta, bắt gặp ánh mắt đó, Tiêu Mai liền đánh giá Chu Thần Vĩ.

Chu Thần Vĩ nhận lấy cốc nước, nói cảm ơn, đồng thời nhìn đi hướng khác.

Anh ta uống một ngụm nước, chợt nói: "Phải rồi..."

Anh ta đặt cốc nước xuống, đi ra ngoài, chốc lát sau liền quay lại với một chiếc hộp lớn trên tay và đặt nó lên bàn.

Tiêu Mai hỏi: "Đây là cái gì?"

Chu Thần Vĩ nói: "Cháu có đặt mua online được vài lại trái cây, nghe nói nó rất ngon."

"Dì, Trần Tĩnh, hai người ăn thử xem."

Tiêu Mai đi tới, nhìn một chút rồi nói: "Cháu mua cái này làm gì? Ở đây cái gì không có mà bày đặt mua online, phí vận chuyển đủ mua thêm vài cân rồi."

Chu Thần Vĩ bất đắc dĩ cười một tiếng: "Cháu nghe nói ngon nên mua ăn thử, hình như rất ngọt."

Trần Tĩnh biết nó xuất xứ từ vùng nào, trên mạng lan truyền bảo rằng nó rất ngọt. Cô nhìn Tiêu Mai một cái, muốn Tiêu Mai từ chối. Tiêu Mai do dự một chút, nghĩ ngợi gì đó nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cháu mang về đi. . ."

"Dì Tiêu, chủ yếu là cháu muốn gửi lời xin lỗi tới Trần Tĩnh."

Tiêu Mai dừng lại, Trần Tĩnh cũng nhìn Chu Thần Vĩ.

Chu Thần Vĩ nhìn cô, nói: "Rất xin lỗi về chuyện của em họ tôi, mấy ngày nay vẫn chưa chính thức xin lỗi em. Tính cách Chu Bạc Vĩ từ nhỏ đã vặn vẹo như thế rồi, chả hiểu nỗi nữa, tính cách này dễ mang thiệt về mình."

"Lần này nó đã thật sự làm một việc rất có lỗi."

Tiêu Mai trừng mắt: "Còn không phải sao? Nếu bịa đặt đủ để định tội thì hiện tại nó nên ở trong tù. Nói thật, nếu có thể kiện, dì sẽ đi kiện nó ngay bây giờ."

“Đừng, đừng, dì Tiêu, dì bớt giận. Con người nó chỉ có vậy thôi.” Chu Thần Vĩ lo Tiêu Mai lại nổi giận nên lập xoa dịu.

Tiêu Mai hừ lạnh.

Trần Tĩnh lên tiếng,: "Anh mang về đi."

Chu Thần Vĩ có chút áy náy: "Không lấy đâu, cứ để đây đi. Khi nào dì Tiêu đến cửa hàng cháu cắm hoa, sẵn tiện lấy cho mẹ cháu hai quả là được. Mẹ cháu không ăn được cái này, dạ dày bà không tốt nên cháu không có mua."

“Được rồi, lát nữa cháu có việc, cháu đi trước nhé.” Chu Thần Vĩ nói xong liền vội vàng đi ra cửa, Tiêu Mai cũng không ngăn cản, sau đó liền nghe thấy tiếng đóng cửa.

Bà bất lực nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh tiếp tục húp cháo, nói: "Chúng ta trả lại cho anh ta đi."

Cô có thể hiểu tâm lý khi muốn xin lỗi.

Tiêu Mai cũng không kiên quyết nữa, Chu Thần Vĩ dù sao cũng rất tốt. Khoảng thời gian này, anh ta rất ít khi đến nhà, nếu không phải hôm nay nhờ chuyển bàn thì cũng đã không vào nhà.

Nhưng mà mỗi khi nhắc đến Chu Bạc Vĩ lại thấy chán ghét.

Tuy nhiên, không quá hai ngày sau. Đêm hôm đó Trịnh Lệ khóc trong nhà, nghe nói Chu Bạc Vĩ ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện, anh ta uống say rồi chọc phải người không chọc và bị đánh đến gãy mấy đoạn xương sườn. Đồng thời, cũng nghe nói anh ta bị tố cáo nặc danh về vấn đề tác phong trường đại học, trường học đang điều tra, nếu đúng sự thật thì có thể bị đuổi học.

Tiêu Mai ra ngoài dò hỏi tin tức, khi trở về liền vỗ tay hoan hô.

Trần Tĩnh đang xem cổ phiếu, cô đặt laptop trên đùi, nghe đến đây thì hơi khựng lại.

Cô nhìn vào màn hình.

Tiêu Mai hừ lạnh một tiếng: "Ông trời có mắt, quả báo."

---

Phó Hằng.

Sáng sớm.

Phó Lâm Viễn vắt áo khoác ngang cánh tay, xoa xoa mi tâm, bước ra khỏi thang máy. Lúc anh ngước mắt lên, bất chợt dừng bước.

Kế bên bàn làm việc của Trần Tĩnh có một bóng người, tóc búi cao, mặc trang phục công sở. Ngay sau đó sau anh mới nhận ra không phải cô. Phó Lâm Viễn ngoảnh mặt đi vào phòng, người đó cũng quay người lại.

Cô ta là thư ký mới tên Diêu Đào, Diêu Đào nhìn thấy Phó Lâm Viễn thì sửng sốt, trước đây chỉ thấy anh trên TV, đây là lần đầu tiên gặp được người thật.

Anh quá đẹp trai, thân hình cao lớn, khí thế oai nghiêm.

Tim Diêu Đào đập thình thịch, cô ta đứng thẳng dậy, vội vàng kêu một tiếng: "Phó tổng."

"Chào... Chào buổi sáng."

Phó Lâm Viễn không đáp trả mà đi thẳng vào phòng, treo áo khoác lên, kéo nhẹ cổ áo. Phùng Chí cầm tài liệu lên, thấy Diêu Đào liền mỉm cười chào hỏi.

"Cô là thư ký mới à? Xin chào, xin chào, tôi là Phùng Chí."

"Chào anh, giám đốc Phùng."

Phùng Chí cười nói: "Tôi tìm Phó tổng, cô cứ làm quen dần đi, hãy học hỏi từ trợ lý Lưu. Với lại, nhớ kết bạn WeChat với Trần Tĩnh, không hiểu gì thì hỏi cô ấy."

"Được." HR đã từng nói cho cô ta biết tên của thư ký cũ.

Phùng Chí liếc Diêu Đào vài cái, không khỏi cảm khái, HR thật biết chọn người, xinh thật.

Phùng Chí rẽ vào phòng làm việc, anh ta đến để trao đổi tiếp về vấn đề của Hoa Huy.

Phó Lâm Viễn lật xem tài liệu về người sáng lập. Phùng Chí đang nói chuyện chợt phát hiện ra cà vạt của Phó Lâm Viễn chưa thắt, còn buông thõng, lát nữa sẽ có giám đốc ngân hàng tới đây. Phùng Chí nhớ trước đây đã từng bắt gặp một cảnh tượng tương tự, anh ta vẫy tay gọi Diêu Đào bên ngoài vào đây. Nói thật, soái ca và mỹ nữ luôn rất bắt mắt.

Phùng Chí lớn tuổi hơn Phó Lâm Viễn một chút, đã kết hôn, tuy rằng sống xa cách nhưng cũng là người có gia đình, có rất nhiều chuyện không nên nghĩ đến.

Nhưng Phó Lâm Viễn chưa lập gia đình, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, một người đàn ông như vậy có thêm vài yến oanh cũng bình thường, có một nữ thư ký xinh đẹp lại càng bình thường.

Diêu Đào đi vào, còn hơi rụt rè.

Phùng Chí cười nói: "Cô giúp Phó tổng thắt cà vạt đi, lát nữa phải gặp khách."

Nghe thấy thế, Diêu Đào hơi ngẩn người, nhưng trong nội dung training cho cô ta có đề cập đến vấn đề này. Diêu Đào tiến lên.

Phó Lâm Viễn ngước mắt, híp mắt liếc Diêu Dao một cái.

Sự lạnh lùng trong đôi mắt đó khiến Diêu Đào đứng ịm tại chỗ. Phó Lâm Viễn giơ tay, cài khuy cổ và tự thắt cà vạt.

Anh lật tài liệu, đầu không ngẩng, chỉ nói: "Ra ngoài." Hai chữ này là nói với Diêu Đào.

Phùng Chí ngượng ngùng, con mẹ nó, áp dụng sai đề bài rồi.

Anh ta vội khoát khoát tay với Diêu Đào, sắc mặt Diêu Đào tái đi, lập tức rời khỏi.

Phùng Chí không dám nhiều chuyện nữa.

Một lúc sau, Phó Lâm Viễn ký tên xong, Phùng Chí cầm tài liệu ra ngoài. Trợ lý Lưu đứng cạnh bên bàn Diêu Đào, hai người đang trao đổi. Phùng Chí áy náy đến gõ gõ bàn, Diêu Đào ngước lên, Phùng Chí cười nói: "Tâm trạng Phó tổng đôi khi không tốt lắm, cô không cần căng thẳng."

Giọng Diêu Đào hơi lanh lảnh, cô ta nói: "Sẽ không."

Thật ra cô ta có chút sợ hãi.

Phùng Chí vào thang máy, trợ lý Lưu cũng đang định xuống lầu nên đi xuống cùng Phùng Chí. Nhìn con số đi xuống, trong đầu Phùng Chí nảy ra một câu hỏi có hơi hoang đường: Có lẽ nào, chỉ mỗi thư ký Trần được phép?

Anh ta nhanh chóng hất bỏ ý nghĩ đó ra khỏi não. Điên mất, thật là!

Bây giờ ngẫm lại, khi ấy thư ký Trần thắt cà vạt cho Phó tổng, ánh mắt Phó tổng thỉnh thoảng lại nhìn lên mặt thư ký Trần.

Ôi đệt, anh ta đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy chứ!

Thang máy dừng lại, Phùng Chí nhanh chóng đi ra ngoài.

Trợ lý Lưu thấy dáng vẻ này của Phùng Chí chẳng khác gì đang chạy trốn thụt mạng, không hiểu ra làm sao!

---

Sau khi trợ lý Lưu và Phùng Chí đi, tầng cao nhất trở về trạng thái yên tĩnh.

Diêu Đào nhớ trợ lý Lưu từng nói pha cà phê cho Phó tổng, cô ta chần chừ một lúc, cứ nhìn vào bên trong. Phó Lâm Viễn đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. Diêu Đào liếc nhìn chiếc máy pha cà phê cách đó không xa, đứng dậy, cẩn thận đi vào phòng. Sau đó đi tới bên chiếc máy pha cà phê, cúi đầu bắt đầu thao tác, cô ta không được khéo như Trần Tĩnh nên vẫn gây ra một vài tiếng động.

Phó Lâm Viễn khẽ cau mày. Đến khi kết thúc câu chuyện, anh cúp máy và quay trở lại bàn làm việc, anh nói: "Sau này nếu không có việc gì thì đừng vào."

Diêu Đào đứng hình. Cô ta nhìn phần việc dở dang trong tay, tiếp tục thì không được mà bỏ ngang cũng không được.

Phó Lâm Viễn ngồi xuống ghế, mở nắp bút máy bắt đầu phê duyệt các loại văn bản. Anh im lặng không lên tiếng, Diêu Đào không dám tiếp tục, cô ta đặt cốc xuống, lau mặt bàn rồi vội vàng đi ra ngoài.

Phó Lâm Viễn nhướng mắt nhìn máy pha cà phê.

Trong mơ hồ, dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đang đứng đó, ngửa đầu, cầm lá trà xem.

Phó Lâm Viễn nhắm mắt, vài giây sau, anh chuyển tầm mắt khỏi nơi đó.

---

Buổi trưa.

Sau khi tiễn giám đốc ngân hàng đi, Phó Lâm Viễn cơi cà vạt và máng nó lên móc treo, xắn tay áo và đi ra ngoài. Ánh mắt anh nhìn lướt qua bàn ghế trống không của Trần Tĩnh, sau đó bước vào thang máy. Thấy anh đi ra, Diêu Đào đứng dậy, mở miệng định chào anh nhưng đối phương đã đi tới thang máy.

Cô ta liếc nhìn điện thoại, trợ lý Lưu nói cô ta chớ vội xuống lầu ăn cơm, có khi Phó tổng sẽ gọi đi cùng.

Diêu Đào: "..."

Không hề!

-

Tại nhà ăn.

Hôm nay rất đông.

Tưởng Hòa lười ngồi chung với người khác, một mình ngồi vào bàn bốn người, gắp rau xanh trong khay ăn, đặc biệt nhớ nhung thời điểm Trần Tĩnh còn ở đây.

Haiz. Không có Trần Tĩnh, Tưởng Hòa như người mất đi chính kiến, giống như một linh hồn lang thang.

Lúc này, trước mặt Tưởng Hòa có người chắn bóng. Tưởng Hòa ngước mắt lên, là Vu Tòng, Vu Tòng cầm khay cơm ngồi xuống.

Nghĩ đến Trần Tĩnh, Tưởng Hòa lạnh lùng nhìn Vu Tòng, cô ấy ngẩng đầu tìm kiếm nhưng không thấy Phó Lâm Viễn đâu.

Cô ấy thu hồi ánh mắt, có ý dò hỏi: "Anh ngồi đây làm gì?"

Vu Tòng đặt một bát tổ yến chưng đường phèn đến trước mặt Tưởng Hòa.

"Tâm sự."

Khi Tưởng Hòa nhìn thấy tổ yến lập tức sinh lòng cảnh giác.

Vu Tòng thấy thái độ của Tưởng Hòa liền đoán cô ấy nhất định biết điều gì đó, dù sao Tưởng Hòa và Trần Tĩnh cũng là bạn thân. Vu Tòng cười cười, cúi đầu ăn cơm, cũng chưa vội nói. Tưởng Hòa nhìn mặt Vu Tòng mà muốn tức giận, nhưng có tức cũng vô ích, cô ấy cúi đầu ăn mì của mình.

Vu Tòng làm như vô tình mà hỏi: "Trần Tĩnh có liên lạc với cô không? Dạo gần đây cô ấy thế nào?"

Tưởng Hòa ăn mì, nói: "Cậu ấy rất tốt."

"Sống ở quê tận hưởng gió trời nông thôn, còn quen biết được ông chủ của một tiệm hoa, mỗi ngày đều được chủ tiệm tặng hoa cho."

Tất cả đều do Tưởng Hòa tự biên, có một lần cô ấy gọi video với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh và Tiêu Mai đang cắm hoa trong tiệm hoa. Tưởng Hòa đã nhìn thấy chủ cửa hàng hoa và Trần Tĩnh giới thiệu, trông người đó rất nhã nhặn. Thế nên Tưởng Hòa đã tự bịa chuyện như thế.

Không ngờ, Tưởng Hòa chỉ đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng chỗ trí mạng.

Vu Tòng sửng sốt, hỏi: "Chủ tiệm đó là anh họ Chu Bạc Vĩ phải không?"

"Đúng vậy." Tưởng Hòa không biết nhưng cũng không phủ nhận, trả lời xong mới có phản ứng. Cái gì mà anh họ Chu Bạc Vĩ? Cái gì cơ?

Tưởng Hòa nhìn Vu Tòng, trông Vu Tòng thật trầm tĩnh, anh ta gật đầu và tiếp tục ăn.

Trong giờ nghỉ trưa, Vu Tòng đi lên tầng cao nhất, nhìn thấy túi xách ở bàn làm việc mới liền đoán được là của thư ký mới.

Vu Tòng đi vào phòng, Phó Lâm Viễn đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu.

Vu Tòng bước đến bên bàn, anh ta nhìn thấy nước lọc bên trong cốc của Phó Lâm Viễn, dường như sau khi Trần Tĩnh đi, Phó tổng rất ít uống cà phê. Trước đây anh còn tự pha cà phê, nhưng bây giờ, chính anh cũng không động tay nữa.

Vu Tòng nhớ cà phê của Trần Tĩnh có vị đắng khác với cà phê của những người khác, nhưng đó cũng chính là hương vị mà Phó tổng muốn.

Vu Tòng nhìn đi chỗ khác, nói: "Phó tổng, tôi đã hỏi thăm được một chút, có lẽ khác với những gì chúng ta đã nghe."

"Dường như Trần Tĩnh đang được anh họ của Chu Bạc Vĩ theo đuổi."

Đầu bút đột ngột dừng lại.